Dành Dành nở hoa
Chương 1
1.
“Ôi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý.
“Đều tại tôi không nhìn thấy đường.”
Lương Chiêu Đệ vừa mới chuyển trường tới ra vẻ áy náy, tay cầm bát canh bị đổ hơn phân nửa đứng trước mặt tôi, bả vai run nhè nhẹ, đôi môi mấp máy.
Tôi cười nhạt nhìn áo khoác đồng phục bị cô ta làm bẩn.
Các bạn học vây xung quanh chúng tôi xem trò vui.
Có một giọng nam tùy tiện lên tiếng: “Không sao đâu, lớp trưởng sẽ không giận đâu, một bộ đồng phục thôi mà.”
Nói câu này xong, sắc mặt của Lương Chiêu Đệ có vẻ hơi dịu lại, dường như cảm thấy tôi là người tốt và sẽ không bắt cô ta phải xử lý bộ đồng phục này.
Không sai, đời trước tôi thương cảm cho gia cảnh không tốt của cô ta, không bắt cô ta bồi thường. Thậm chí còn làm bạn tốt với nhau, giúp đỡ cô cả về mặt cuộc sống lẫn học tập, nhưng cuối cùng lại bị anh em bọn họ lừa bán về quê làm vợ cho một tên ngốc.
Con người không ai tắm hai lần trên một dòng sông, tôi cũng không thể bị bọn họ lừa gạt đến lần thứ hai.
Đây là đồng phục của tôi, phải là do tôi định đoạt.
Tôi đứng dậy, mặt mày khó chịu cúi đầu nhìn cô ta.
“Không có tiền bồi thường phải không, vậy thì liếm cho sạch đi.”
Đôi môi Lương Chiêu Đệ tức khắc mất đi màu máu, mặt xám như tro tàn, trong mắt xẹt qua một tia oán hận.
Phải biết rằng một bộ đồng phục học sinh ở thành phố tới 599 đồng.
Số tiền này đối với cô ta có thể nói là một khoản lớn.
Đời trước, đồng phục của cô và anh trai đều là do tôi mua.
Thật là đê tiện.
“Chi Tử, không đến mức đó chứ, bọn họ đều là học sinh nghèo, cậu làm như vậy không tốt lắm đâu.” Bạn thân của tôi tên Trịnh Dĩnh đứng phía sau kéo kéo tay áo tôi.
“Giáo viên nói phải đối xử bình đẳng, nhưng hiển nhiên không thể dựa vào cái cớ là học sinh nghèo nên làm sai thì không phải chịu trừng phạt.”
“Chuyện này là không bằng với tôi.”
“Pháp luật cũng đâu có đối xử khoan hồng với phạm nhân bần cùng.”
Trịnh Dĩnh nhìn Lương Chiêu Đệ rồi lại nhìn tôi song cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ ngượng ngùng cúi đầu.
“Có chuyện gì vậy em?”
Ô kìa, một nhân vật chính khác cũng đã lên sân khấu.
Lương Diệu Tổ bưng bát cơm đi đến bên cạnh Lương Chiêu Đệ.
Lương Chiêu Đệ kể đầu đuôi ngọn ngành lại cho hắn.
Lúc hắn nghe thấy cái giá 599 đồng thì quai hàm nghiến thật chặt, đôi mắt gần như có thể phun ra lửa, ngọn lửa kia chỉ tồn tại khoảng vài giây đã nhanh chóng bị sự tự ti che giấu.
Nhìn đi, hắn vẫn ngụy trang hoàn hảo như vậy.
Ngón tay cầm khay đồ ăn của hắn siết mạnh đến mức trắng bệch, hít sâu vài hơi: “Bọn tôi sẽ bồi thường tiền.”
Các bạn học xung quanh không khỏi ném những ánh nhìn tán thưởng về phía hắn.
Tôi không nhịn được bật cười, đời trước Lương Diệu Tổ dùng cái mặt nạ dối trá này giành được sự yêu mến của các bạn học, cuối cùng ngay cả cái chức vị lớp trưởng này của tôi mà hắn cũng cướp đi.
“Cho bọn tôi một chút thời gian, bọn tôi nhất định sẽ trả tiền cho cậu, nhất định.” Hắn nói một cách kiên định.
“Nhanh lên đấy, tôi ghét nhất là bị người khác nợ tiền.” Tôi phủi phủi vết bẩn trên người, chỉ để lại cho bọn họ một cái bóng lưng.
2.
“Chi Tử, cậu cũng thật là quá đáng, người ta mới chuyển tới trường ngày đầu tiên, anh em bọn họ đều là học sinh nghèo, buổi sáng cô Trương mới dặn dò chúng ta phải quan tâm bọn họ nhiều hơn, cậu thân là lớp trưởng vậy mà không làm gương tốt.” Trịnh Dĩnh xụ mặt, kéo tay áo tôi không cho tôi tiếp tục đi về phía trước, đứng trên đỉnh đạo đức mà chỉ trích tôi.
