Dâng Hiến Quãng Đời Còn Lại Cho Đất Nước, Không Màng Ngày Về - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:31:00
Anh rời , chỉ là khi cất bước, do cả đêm chân tay cứng đờ chút linh hoạt, suýt chút nữa khiến ngã xuống đất.
Nhìn bóng lưng rời , chút hoảng hốt.
Lần , mà cam lòng từ bỏ Kỳ Mộ Tuyết.
thừa nhận, giây phút , mặt hồ lòng xao động.
Thậm chí một khoảnh khắc, ảo tưởng, nếu thật sự từ bỏ Kỳ Mộ Tuyết và Lâm Lâm, ở , cùng sống, hình như cũng thể chấp nhận.
ảo tưởng nhanh chóng tan vỡ.
Buổi chiều đến thư viện mượn sách, ngang qua công viên bên cạnh khu nhà, thấy ba bóng dáng quen thuộc.
Lâm Lâm đang chơi cầu trượt cùng mấy đứa trẻ khác cầu trượt trẻ em.
Hoắc Trường Đình và Kỳ Mộ Tuyết hai bên cầu trượt, cẩn thận bảo vệ an cho con bé.
Dáng vẻ yêu thương , giống như một gia đình ba .
Chút gợn sóng mới dâng lên trong lòng tan biến.
thầm, vì sự ngu ngốc và ngây thơ của .
11.
Tối đó, Hoắc Trường Đình mang về một cân thịt ba chỉ.
Trong bữa tối, tuyệt nhiên nhắc đến chuyện xin chuyển công tác, cũng chủ động hỏi.
Mãi đến khi ăn cơm xong, mới mở lời, "Bác sĩ Kỳ xa về phương Bắc, tham gia một dự án bí mật cấp quốc gia, cả đời e rằng khó ngày trở về..."
đặt đũa xuống, lắng .
Hoắc Trường Đình nghiêm túc,
"Tri Vi, nhận Lâm Lâm con nuôi. Anh Lâm Lâm giống như em, trở thành trẻ mồ côi..."
suýt chút nữa bật .
Sáng nay còn kiên quyết sẽ bỏ rơi Kỳ Mộ Tuyết và Lâm Lâm, giờ đây voi đòi tiên.
gật đầu, vẻ mặt chút gợn sóng.
"Nên , dù , cha con bé cũng coi như cứu mạng ."
Trên mặt Hoắc Trường Đình sự cảm kích, cũng sự hài lòng.
" em yên tâm, sẽ để họ phiền đến cuộc sống của em. Thậm chí bác sĩ Kỳ rời , sẽ chăm sóc Lâm Lâm, cũng cần em lo lắng."
gật đầu.
Đã sắp xếp thỏa cả , còn thể gì nữa.
đó, Kỳ Mộ Tuyết và Lâm Lâm quả thật đến nhà nữa.
Cuối cùng cũng thể yên tâm sách ôn tập.
Thật , hai đó chỉ cần cố ý đến mặt khoe khoang, cũng thể chịu đựng .
Chỉ cần nhiệm vụ, Hoắc Trường Đình đều giặt quần áo, nấu cơm.
"Sao xem vi tích phân và vật lý hạt nhân? Bây giờ thi đại học còn thi những môn ?"
Trên đỉnh đầu đột nhiên một giọng .
Hai tay chống lên tay vịn của ghế, nghiêng , cả đều bao trùm bởi mùi hormone của .
nghiêng tránh thở của phả qua má.
"Chỉ là hứng thú thôi, xem qua cho ."
định cho chuyện sa mạc Gobi.
"Sắp tới em một bài kiểm tra quan trọng, Hoắc Trường Đình, chúng vẫn nên ngủ riêng phòng ."
Ngay sáng nay, phát hiện đang trang trí phòng, thậm chí còn mua cả ruy băng và lụa đỏ.
Kiếp , cơ hội tổ chức hôn lễ với , ngày đầu tiên chúng ở bên , coi trọng, cũng tốn nhiều công sức để trang trí căn phòng .
Nghe thấy lời , cơ thể Hoắc Trường Đình cứng , thẳng , : "Được."
Mấy ngày đó, cảm nhận rõ ràng tâm trạng của chút sa sút.
Tuy nhiên, chuyện liên quan đến .
Kỳ thi sắp đến gần, mỗi ngày đều quên ăn quên ngủ, giống như miếng bọt biển điên cuồng hấp thụ những kiến thức đó.
Trước đây thầy giáo khen năng khiếu về phương diện , nhưng nghĩa là chút kiến thức nửa vời của thể đạt đến yêu cầu của chuyên môn.
hiện tại, đất nước đang thiếu nhân tài, tin, thật sự thể tìm nhiều nhân tài chuyên môn như , cho nên, cơ hội của lớn, nắm bắt.
