Đại Mạo Hiểm - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-22 23:04:54
Bị quyền lực của sếp áp đảo, đành bực dọc văn phòng.
Ông chỉ ghế, bảo , bắt đầu một tràng dài lê thê suốt 20 phút, đến cuối cũng hiểu đang cái gì.
Cuối cùng ông mới hắng giọng, uống hớp nước rõ ràng: “Tối ăn cơm với nhé?”
Trời đất, ngay từ đầu ?
Tôi trừng mắt ông : “Từ Ân, kéo đây 20 phút chỉ để mỗi chuyện đó? Anh nhất nên chuyện gì, nếu sẽ chuyện đó.”
“Chuyện chuyện ?”
“Anh mất trí nhớ ? Sáng nay đã từ chối còn gì.”
“Đi ăn với tính là tăng ca.”
?
“Hả? Anh gì? Tôi rõ, lần nữa.”
“Đi ăn với tính là tăng ca, lương nhân đôi.”
“Tiền cơm?”
“Tôi trả. Em chọn chỗ nào cũng .”
?
Có tiền là ghê gớm ?
Là sếp thì ghê gớm ?
Dùng tiền để sỉ nhục ?
Ai mà chịu nổi?
Tôi thì chịu nổi.
Và đúng lúc đó, ông chuyển khoản 5 triệu.
???
Ông lắc lắc điện thoại, nghiêng đầu : “Tôi trả , ?”
Tôi rõ ràng định từ chối, nhưng cái tay khốn kiếp phản chủ, run một cái bấm “nhận tiền”.
Tay nhanh đã đành, miệng cũng nhanh theo:
“Sếp hào phóng quá! Cảm ơn sếp!”
Từ Ân liếc xéo: “Không chí khí!”
Tôi đúng là chí khí, tiền là .
Tôi toe toét theo ông luôn.
Ăn uống no nê xong về nhà.
Từ Ân bất ngờ gõ cửa phòng .
Lúc tắm xong đang xem điện thoại, đắn đo ba giây mở cửa.
“Cho mượn máy sấy tóc.”
“Được.”
Ba phút , Từ Ân gõ cửa.
Tôi chui khỏi chăn.
“Điện thoại hình như để quên trong phòng em.”
?
Tôi đầu thì thấy điện thoại ông thật sự đang bàn.
Cạn lời.
Tôi mới vô nhà tắm lấy máy sấy một chút mà điện thoại cũng để quên .
Thôi chịu.
Ba phút , cửa gõ lần nữa, chăn còn kịp ấm.
Tôi tức tối chui khỏi giường, mặt lạnh tanh mở cửa.
Chưa kịp mở miệng mắng thì thấy Từ Ân đang xách túi đồ ăn khuya, nhíu mày tỏ vẻ khổ sở.
“Tôi gọi đồ ăn khuya nhiều quá, ăn hết. Quán còn tặng thêm ly trà sữa mà thì bao giờ uống trà sữa cả, làm giờ?”
Từ Ân trông như gặp chuyện lớn lắm .
Làm á?
Còn làm ?
Tôi lén sờ bụng, đúng là đói thật.
Vỗ ngực đầy chính nghĩa: “Đương nhiên là thể để phí đồ ăn .”
Thế là 11 giờ đêm, với Từ Ân đối diện ăn đồ ăn khuya.
Từ Ân còn tận tình bóc tôm cho , từ chối mãi cũng xong.
Ông : “Ở , thể để em tự động tay chứ?”
Tay đang gắp đồ ăn thì khựng , trong đầu bất chợt hiện lên từng đoạn ký ức về bốn năm yêu xa thời đại học của tụi .
8
Bao nhiêu vé xe giữa hai thành phố, hàng GB tin nhắn điện thoại, và vô số cuộc gọi chẳng bao giờ hồi kết.
Là lần bay trong đêm chỉ để cùng ngắm trận tuyết đầu mùa.
Là khoảnh khắc xuất hiện từ lưng khi vẫn còn đang chuyện với qua màn hình.
Là sự chờ mong luôn phản hồi cho từng lời than vãn vu vơ của .
Tám năm thanh xuân.
Là chứng nhân cho hành trình cùng trở thành phiên bản hơn.
?
Tụi cũng chia tay .
Thế thì còn là gì nữa?
“Xuân Ân, cố tình đặt hai phần đúng ? Trà sữa cũng là gọi chứ gì?”
Không thì trùng khớp đúng vị thích đến .
Xuân Ân vẫn tiếp tục bóc tôm: “Bị em phát hiện , nhưng cũng chẳng gì giấu. Chỉ sợ em chịu nhận tấm lòng của thôi.”
“Ai em nhận?”
Hắn đặt con tôm đã bóc đĩa, bất ngờ .
“Vài ngày tới làm phiền . Sau nếu em dịp về H thị, sẽ mời một bữa đáp lễ nhé?”