Chẳng lẽ tôi là lớp trưởng thì phải chịu ấm ức để đi giúp đỡ người khác ư? Nếu tôi là thị trưởng thì chẳng mấy mà tôi sẽ có vài cục u trên ngực mất thôi.
Tôi thu lại ý cười trên mặt.
Cơn thống hận của đời trước lại tiếp tục kéo tới.
“Nếu cậu thấy thương hại bọn họ như vậy thì đi làm bạn với bọn họ đi.”
Tôi lùi ra sau một bước, giật lại tay áo trong tay cô.
“Cậu, cậu, đây là do cậu nói đấy nhé.”
Trịnh Dĩnh tức giận đến mức dậm chân, chửi mắng vài câu rồi chạy đi mất.
Ngày này đời trước, hai anh em nhà họ Lương chuyển trường đến lớp chúng tôi.
Ngày đầu tiên Lương Chiêu Đệ đã trình diễn tiết mục làm bẩn áo đồng phục của tôi, tôi thấy cô ta đáng thương nên không nỡ trách. Sau này tôi mới biết trước khi cô ta nhập học đã phân tích qua, tuy ở trong lớp thoạt nhìn tôi rất lạnh nhạt, nhưng nội tâm lại rất nhiệt tình, rất dễ nắm thóp. Vì vậy cô ta mới cố tình diễn một màn này chờ tôi cắn câu.
Tôi ngu xuẩn đến mức không chỉ cắn câu mà còn giúp anh em bọn họ đóng học phí, thuê nhà cho bọn họ, để mọi người bầu bọn họ làm ban cán sự lớp, coi như đã tận tình tận nghĩa, đào tim móc phổi.
Còn bọn họ thì sao, ganh tị tôi thi đậu đại học danh tiếng, giả vờ đưa tôi đi du lịch sau đó đánh thuốc mê rồi bán tôi cho một tên ngốc trong thôn bọn họ để làm vợ.
Vì không thể chịu nhục nên tối đó tôi đã tự sát.
Một tháng sau ba mẹ tôi cũng tự sát trên đường ray tàu lửa.
Bởi vì một chút thiện ý của tôi mà cuối cùng lại khiến cả nhà chết thảm.
Đời trước tôi cho rằng bọn họ thân tàn chí kiên, nỗ lực kiên cường mà sống trên cuộc đời này. Nhưng bọn họ vốn đã nằm trong vũng bùn, lại còn muốn kéo người đã trợ giúp bọn họ xuống dưới.
Người như vậy không xứng được thương hại, cũng không xứng được tôn trọng.
3.
Tôi trở về phòng học.
Trịnh Dĩnh và Lương Chiêu Đệ nắm tay nhau đi đến.
Lương Chiêu Đệ mới chuyển tới trường ngày đầu tiên thì đã có được bạn mới.
Hai cô gái cách hai cái bàn lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó ngồi xuống chỗ ngồi của Trịnh Dĩnh bắt đầu thì thầm.
Trịnh Dĩnh dứt khoát nói với chủ nhiệm lớp việc đổi chỗ ngồi.
Chủ nhiệm lớp rất vui vì cô sẵn lòng dẫn đầu kết bạn với bạn học mới, nên không nghĩ nhiều lập tức đồng ý.
Lúc Trịnh Dĩnh dọn đi từ chỗ ngồi bên cạnh tôi, cô đặt mạnh cặp sách lên bàn một cái, khóe mắt chứa đầy vẻ khinh bỉ.
“Có một số người cha mẹ làm ăn ngày càng lớn nhưng lòng dạ lại ngày càng hẹp hòi.”
Mấy năm nay ba mẹ tôi làm ăn ngày càng phát đạt, ba của Trịnh Dĩnh và ba tôi cũng có làm ăn với nhau, dẫu sao dưới cây đại thụ cũng có thừa bóng râm*.
(*) Câu này nghĩa là có người ngồi không lại được hưởng phúc, không làm gì mà vẫn hưởng ké được bóng râm.
Ba mẹ tôi là thương nhân lương thiện, thành tâm thành ý hợp tác, hai người họ tuyệt đối sẽ không giở thủ đoạn.
Tối hôm qua tôi còn nghe nói chú Trịnh vừa mới lấy tiền lời đi mua một căn nhà ba tầng kiểu Tây.
Nhưng Trịnh Dĩnh có vẻ hoàn toàn không biết, nhà họ nhờ vào ân huệ của nhà tôi mới có được ngày hôm nay.
