Dâng Hiến Quãng Đời Còn Lại Cho Đất Nước, Không Màng Ngày Về - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:31:01
14.
Bữa tối cuối cùng với Hoắc Trường Đình, thịnh soạn.
Hoắc Trường Đình vội vàng về nhà, thấy một bàn đầy thức ăn, thở phào nhẹ nhõm.
"Anh cứ tưởng, em đang giận..."
mỉm .
Thật , việc gì cũng ưu tiên Kỳ Mộ Tuyết, kiếp quen .
đưa đĩa thức ăn mới lò cho .
Hoắc Trường Đình mím môi mới để khuôn mặt lạnh lùng lộ nụ quá mức.
Ngày mai về quê tảo mộ cho cha, kiếp , còn cơ hội trở về thăm ông .
nghĩ ngợi vẫn quyết định đưa yêu cầu cuối cùng với Hoắc Trường Đình.
"Ngày mai, ..."
"Tri Vi, chuyện bàn với em."
chọn im lặng để .
"Ba ngày nữa, bác sĩ Kỳ sẽ rời ."
"Cô sẽ dâng hiến quãng đời còn cho đất nước, cũng còn cơ hội trở về ."
"Tri Vi, ba ngày cuối cùng , đưa cô cùng Lâm Lâm chơi khắp nơi."
Hoắc Trường Đình chằm chằm , nghiêm túc, trong mắt áy náy, nhưng càng sự kiên định ai thể lay chuyển.
nhếch mép, , "Nên ."
Hoắc Trường Đình , "Mẹ đón Lâm Lâm về , Lâm Lâm còn quen với môi trường mới, bác sĩ Kỳ tiện ở nhà họ Hoắc. Ba ngày , ở bên đó..."
gật đầu, "Không , quyết định là ."
Hoắc Trường Đình cẩn thận quan sát biểu cảm của , xác định thật sự giận mới len lén thở phào nhẹ nhõm.
Đôi khi, cảm thấy kẹt giữa và Kỳ Mộ Tuyết, thật cũng khó xử.
Cách một cái bàn, Hoắc Trường Đình nắm lấy tay .
"Cảm ơn em, Tri Vi, chúng sẽ sống ."
Giây phút , ánh mắt của vô cùng chân thành, nồng nhiệt.
mỉm gật đầu, rút tay về một cách tự nhiên, "Ăn cơm thôi."
Hoắc Trường Đình yên tâm, cơm cũng ăn thêm mấy miếng.
Mãi đến khi ăn cơm xong, mới đột nhiên nhớ , "Vừa nãy em gì?"
lắc đầu, chuyện quan trọng, cần phiền .
Kiếp , với nhiều nhất chính là "xin ", kiếp , thật sự một chữ nào nữa.
15.
Ngày hôm , Hoắc Trường Đình dậy sớm.
Cuộc hẹn hò cuối cùng quang minh chính đại như , trân trọng, hẳn là cũng nôn nóng.
Trên bàn ăn để một tờ giấy: Tri Vi, đợi về.
Chữ mạnh mẽ, cứng cáp, giống như con .
quẹt que diêm, tờ giấy lập tức hóa thành tro tàn.
chỉ mất đầy một tiếng đồng hồ để thu dọn hết đồ đạc của .
Thì xóa bỏ dấu vết của khỏi căn nhà dễ dàng như .
Kiếp cho rằng thể rời xa , cho rằng nhà họ Hoắc thể rời xa , tiếc từ bỏ tất cả, vì họ mà lo toan cả đời.
Nghĩ , bản cũng thấy thật nực .
mang theo di vật của , chuyển ba chuyến xe, bộ hơn mười dặm đường núi, cuối cùng cũng đến mộ cha.
Di vật của chỉ giữ một món mang theo bên , những thứ khác đều chôn bên cạnh cha.
Xa cách nhiều năm, hai vợ chồng cuối cùng cũng thể gặp , họ vui .
Lấy bức ảnh chụp chung duy nhất của họ, dập đầu ba cái.
"Cha, , con gái của hai trưởng thành, bây giờ cũng thể báo đáp Tổ quốc , hai tự hào về con ?"
nghĩ, họ hẳn sẽ tự hào.
Nếu họ còn sống, họ lẽ sẽ giống như tất cả những bậc cha khác, xoa đầu , vẻ mặt đầy mãn nguyện, và tuyên bố với cả thiên hạ, con gái của họ là ích.
Ngày cuối cùng, trở về Xích Thành, tìm cha Hoắc, giao cho họ đơn ly hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dang-hien-quang-doi-con-lai-cho-dat-nuoc-khong-mang-ngay-ve/chuong-6.html.]
