Đặt Bẫy
Chương 4
12
Tối hôm đó sau khi về nhà, Sở Mục đã xin kết bạn Wechat với tôi.
Thỉnh thoảng anh ấy sẽ gửi cho tôi vài tin nhắn, tôi cũng sẽ tích cực đáp lại. Phần lớn đề tài nói chuyện của chúng tôi đều liên quan đến nghệ thuật, đặc biệt là về tranh của anh ấy.
Hội họa là niềm đam mê của Sở Mục. Chỉ tiếc, tuy rằng tranh của anh ấy rất đẹp, nhưng lại không gây được ấn tượng với các nhà phê bình nghệ thuật cứng nhắc và khắt khe. Anh ấy đã từng tổ chức vài triển lãm tranh, nhưng đều không gây được tiếng vang.
Anh ấy là một họa sĩ rất giỏi, nhưng đáng tiếc, lại không phải là người giỏi nhất.
Họa sĩ như anh ấy có cả ngàn người trăm người, ở trong xã hội hiện giờ, thật sự không đáng để nhắc đến.
Tôi nghĩ, chính anh ấy cũng hiểu rõ chuyện này.
Mấy ngày sau, anh ấy hỏi tôi như đang đùa, rằng tôi có muốn đến tham quan phòng vẽ của anh ấy hay không.
Sở Mục nói, anh ấy có thể vẽ cho tôi một bức tranh.
Tôi từ chối.
Tôi nói: “Không được rồi, tôi còn phải đi xem mắt nữa.”
Bạn thân của tôi, cậu chủ nhỏ Tề Lan Khê của tập đoàn nhà họ Tề, đã đồng ý giúp tôi bày ra cái bẫy này.
Hai người chúng tôi đến quán bar Điểm Đỏ uống rượu. Cậu chủ Tề cố tình chào hỏi với một vài người bạn, loan tin này ra.
Mười hai giờ khuya, tôi nhận được tin nhắn của Sở Mục:
“Vẫn chưa về à?”
Tôi trực tiếp gửi định vị cho anh ấy.
“Cá mắc câu rồi hở?” Tề Lan Khê hỏi tôi: “Có cần tui ở lại thêm một lát, cho anh ta cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Tôi lắc đầu: “Ông đi về đi, ông diễn kém quá, dễ lòi đuôi lắm.”
Cậu ta tặc lưỡi: “Giang Uyển, bà nợ tôi một chuyện lớn rồi đó.”
Tôi đáp: “Tui nợ ông cái gì? Ông đừng quên, trước kia người tình nhỏ của ông làm loạn lên, tui đã phải che giấu giùm ông rất nhiều lần đấy.”
Cậu ta: “Đây chính là cậu chủ lớn nhà họ Sở đấy, mấy người tình nhỏ của tôi làm sao có thể so được chứ.”
Tôi: “Được rồi được rồi, tính là tui nợ ông, ông đi giùm đi.”
Cuối cùng cậu ta cũng đi.
Tôi ngồi trong quán bar giữa đêm, uống hết ly này đến ly khác.
Mười hai giờ bốn mươi, Sở Mục đến.
13
Tối khuya hôm đó, khi Sở Mục chạy đến quán bar, anh nhìn thấy Giang Uyển ngồi một mình trong một góc của quán bar, mặc váy dài màu trắng bạc, trang điểm đẹp đẽ, hoa tai đá quý rũ xuống bên tai như những ngôi sao, đó là một mặt khác của cô mà anh chưa từng được thấy – vừa lạnh nhạt lại vừa điềm tĩnh, như hớp hồn người khác.
Bên trong quán bar tiếng nhạc ồn ào, ngọn đèn mờ ảo, tựa như một giấc mông. Cô hòa mình vào đám người, nhưng vẫn có một vẻ cô đơn chí mạng.
Giống như ánh trăng cô đơn treo trên ngọn cây.
14
Sở Mục đi đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau vẫn không nói gì.
Tôi mỉm cười với anh ấy, nâng ly rượu lên: “Uống với tôi một ly nhé?”
Anh ấy nhíu mày: “Cô đã uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều.” Tôi đáp: “Tôi vẫn chưa say mà.”
Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, giật lấy ly rượu trong tay tôi: “Cô say rồi.”
“Có lẽ anh nói đúng.” Tôi nhỏ giọng nói: “Tôi say. Đúng vậy, tôi say rồi.”
