Dành Dành nở hoa
Chương 2
5.
Một tuần sau chủ nhiệm lớp lại tổ chức một cuộc bầu chọn ban cán sự, không cần nghĩ cũng biết chắc rằng Trịnh Dĩnh sẽ giở trò quỷ.
Không chỉ lớp trưởng mà ngay cả lớp phó văn nghệ, lớp phó học tập và lớp phó các môn đều phải được bầu lại.
Chủ nhiệm lớp là cô Trương chọn một tiết tự học, tập thể lớp bắt đầu bỏ phiếu kín, chủ nhiệm lớp thống kê số phiếu bầu.
Mới bắt đầu tranh cử đều là lớp phó của các môn học.
Lớp trưởng, lớp phó văn nghệ, lớp phó học tập thì để ở phần cuối cùng.
“Được rồi, bây giờ bắt đầu tranh cử lớp phó văn nghệ.”
“Thiệu Doanh Doanh, một phiếu.”
“Thiệu Doanh Doanh, hai phiếu.”
……
“Thiệu Doanh Doanh, mười lăm phiếu.”
Thoạt nhìn có vẻ lớp phó văn nghệ không có gì quá hồi hợp, vẫn rơi trúng đầu Thiệu Doanh Doanh.
Cô ấy rất giỏi chơi đàn piano, các loại vũ đạo càng khỏi phải nói, cũng coi như là danh xứng với thực.
Nhưng chuyện lại xảy ra biến đổi.
“Lương Chiêu Đệ, một phiếu.”
Trên mặt chủ nhiệm lớp cũng lộ vẻ kinh ngạc, song nhiều năm kinh nghiệm giúp cho sắc mặt cô nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
“Lương Chiêu Đệ, một phiếu.”
Mới đầu Thiệu Doanh Doanh còn có thể mặt không đổi sắc ngồi ở chỗ ngồi, nhưng số phiếu của Lương Chiêu Đệ cứ tăng dần, sắc mặt cô cũng bắt đầu trở nên tái nhợt.
Tại sao lại như vậy?
“Lương Chiêu Đệ, 16 phiếu.”
Chỉ chênh lệch nhau một phiếu, Lương Chiêu Đệ lại trở thành lớp phó văn nghệ của lớp chúng ta.
Chỉ thấy cô ta đỏ mặt đứng trên bục giảng ấp úng ngập ngừng nêu cảm nghĩ khi được bầu chọn.
Trịnh Dĩnh dẫn đầu nhóm chị em của cô vỗ tay.
Dưới tiếng vỗ tay đầy trời, Thiệu doanh doanh cô đơn lặng thinh ngồi đó, siết chặt chiếc bút bi nằm trong tay.
Rất nhanh phần tranh cử chức lớp trưởng đã đến.
Chủ nhiệm lớp xụ mặt bắt đầu thống kê số phiếu.
“Tống Chi, một phiếu.”
“Lương Diệu Tổ, một phiếu.”
“Lương Diệu Tổ, hai phiếu.”
“Lương Diệu Tổ, sáu phiếu.”
……
“Lương Diệu Tổ, 23 phiếu.”
Ngoại trừ số phiếu trắng thì số phiếu của Lương Diệu hơn xa tôi.
Mà tôi chỉ có một phiếu.
Có bạn học cười nói: “Má ơi, không phải cậu ta tự bỏ cho mình đấy chứ?”
“Cậu ta làm lớp trưởng đủ lâu rồi.”
“Tôi cảm thấy con người Lương Diệu Tổ không tồi, lần trước cậu ấy còn giúp tớ tổng vệ sinh nữa.”
“Đúng đúng, ít nhất cậu ấy sẽ không bày ra khuôn mặt lạnh tanh cứ như tụi mình thiếu tiền cậu ấy vậy.”
“Dù sao nghe Trịnh Dĩnh là không sai, cậu ấy và Tống chi chơi thân đến vậy mà lúc nhà cậu ấy xảy ra chuyện ba Tống Chi lại không giúp đỡ gì hết!”
