Đại Mạo Hiểm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-22 23:04:53
Tôi vẫn kiên nhẫn đáp: “Nếu đồng ý, em tỏ tình.”
“Tỏ tình gì cơ?”
“Em thích , yêu ?”
Cậu thiếu niên trừng to mắt, yết hầu chuyển động, nhiều điều nhưng cuối cùng chỉ một chữ: “Ừ.”
4
Từ lúc nào Từ Ân đã hạ cửa kính xe xuống, làn gió lạnh thổi qua khiến dòng ký ức của tan biến.
Ông cau : “Lại thờ ơ với , đến cả câu cũng lơ .”
Có lẽ vì nhớ những kỷ niệm , dịu giọng thở dài: “Không .”
Vậy mà Từ Ân buông thêm một câu: “Rốt cuộc em chia tay ? Triệu Linh Linh, hiểu, em chỉ nhẫn tâm với mỗi thôi ?”
Tôi bực : “Không liên quan tới .”
Từ Ân liếc sang: “Được , quản nổi, tới , xuống xe .”
Tôi bước xuống, nhỏ giọng cảm ơn.
Từ Ân: “Giờ thì biết cảm ơn .”
Tôi: “…”
Người từng đỏ mặt chỉ vì một câu với , giờ chẳng ngại mắng một trận.
Thôi, ký ức thì cứ để là ký ức, vì thế mới .
Về đến phòng trọ, lôi vali , nhét quần áo của một cách qua loa.
Sau đó gom hết đồ đạc thuộc về , gói ghém .
lúc , Hứa Vân về.
Tôi và thuê chung nhà nhưng ở chung phòng.
Vừa cửa thấy đang chuẩn dọn , hoảng loạn chạy tới nắm tay , mặt mày bối rối: “Linh Linh, em làm gì ?”
Giờ chỉ cần thấy là đã thấy phiền, giọng lạnh hẳn xuống: “Buông , chia tay .”
Nghe đến chia tay, Hứa Vân vội vàng xin .
Tôi chẳng mảy may động lòng, chỉ lạnh lùng : “Từ lúc dây dưa rõ với cô , giữa chúng đã kết thúc .”
“Tôi… với cô gì mà…”
“Vậy thì ? Phải chuyện xảy mới tính là gì ?”
Nói xong kéo vali thẳng.
Hứa Vân như thể hiểu lời , cứ tiếp tục bám lấy, dính chặt như keo, gỡ mãi xong.
Tôi bực bội đến cực điểm, đang định vùng tay thoát thì Từ Ân bất ngờ xuất hiện, một cú đá khiến ngã lăn đất.
Hứa Vân ông , , tin nổi.
Từ Ân ôm vai , kéo vali luôn.
Hứa Vân định đuổi theo nhưng chỉ cần một cái liếc mắt của Từ Ân là lùi bước.
Ra khỏi tầm mắt Hứa Vân, hất tay Từ Ân : “Anh cần làm vì .”
Ánh mắt Từ Ân dần tối , cúi đầu : “Em còn lo cho ?”
Tôi lườm ông : “Tôi sợ hiểu lầm quan hệ của với , kéo chuyện , đáng.”
“Hiểu lầm thì ? Tôi ngại.”
Tôi nghẹn họng: “…Tuỳ .”
Đợi ông chất hành lý của cốp xe xong, mới nhận : “Anh định ? Đưa tới khách sạn , vài hôm nữa sẽ tìm nhà thuê.”
Từ Ân đáp, lái xe luôn, cũng chẳng thêm gì.
Tới khi xe dừng trong khu dân cư, ông mới : “Nhà phòng trống, nếu em ngại thì cứ ở tạm.”
“Nếu ngại thì ?”
“Em ngại ?”
Tôi: “…”
Câu còn cần trả lời chắc?
Thôi, làm màu nữa.
Ở thì ở, tiết kiệm đồng nào đồng .
Dân công sở khổ như còn đang cố dành tiền mua nhà đây.
5
Sáng hôm làm.
Tôi bảo Từ Ân , sẽ gọi xe đến .
Ông chỉ nhạt: “Sợ dính líu với ?”
“Tôi sợ đồng nghiệp nhiều chuyện!”
Hôm qua bao nhiêu thấy ông đưa về, giờ mà thấy ông chở làm nữa thì nhảy xuống sông cũng rửa sạch.
Chuyện cũng thành , dính mấy chuyện phiền phức đó.
Từ Ân vứt một câu “Được thôi” .
Lúc đang làm việc, Hứa Vân bất ngờ gõ lên bàn , làm giật thót.
Thấy là , chẳng buồn để ý, tiếp tục làm việc.
Hắn đó gì, ánh mắt tò mò của đồng nghiệp bắn tới dồn dập.
Hết cách, nháy mắt hiệu cho .
Vừa phòng trà, liền bùng nổ: “Hứa Vân, thấy đủ ? Tôi rõ lắm mà, làm ơn đừng đến làm phiền nữa!”
“Linh Linh, chuyện tối qua là hiểu lầm, với Hạ Lộ gì cả. Em ? Tôi chia tay, chỉ yêu em.”
Hứa Vân thẳng , ánh mắt đầy van nài.
Tôi mặt : “Dù là hiểu lầm , và cũng thể nữa .”