Cuối cùng cũng đợi đến ngày thi.
Sáng sớm, Hoắc Trường Đình bữa sáng.
"Hôm nay chút việc riêng ngoài..."
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "việc riêng".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dang-hien-quang-doi-con-lai-cho-dat-nuoc-khong-mang-ngay-ve/chuong-5.html.]
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
cắm cúi húp cháo, đầu cũng ngẩng lên.
"Được."
Hơi thở của Hoắc Trường Đình cứng , bên cạnh, hình cao lớn như một ngọn núi, khí thế áp bức ập đến.
"Em hỏi , gì ?"
Cuối cùng cũng chịu đặt thìa xuống, ngẩng đầu mỉm , "Anh luôn bận, cứ bận việc của là ."
Trước đây thời gian rảnh đều ở bên Kỳ Mộ Tuyết và Lâm Lâm ?
Có một viêm dày cấp tính, bận, kết quả chỉ là đưa Lâm Lâm học múa...
Những thời gian riêng tư bao giờ thuộc về , cần gì hỏi.
Hoắc Trường Đình chằm chằm , lâu, lâu.
cảm thấy cháo trong bát của sắp nguội , uống cháo lạnh đau bụng, bài kiểm tra hôm nay thật sự quan trọng.
né tránh, thẳng .
"Còn việc gì ?"
Cuối cùng Hoắc Trường Đình thở dài một tiếng, trong mắt sự mệt mỏi thể che giấu.
"Buổi tối đợi về nấu cơm."
gật đầu.
12.
Lần tuyển chọn là dành cho bộ Xích Thành, nhưng thật sự cấp coi trọng nhiều.
Về mảng vật lý hạt nhân, đến hai mươi .
Bài kiểm tra chia hai phần, lý thuyết và thực hành.
Cuối cùng đạt cả hai phần thậm chí còn đến một nửa.
Còn , lý thuyết và thực hành đều đầu.
Thầy giáo thành tích của , mày càng nhíu chặt.
, thầy thể ở , nhà họ Hứa thể giữ một dòng máu, nhưng thành tích đầu, thầy nếu chọn, đó là với đất nước.
"Thầy, em là tự nguyện."
Hốc mắt thầy giáo đột nhiên đỏ hoe, , " quản nữa. Nếu thật sự , ba ngày xuất phát, quá hạn đợi."
rời .
Trên hành lang, chạm mặt một bác sĩ mặc áo blouse trắng và một quân nhân khác đang than phiền.
"Cái thạc sĩ y học du học về của Xích Thành các là ? Đến lý thuyết dược học cơ bản cũng đạt, còn cái thực hành càng nát bét, các tâng bốc cô lên tận mây xanh ? Còn cử chuyên bảo vệ..."
"Biết các coi trọng nhân tài, nhưng cứ du học về là nhân tài thật!"
Người lướt qua, hết, nhưng mặc áo blouse trắng nhận , là đội trưởng đội y tế Gobi , cũng là một du học về, tiến sĩ y học, thật sự là đức cao vọng trọng.
13.
từ phòng thi liền thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên đường, bên cạnh đầu xe là quen thuộc.
Hoắc Trường Đình cũng thấy ngay lập tức, cơ thể lập tức thẳng.
"Sao em đến đây?"
Hai ngày nữa là , cũng định tiếp tục giấu giếm.
định mở miệng, Kỳ Mộ Tuyết , mặt Hoắc Trường Đình rõ ràng thoáng qua một tia bối rối.
"Tri Vi..."
Hoắc Trường Đình tiến lên hai bước định kéo .
Kỳ Mộ Tuyết đến.
"Trường Đình, để đợi lâu , chúng thôi."
Cô như thấy , thẳng đến mặt Hoắc Trường Đình, mới phát hiện cũng ở đó, ngượng ngùng , "Tri Vi, cô cũng ở đây ."
gật đầu, vẻ mặt chút gợn sóng, thậm chí còn thể nở một nụ với họ.
"Hai việc bận, phiền nữa."
"Tri Vi..."
Hoắc Trường Đình tiến lên hai bước, gì đó.
lúc xe buýt đến, lên xe.
Hoắc Trường Đình nguyên tại chỗ, gió thu cuốn qua vạt áo , chiếc xe buýt xa, trong lòng khó chịu vô cùng.
từ gương chiếu hậu của xe, thấy bên đường, chằm chằm về phía , mãi đến khi xe buýt rẽ, cũng thấy dời ánh mắt.
Hoắc Trường Đình, kiếp , tác thành cho , lẽ nào, nên vui mừng ?