Lương Diệu Tổ đi lên bục giảng, mặt đầy vẻ áy náy nêu cảm nghĩ.
“Cảm ơn bạn học Tống Chi đã bằng lòng nhường chức vụ này cho tôi.”
“Cũng cảm ơn các bạn học đã ủng hộ tôi.”
“Tôi nhất định sẽ làm lớp trưởng gương mẫu của lớp 2.”
Tiếng nói vừa dứt trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Trịnh Dĩnh quay đầu lại nhìn tôi một cách đắc ý.
Đời trước tôi thấy hai người bọn họ tự ti vì gia cảnh không tốt, tôi đã dẫn đầu các bạn học bầu họ làm ban cán sự lớp.
Nhưng một ngày nọ tiền quỹ lớp do tôi phụ trách bảo quản bị mất.
Chủ nhiệm lớp nói tôi bận bịu việc học nên không rảnh quản lý việc trên lớp.
Lương Diệu Tổ lén gặp tôi nói chuyện, bảo là để hắn làm lớp trưởng thử xem.
Tôi không nghĩ nhiều lập tức đồng ý.
Nhưng sau này tôi mới biết được tiền quỹ lớp đó là do hắn ta trộm đi.
Nhưng chỉ là một chức vụ lớp trưởng mà thôi, hắn thích thì tặng cho hắn, có điều những món nợ khác bọn họ nhất định phải trả.
Tôi nhìn chủ nhiệm lớp nghiêm túc trên bục giảng.
Thật ra bà ta cũng không phải loại tốt lành gì.
6.
Cô Trương thật ra là một kẻ hám lợi, khai giảng năm lớp mười bà ta đã cẩn thận điều tra công việc của cha mẹ các học sinh.
Nếu có lợi cho thì bà ta sẽ bấu víu kết thân, ở trên lớp cũng được quan tâm nhiều hơn một chút.
Lúc học lớp mười, việc làm ăn của nhà tôi cũng bình thường, mở một nhà máy nhỏ ở ngoại ô thành phố Giang, chứ không phải mở vài chi nhánh công ty giống như bây giờ.
Mỗi lần họp phụ huynh bà ta đều sẽ móc mỉa mấy câu với ba mẹ tôi.
“Đứa nhỏ Tống Chi này học tập không tồi, có điều nó quá lạnh nhạt, không có bạn bè gì hết, ở điểm này phải học tập Trịnh Dĩnh nhiều một chút, lạc quan tiến về phía trước.”
Về sau tôi mới biết được cô Trương đã ngoại tình với ba Trịnh Dĩnh.
Cho nên ở lớp dù Trịnh Dĩnh có làm chuyện mờ ám gì thì cô Trương đều coi như không nhìn thấy.
Lần này lại bầu chọn một lần nữa cũng là ý kiến mà Trịnh Dĩnh nói với bà ta.
Tôi nhếch nhếch khóe miệng, đối diện với vẻ mặt đắc ý của Trịnh Dĩnh.
Vậy thì bắt đầu thôi.
Bắt đầu từ chỗ cô Trương.
7.
Sáng sớm ngày hôm sau trường học gần như bùng nổ.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng trước cửa phòng giáo viên, một tay nắm tóc cô Trương, một tay khác hung ác đánh vào mặt bà ta.
Các giáo viên và học sinh đến xem áo nhiệt vây thành từng vòng xung quanh.
Thế nhưng không ai tiến lên giúp đỡ khuyên can, đều đứng đó mà hóng hớt.
“Tiện nhân, sao mày lại dám quyến rũ chồng tao.”
“Trường cấp 3 số 1 thành phố lại tuyển giáo viên như vậy à?”
Cô Trương bụm gương mặt sưng đỏ, giải thích: “Chồng cô không có tình cảm với cô, người không được yêu trong một cuộc tình mới là kẻ thứ ba.”
“Hai chúng tôi thật lòng yêu nhau.”
“Anh ấy còn mua riêng một căn nhà để nuôi tôi đấy, anh ấy còn nói là chán ghét cô.”