Tôi ghét biết giữ giới hạn.
Nhất là trong tình cảm.
Hắn cứ từng bước vượt ranh giới, đã chạm đến giới hạn cuối cùng của .
Hứa Vân vẫn cố níu kéo, bất ngờ ôm chầm lấy .
Hành động từng khiến thấy ấm áp, giờ chỉ thấy ghê tởm và lạnh lẽo.
Sức lực chênh lệch quá lớn, giãy , bèn mỉa: “Giờ tổ trưởng Hứa còn e ngại nữa ? Không sợ khác biết quan hệ của chúng ?”
Lồng ngực Hứa Vân khẽ rung, giọng trầm thấp: “Tôi quan tâm, chỉ cần em với , chuyện gì cũng để ý.”
“Vậy còn vị trí phó tổng đang tranh thì , cũng để tâm ?”
Hành động của khiến đoán , chắc chắn Hạ Lộ từng ám chỉ cho một vài lợi ích.
Dù thẳng, nhưng hiểu, và chọn về phía cô , thậm chí còn cân bằng giữa và cô .
Nghĩ đến là thấy buồn nôn.
Muốn ôm hết mọi thứ, cuối cùng chẳng giữ nổi thứ gì.
Tôi nhắm mắt , thì cửa phòng trà đẩy …
6
Người bước là Hạ Lộ.
Ngay khi cửa mở, Hứa Vân liền buông , thấy là Hạ Lộ thì càng lúng túng.
Tôi trong lòng lạnh , chẳng buồn mỉa mai.
Hạ Lộ che miệng, làm vẻ bất ngờ khi thấy và Hứa Vân.
Cô run giọng : “Tổ trưởng Hứa, và Linh Linh là…?”
Cô thử dò hỏi.
Tôi cũng theo phản xạ sang.
Hứa Vân siết chặt nắm tay, ánh mắt vẫn chằm chằm .
Tôi thấy cảnh đó chỉ cảm thấy buồn .
Hắn như thể đã hạ quyết tâm, chuẩn gì đó, nhưng đã ngắt lời: “Chúng đều là trưởng thành, mong tổ trưởng Hứa biết điều một chút, đừng để mối quan hệ công việc trở nên khó xử.”
Nói xong lưng rời , còn bụng giúp hai họ khép cửa .
Rẽ qua góc hành lang, đụng ngay đang .
Tôi ôm mũi, nước mắt suýt rơi.
Ngẩng đầu lên thấy Từ Ân đang tựa góc tường, cạn lời.
Cũng đúng là việc ông làm thật.
Tôi hỏi thẳng, vòng vo: “Hạ Lộ là gọi tới ?”
Từ Ân gật đầu, còn thêm: “Cho em thấy rõ bộ mặt thật của Hứa Vân, sợ em lời ngon tiếng ngọt của lừa lần nữa.”
Tôi nghiến răng: “Cảm ơn nhiều nhé.”
Từ Ân gật đầu hài lòng: “Không gì.”
Thấy vẫn đủ, ông còn thêm: “Hai họ giờ vẫn .”
Tôi khó chịu: “Hay là gọi thêm một đồng nghiệp nữa tới cho đủ bộ?”
Ông , bất ngờ xoa đầu .
Tôi sững , bật lùi ba bước, dáo dác xung quanh xem ai thấy mới trừng mắt: “Anh làm gì ?”
Từ Ân thấy phản ứng như gặp kẻ địch thì bất lực hẳn.
Ông bĩu môi: “Chỉ là kìm xoa đầu em một cái thôi. Em hôn tối qua, còn gì đấy.”
?
Ra là nhớ để mới đòi nợ ?
Không kìm ?
Tôi bật luôn: “Vậy xoa đầu khác?”
Từ Ân trừng mắt, như tin nổi: “Em xoa đầu khác ?”
Ông im vài giây, hỏi tiếp: “Triệu Linh Linh, bây giờ em thật sự còn chút tình cảm nào với nữa ?”
Tôi còn kịp đáp, ông đã tự tiếp: “Tôi tin. Tám năm tình cảm, quên là quên .”
Phải , tám năm…
…
“Tụi chia tay .”
“Vậy… giờ em độc thân, cũng độc thân, là thử ?”
Ông cúi , ngẩng lên thì ánh mắt đã chạm đôi mắt sâu thẳm , ẩn chứa những cảm xúc phức tạp nên lời.
“Giữa chúng còn khả năng nữa , Từ Ân. Có lẽ, làm bạn thì hợp hơn.”
Từ Ân cau mày: “Ai làm bạn với em?”
7
Tôi nghiến răng: “Vậy thì cứ tiếp tục làm ông chủ của , sẽ sớm tìm chỗ mới chuyển , cảm ơn .”
Nói xong định vòng qua rời , nhưng ông nắm chặt cổ tay kéo .
Ông gằn giọng: “Được, bạn thì bạn.”
Giọng ông tràn đầy bất lực: “Tối ăn một bữa cơm, , bạn của ?”
Tôi hất tay : “Không.”
Chiều tan làm, đang định chuồn cho lẹ thì Từ Ân bất ngờ vỗ bàn gọi phòng làm việc.
Tôi cau mày đồng hồ, còn ba phút nữa là hết giờ, mà ông tỏ hiểu ý chút nào.