Anh ấy vẫn cau mày: “Tôi nghe nói, cô đi hẹn hò với Tề Lan Khê?”
Tôi gật đầu: “Tin tức của anh nhanh nhạy thật đấy.”
“Cậu ta không phải là người tốt.” Anh ấy nói: “Tôi đã nghe được một ít chuyện của cậu ta…”
“Tôi biết.” Tôi nở nụ cười: “Tôi cũng nghe được. Cậu ta thích đàn ông, tôi lại là món hàng cũ bị vứt bỏ, cũng xứng đôi lắm.”
“Không phải như thế.” Anh ấy nói.
Tôi nhìn anh ấy, không nói lời nào, chỉ cười thôi.
“Em rất tốt, Giang Uyển.” Anh ấy nói: “Tề Lan Khê không xứng với em.”
“Lục Tử Mặc không chịu ly hôn với tôi.” Tôi nói cho anh ấy biết: “Anh ta đã mời luật sư tốt nhất, chỉ kiện tụng thôi đã kéo dài thời gian rồi. Muốn rời khỏi anh ta, tôi phải tìm một chỗ dựa khác, nhà họ Tề rất thích hợp.”
“Tôi giúp em.” Sở Mục nói.
Tôi chỉ chờ những lời này của anh ấy.
Tôi đứng phắt dậy: “Tôi không cần sự thương hại của anh, Sở Mục. Tôi không cho phép! Tôi không cho phép anh thương hại tôi!”
Tôi giằng ra khỏi tay anh ta, xông ra bên ngoài, ngay cả áo khoác cũng không cầm đi.
Anh ấy đuổi theo tôi, một tay kéo lấy tay tôi, kéo tôi vào trong lòng anh ấy, rồi hôn tôi.
Tôi vùng vẫy vài cái, rồi ngoan ngoãn hẳn.
Tôi cũng hôn đáp lại anh ấy.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới buông lỏng tôi ra. Tôi nhón mũi chân, kề sát bên tai anh ấy:
“Sở Mục, đưa em về nhà đi.”
15
Sáng ngày hôm sau, tôi làm bữa sáng cho Sở Mục.
Bữa sáng là bánh mì và thịt xông khói, trứng chiên rất đơn giản, kết hợp với nước cam mới vắt, khiến người ta chỉ nhìn qua đã thấy thèm ăn.
Tôi đi gọi Sở Mục ra ăn sáng, lại phát hiện anh ấy đang đứng trước cửa phòng làm việc của tôi, ngắm nghĩa một bức tranh treo trên tường.
Đó là tranh của anh ấy, trong tranh là một con hươu cái trong đêm trăng.
Tôi đã mua nó trong buổi triển lãm tranh ba năm trước.
“Trong buổi triển lãm tranh đó, tôi chỉ bán được một bức tranh này.” Anh ấy nhẹ giọng nói: “Tôi vẫn luôn tò mò là ai đã mua nó. Chủ của nơi trưng bày nói cho tôi biết, người mua là một cô gái châu Á trẻ tuổi, cô ấy không chịu để lại tên.”
Tôi nói: “Khi đó em đã đính hôn rồi.”
Anh ấy còn nói: “Giang Uyển, để tôi vẽ cho em một bức tranh.”
Tôi không nhịn cười được: “Không phải là lúc anh theo đuổi con gái đều dùng một chiêu này đấy chứ?”
Anh ấy nói: “Không, em không giống thế.”
Tôi biết, tôi là người duy nhất biết đến tranh của anh.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Nếu muốn bước vào tập đoàn nhà họ Sở, ngoại trừ tình yêu của Sở Mục, tôi còn cần nhiều lợi thế hơn nữa.
Tôi cần một đứa con.
Tôi giữ chặt lấy tay anh ấy: “Ra ăn sáng đi, sau đó chúng ta có thể quay lại giường…”
16
Vận số của tôi vẫn luôn may mắn.
Sau khi hẹn hò với Sở Mục được nửa tháng, tôi nhận được hai vạch trên que thử thai đúng như ý muốn của mình.
Đã đến lúc nói lại chuyện ly hôn với Lục Tử Mặc.
Sau lần thứ hai tôi đi chặn Sở Vũ Yên ở nhà hát, Lục Tử Mặc từng gọi cho tôi một cú điện thoại, hung hăng trách mắng tôi.