Cha Hoắc giật , "Tri Vi, con... vì Lâm Lâm và bác sĩ Kỳ ?"
mỉm lắc đầu, "Cha, con cùng thầy giáo tham gia dự án bảo mật của quốc gia, khi dự án thành công, trừ khi chết, thể rời ."
Người từng trải qua mưa b.o.m bão đạn, vị tướng quân già đột nhiên biến sắc, "Tri Vi, con..."
vẫn một cách thản nhiên, trong trẻo, "Hai chỉ một đứa con trai là Hoắc Trường Đình, con lỡ dở cả đời ."
Thật cần tốn nhiều lời, cha Hoắc tuy với , nhưng cha nào mà hy vọng con hạnh phúc.
thể chủ động rút lui như , còn cho họ một cái cớ thể từ chối, ngay cả Hoắc cũng mềm lòng.
Bà nước mắt lưng tròng, nắm tay , "Tri Vi, là nhà họ Hoắc với con."
Hai kiếp, đây lẽ là câu chân thành nhất bà với .
16.
Rời khỏi nhà họ Hoắc, Hoắc Trường Đình ôm Lâm Lâm từ công viên giải trí trở về.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Hôm nay trời lạnh.
Kỳ Mộ Tuyết khoác thêm một chiếc áo gió bên ngoài chiếc váy.
Ba cùng cửa, trông thật hài hòa, hạnh phúc.
Chỉ là khi thấy , Lâm Lâm như cố ý : "Bố nuôi, , con thể gọi bố là bố ?"
Chắc hẳn, thủ tục nhận con nuôi tất .
Hoắc Trường Đình cuối cùng cũng như ý nguyện, để Lâm Lâm con gái của , thật.
Hoắc Trường Đình chút hổ, nhưng mặt biểu hiện .
Anh , dịu dàng hiếm thấy.
"Sao em đến đây? Ở ăn cơm nhé."
vẻ mặt đầy địch ý của Lâm Lâm, , "Thôi, phiền nữa."
Khách sáo mà xa cách.
cúi đầu, thẳng.
Trong lòng Hoắc Trường Đình đột nhiên hoảng hốt, thả Lâm Lâm xuống đuổi theo.
"Tri Vi!"
đầu , "Có chuyện gì ?"
Hoắc Trường Đình nghiêm túc, "Đợi về!"
liếc cặp con đang theo sát phía với ánh mắt thiện cảm, vẫy tay với .
"Hoắc Trường Đình, tạm biệt."
Kiếp , gặp nữa.
Tối đó, cùng thầy giáo lên xe chuyên dụng, sự hộ tống của quân đội, đến Gobi.
17.
Buổi tối, Hoắc Trường Đình một giấc mơ.
Anh mơ thấy mỗi về nhà, phụ nữ nhỏ bé đó đều chuẩn sẵn nước nóng và cơm cho .
Cô dường như một khả năng, luôn thể tính khi nào sẽ về, luôn cần gì nhất.
Anh còn mơ thấy mỗi thoát chết, trở về trong vinh quang, trong nhà luôn một ngọn đèn vì mà thắp sáng.
Mỗi gặp khó khăn, chỉ cần nghĩ đến bàn cơm đầy ắp thức ăn đó, nghĩ đến ngọn đèn mấy sáng sủa đó, nghĩ đến ánh đèn luôn một đang đợi , trong lòng sẽ nảy sinh sức mạnh vô tận, giúp hết đến khác vượt qua hiểm nguy.
Mỗi về nhà, điều mong chờ nhất chính là đẩy cửa , phụ nữ nhỏ bé đó với khuôn mặt hiền hòa, bình thản, nhẹ nhàng với một câu, "Anh về ."
Dường như chỉ cần câu , chỉ cần thể thấy cô , cảm thấy tất cả những hy sinh, đổ m.á.u của ở bên ngoài đều đáng giá.
Anh chính là vì bảo vệ cô , và những giống như cô , mới cam tâm tình nguyện xông pha hiểm nguy.
cũng , cả đời , nhất chính là cô .
Anh nghỉ hưu sớm, buông bỏ tất cả trách nhiệm, trở về bù đắp cho cô .
ngờ, điều chờ đợi là:
"Hoắc Trường Đình, chúng ly hôn ."
Cô giam cầm trong nhà họ Hoắc hơn hai mươi năm, khóe mắt nếp nhăn, tóc mai cũng điểm bạc.
Cô , dường như cuối cùng cũng chán ngán.
Cô ly hôn, ngay cả cơ hội bù đắp cũng cho .
Hơi thở đột nhiên nghẹn , tim đau nhói...