Xem ra tôi phải cho cô hiểu rõ như thế nào là đạo lý bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*.
(*) Câu thành ngữ này có nghĩa là hưởng được lợi ích thì phải ăn nói mềm mỏng nhún nhường hơn.
“Trên người cậu là chiếc áo sơ mi của hãng Miumiu, Trịnh thúc cũng vừa mới mua căn nhà kiểu Tây hơn bốn trăm vạn đúng không?”
“Nếu nhà cậu giàu có như vậy hay là cậu bồi thường bộ đồng phục này giúp cậu ta đi, cả học phí mà cậu ta nợ cũng giúp cậu ta đóng luôn.”
Hai anh em nhà họ Lương lập tức nhìn về phía Trịnh Dĩnh.
Trường cấp 3 số 1 thành phố đạt tiêu chuẩn quốc tế, học phí của một học kỳ cũng không rẻ.
Các bạn học xung quanh ăn cơm xong cũng trở về phòng học, xem kịch hay vừa diễn ra.
Con người của Trịnh Dĩnh rất sĩ diện, cho dù chịu thiệt cũng phải giữ gìn mặt mũi.
Cô nhìn quanh một vòng, các bạn học đều đang hứng thú hóng hớt, vẻ mặt của hai anh em nhà họ Lương đang rất mong đợi nhìn cô.
Cô nghiến chặt hàm răng: “Được, bọn họ đều là bạn bè của tôi, đồng phục tôi sẽ bồi thường, học phí từ giờ đến lúc tốt nghiệp của bọn họ sẽ do tôi trả.”
Đời trước Trịnh Dĩnh rõ ràng đã biết ý đồ của hai anh em bọn họ đối với tôi nhưng vẫn nối giáo cho giặc, tôi bị bán làm vợ cho tên ngốc cũng có công lao của cô trong đó.
Đời này để cho cô thay tôi làm người được chọn hàng đầu của anh em bọn họ đi.
Để xem cô có thể phá thế cục này không.
Tôi lập tức vươn tay ra vỗ tay, dẫu sao lớp trưởng cũng có tác dụng làm người dẫn đầu.
Có lẽ các bạn trong lớp cũng bị cuốn theo tôi, hoặc là thật sự kính nể hành động tốt bụng của Trịnh Dĩnh nên bắt đầu vỗ tay rần rần.
Ánh mắt của Lương Diệu Tổ dường như mang theo dao nhỏ cố định trên người tôi.
Phải biết rằng trên đời này không có mối hận nào là vô duyên vô cớ.
4.
Sau khi tan học về nhà, tôi nhìn ba mẹ ngồi ở trước bàn cơm mà nước mắt lưng tròng.
Quay trở về thật là tốt quá.
Sau khi ăn xong, tôi nghiêm túc nói chuyện mình đã sống lại cho ba mẹ.
Mới đầu hai người còn không tin, nhưng vẻ mặt của tôi thật sự quá mức nghiêm túc, cuối cùng bọn họ cũng tin.
Đời trước sau khi tôi chết, ba mẹ vô cùng bi thương, chú Trịnh hợp tác với nhà tôi cấu kết với thư ký của ba ngáng đường trong chuyện làm ăn, cuối cùng công ty do ba mẹ tôi một tay sáng lập đã phá sản.
Ba tôi vừa nghe chuyện lập tức nổi cơn tam bành.
Sa thải thư ký đó ngay trong đêm.
Việc làm ăn của ông và chú Trịnh cũng kết thúc ở đó.
Chú Trịnh cầm quà tới thăm nhà tôi nhưng ngay cả cửa ba tôi cũng không cho ông ta vào.
“Muốn biết tại sao thì về hỏi con gái cưng của ông đi.”
Lời này vừa nói ra thì không còn nghi ngờ gì nữa, những ngày lành của Trịnh Dĩnh xem như đã chấm dứt.
Ba tôi còn liên hệ với bạn bè trong giới, chuẩn bị hoàn toàn chặn đứng việc làm ăn của chú Trình.
Qua ngày cuối tuần trở về trường học.
Trịnh Dĩnh đứng chắn trước mặt tôi.
“Tống Chi, cậu có ý gì, để chuyện trên trường liên quan đến chuyện làm ăn của ba tôi thì cậu vui lắm sao?”
Tôi nhìn gương mặt sưng đỏ của cô, xem ra chú Trịnh đã dạy dỗ cô một trận.
Nhưng điều này so với những gì tôi đã chịu thì không hề đủ.
“Vui chứ. Ngày tháng tốt đẹp của nhà cậu là nhờ ba tôi mới có, bây giờ tôi không vui thì đương nhiên cậu cũng không được thoải mái.” Tôi tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô cắn răng, dậm dậm chân: “Cứ chờ xem.”