Nguyên văn lời của anh ta là: “Giang Uyển, tôi thật sự quá thất vọng về cô rồi. Tôi nghĩ, tốt nhất là chúng ta nên tạm thời tách ra một thời gian ngắn, tôi phải nghiêm túc cân nhắc xem có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không.”
Không biết là đã gần một tháng qua đi, anh ta đã cân nhắc đến đâu rồi.
Tôi gọi điện thoại cho Lục Tử Mặc, muốn hẹn anh ta gặp mặt nói chuyện, nhưng anh ta lại không chịu nghe máy.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đến thăm mẹ của Lục Tử Mặc, Trình Lâm.
Trình Lâm vẫn luôn chán ghét tôi. Lúc trước, mỗi lần tôi đến nhà thăm bà ta, bất kể là mang theo quà cáp quý giá cỡ nào, tôi đều không thể đổi được nét mặt tốt của bà ta.
Lần này, bà ta vừa nhìn thấy tôi đã nhăn nhó, mắt sắp trợn trắng lên tận trời.
Có điều, tôi không để ý đến chuyện này.
Tôi giữ chặt tay áo của bà ta, bất chấp mọi thứ khóc ầm lên:
“Mẹ, con cầu xin mẹ nói chuyện với Tử Mặc đi! Anh ấy muốn ly hôn với con! Con biết con không được trẻ trung xinh đẹp như cô Sở, cũng không có quyền to thế lớn như nhà họ Sở, nhưng con thật lòng yêu Tử Mặc! Mẹ, ba năm nay, con cũng đã đào t//im m//óc phổi đối xử tốt với mẹ rồi! Con xin mẹ, mẹ khuyên nhủ anh ấy đi ạ!”
Trình Lâm lạnh lùng rút tay áo ra khỏi tay tôi:
“Giang Uyển, tôi nói cho cô biết, lúc trước khi cô và Tử Mặc đính hôn, tôi đã không xem trọng rồi. Nếu không phải tôi thấy cô cũng dốc lòng dốc sức hầu hạ Tử Mặc, tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân của hai người. Có sao nói vậy, cô hoàn toàn không xứng với Tử Mặc nhà tôi!”
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn bà ta: “Mẹ…”
“Cô đừng gọi tôi là mẹ!” Bà ta lạnh lùng nói: “Giang Uyển, cô và Tử Mặc không hợp nhau đâu! Tôi khuyên cô nhìn rõ hiện thực, ngoan ngoãn ly hôn đi!”
Tôi nói: “Nhưng con thật lòng yêu Tử Mặc, con không muốn ly hôn với Tử Mặc. Cô Sở chắc chắn sẽ không thương anh ấy bằng con đâu…”
Trình Lâm lạnh nhạt nhìn tôi, vẻ mặt vừa chán ghét vừa khinh thường: “Giang Uyển, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, nếu làm lớn chuyện này lên, sẽ không tốt cho thanh danh của cô đâu. Dù sao cô cũng còn trẻ, cũng phải lập gia đình lần nữa mà, đúng chứ?”
Tôi nói: “Con chỉ yêu một mình Tử Mặc, cho dù có ly hôn, con cũng sẽ không cưới người khác.”
“Cô muốn thế nào mới chịu ly hôn với Tử Mặc đây?” Bà ta chất vấn: “Tôi nói cho cô biết, năm đó hai người đã ký thỏa thuận trước khi kết hôn rồi, tiền của Tử Mặc, cô đừng hòng lấy được một cắc nào!”
Tôi cúi đầu lấy cảm xúc.
Tôi nói: “Con muốn Lục Tử Mặc chính miệng nói cho con biết, rằng anh ấy không còn yêu con, cũng chưa từng yêu con. Nếu anh ấy nói ra, con sẽ hết hy vọng, cũng sẽ ly hôn với anh ấy.”
Trình Lâm nói: “Được!”
Bà ta lập tức gọi điện thoại với Lục Tử Mặc, bảo anh ta cầm thỏa thuận ly hôn đến đây.
Lục Tử Mặc cũng nghe lời, nửa giờ sau đã chạy đến.
Tôi vừa định lên tiếng, anh ta đã cau mày cắt ngang: “Giang Uyển, tôi không yêu cô, từ trước đến giờ đều chưa từng yêu cô, cô vừa lòng chưa?”
Tôi còn có thể nói gì được nữa?
Đương nhiên là tôi vừa lòng rồi.
Tôi ký vào thỏa thuận, đi cùng Lục Tử Mặc đến thẳng Cục Dân chính để đăng ký ly hôn.