Xuân Ân lộ vẻ mơ hồ: “Ý em là gì?”
“Ừm… em định nghỉ việc . Nếu gì thay đổi, sẽ về H thị. Cảm ơn đã cho em tá túc mấy ngày qua.”
Tôi quyết định về quê phát triển, nhà cũng giục lâu .
Xuân Ân khựng tay : “Em gì?”
Tôi nhắc .
Hắn lập tức tháo găng tay, đột ngột dậy, lông mày nhíu chặt, ánh mắt đầy giận dữ, giọng cũng lạnh hẳn: “Em ?”
Tôi dọa cho giật , đồ ăn đưa đến miệng ăn cũng , nuốt cũng xong, cuối cùng “bốp” một tiếng rơi xuống bàn, phá tan khí yên ắng đến rợn .
Xuân Ân lấy bình tĩnh, vứt một câu “Tùy em” phòng.
Tôi bữa ăn khuya ngon lành bày bàn, bỗng cảm thấy vô vị.
Sáng hôm dậy, đã .
Lên công ty, Xuân Ân cũng thèm liếc lấy một cái.
Dù thấy cũng coi như vô hình.
Vài ngày cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng nộp đơn xin nghỉ.
Xuân Ân chẳng buồn xem, ký tên đóng dấu ngay.
Như thế cũng , chẳng gì để thêm.
Vậy mà Hứa Vân biết từ biết tin nghỉ việc, chặn ngay lúc chuẩn tan làm.
Tôi thở dài , mới lên tiếng: “Linh Linh, em sắp ? Vì ?”
“Hứa Vân, đừng tự cho là đúng như ? Mình kết thúc trong yên bình . Dù cũng cảm ơn đã từng ở bên cạnh em.”
Hắn nắm lấy tay : “Linh Linh, nhưng kết thúc.
Mấy ngày nay đầu óc là hình ảnh hai đứa bên , nỡ.
Mình làm lành ?
Anh sẽ liên lạc với Hạ Lộ nữa, sẽ giữ cách rõ ràng.
“Linh Linh, xin em, cho thêm một cơ hội nhé? Anh đã với nhà , năm nay sẽ đưa em về mắt.”
Nói đến đây nghẹn lời.
Tôi rút tay nhưng rút nổi, giọng cũng lạnh : “Đó là chuyện của , chẳng liên quan gì đến em.”
Cả công ty gần như tan ca hết, Hứa Vân cũng chẳng kiêng dè nữa, gào lên trong cơn tuyệt vọng: “Không! Chúng nên như !”
“Hứa Vân, đây là lựa chọn của . Anh thể chọn như thế. Và, buông tay , nếu báo công an đấy.”
Tôi giơ điện thoại , giả vờ báo cảnh sát.
Không ngờ Hứa Vân chẳng thèm sợ, hất điện thoại rơi xuống đất, ép lòng, giãy mãi .
Cho tới khi Xuân Ân xuất hiện, kéo , hai lao đánh .
Chẳng mấy chốc, Hứa Vân đè xuống đất, ôm co .
Xuân Ân đánh hề nương tay.
Tôi sợ đánh chuyện lớn, kéo khỏi đống hỗn loạn .
Khóe mắt đỏ ửng, mặt cũng dính vài cú đấm.
Tôi chẳng nghĩ gì nhiều, kéo tay : “Đi viện nhé?”
Xuân Ân gạt tay , một cái im lặng bỏ .
Tôi Hứa Vân đó, chắc chắn gì nguy hiểm mới bước nhanh đuổi theo Xuân Ân.
Lên xe, hỏi:
“Anh thật chứ?”
Xuân Ân giọng khàn: “Không .”
Tôi kỹ mặt : “ mặt thương … thuốc khử trùng ở nhà ? Thời tiết dễ nhiễm trùng lắm, mà nhỡ để sẹo thì…”
Xuân Ân mất kiên nhẫn: “Có sẹo cũng kệ, ai thích .”
Tôi cố xoa dịu: “Sao ai thích? Anh biết trong văn phòng bao nhiêu cô thích thầm . Cẩn thận giữ hình tượng .”
Xuân Ân đột nhiên nổi bùng, gân xanh nổi đầy trán, liên tục chất vấn: “Người khác thích thì liên quan gì đến em?
Em thích!
Em sắp , còn quan tâm làm gì?
Tôi sống chết liên quan gì tới em?
“Em cứ thế mà , lần nào cũng .
Tôi chỉ là một thừa, ai cũng thể thay thế đúng ?
“Em biết , lúc biết em quen khác, đau cỡ nào ?
“Không, em biết.
Không Hứa Vân cũng sẽ khác, đúng ?
“Người tiếp theo sẽ là ai?
Dù cũng chẳng .
Trong tương lai của em, trong cuộc đời em, từng .
“ … làm … Em dạy , dạy cách yêu khác …”