Nói xong câu này, cô Trương gần như đã thừa nhận thân phận là kẻ thứ ba của mình.
Vợ của chú Trịnh mạnh mẽ đập đầu bà ta vào tường mấy cái.
Bảo vệ tới lập tức tách bọn họ ra.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Trịnh Dĩnh đeo cặp kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Chú Trịnh đối xử với vợ lạnh nhạt, qua loa cho có lệ khiến cô chợt hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao cô Trương luôn quan tâm cô nhiều hơn, thì ra đây là nguyên nhân.
“Cô vậy mà, vậy mà lại câu dẫn ba em.”
“Cô là cô giáo của em, sao cô lại có thể làm như vậy?”
Trịnh Dĩnh chỉ vào cô Trương nằm trên mặt đất chất vấn, lửa giận không khỏi bốc lên ngùn ngụt.
“Tiểu Dĩnh, hai chúng ta mới là người một nhà, ba em đã đồng ý sẽ cưới cô rồi.”
Bà ta tiến lên muốn kéo tay Trịnh Dĩnh nhưng lại bị cô hất văng ra.
Chuyện này nhanh chóng truyền tới tai chú Trịnh.
Ông ta thả việc buôn bán trong tay xuống, lập tức đi đến trường học.
Đàn ông chính là như vậy đấy, thời khắc quan trọng phải hiểu chuyện rõ ràng, ông ta trịnh trọng nói lời xin lỗi với dì Trịnh.
Còn đối với cô Trương thì ông ta lựa chọn chặt đứt quan hệ.
Cô Trương bây giờ sống không được ổn lắm, bởi vì tôi đã sớm viết thư gửi lên cục giáo dục thành phố Giang, bà ta tạm thời bị đình chỉ công tác và xử phạt.
Mấy ngày liên tiếp Trịnh Dĩnh đều không đi học.
Chắc là thể diện đều bị mất sạch.
Kiếp trước sau khi tốt nghiệp cả lớp tổ chức đi du lịch, là hai anh em nhà họ Lương và Trịnh Dĩnh bàn bạc với nhau, các cậu xem con người Tống Chi ưu tú như vậy, lóa mắt như vậy, cậu ta giúp đỡ hai người đơn giản là vì muốn trải nghiệm cái cảm giác đứng trên cao bố thí, khiến cho người ta vô cùng chán ghét. Không bằng bọn mình cũng để cậu ta trải nghiệm thử cảm giác ngã xuống vũng bùn đi.
Ba con người ti tiện ăn nhịp với nhau, Trịnh Dĩnh và cô Trương đề xuất đi đến quê hương của anh em nhà họ Lương du lịch.
Buổi tối cô Trương chủ động đổi phòng với tôi, trong căn phòng kia được phun thuốc mê.
Ban đêm bọn họ để tên ngốc vào làm nhục tôi.
Tuy rằng cô Trương chỉ là chiều theo ý Trịnh Dĩnh nên mới làm chuyện này, nhưng bà ta cũng là một trong những thủ phạm hãm hại tôi.
Tôi viết tổng cộng hai bức thư.
Một bức gửi đến cục giáo dục thành phố Giang.
Một bức khác gửi cho dì Trịnh.
Lớp học nhanh chóng được đổi chủ nhiệm mới.
Có lời đồn rằng mẹ của Trịnh Dĩnh mắc chứng trầm cảm, đốt than trong phòng để tự sát, mà Trịnh Dĩnh cũng bị thương và được đưa vào bệnh viện theo.
Nghe nói bị hôn mê vài ngày. Cô Trương thì lại biết rất nhiều bí mật thương mại của chú Trịnh, dưới cơn tức giận đã tố cáo ông ta trốn thuế,
Trương lão sư lại biết rất nhiều về Trịnh thúc thúc thương nghiệp cơ mật, dưới sự tức giận thế nhưng cử báo hắn trốn thuế, sau khi được các bộ ngành liên quan điều tra, chú Trịnh quả thật đã trốn thuế, nhà họ Trịnh xem như tiêu đời.