Đặt Bẫy
Chương 5
17
Sau một tháng bình tĩnh lại, tôi và Lục Tử Mặc chính thức nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, vẻ mặt của Lục Tử Mặc cũng có một chút thổn thức.
Anh ta nói với tôi: “Giang Uyển, mấy năm nay… là anh có lỗi với em. Em… em còn đủ tiền không? Nếu em thiếu tiền, anh có thể cho em mượn trước một ít…”
Chồ ôi, chuyện gì đây? Lương tâm đến trễ à?
Tôi phát huy kỹ thuật diễn lần cuối, khóe mắt rơm rớm nước mắt, lắc đầu đầy quyết tâm: “Lục Tử Mặc, tôi hận anh, tôi không muốn gặp lại anh thêm lần nào nữa, anh cũng đừng liên lạc với tôi. Từ nay về sau, tôi và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Dứt lời, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
18
Không lâu sau, tôi tìm một cơ hội, vờ như vô tình tiết lộ tin tôi mang thai cho Sở Mục biết.
Anh ấy rất kích động, nhưng cũng có một chút căng thẳng và lo lắng.
Nói chung, biểu hiện của anh ấy cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Tôi nói: “Sở Mục, em định sinh đứa bé ra.”
Anh ấy không nói gì.
Tôi còn nói: “Anh yên tâm, em không muốn làm khó anh, một mình em vẫn có thể nuôi con được. Bất kể sau này em và anh có thế nào, anh vẫn là bố của đứa bé.”
Anh ấy vẫn không nói gì, xoay người đi vào phòng.
Trong lòng tôi có chút hoảng hốt, nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Anh ấy nhanh chóng bước ra, trong tay còn cầm một cuốn sổ nhỏ màu lá cọ, chính là sổ hộ khẩu.
“Giang Uyển, chúng ta kết hôn đi.”
Tôi thật sự rất ngạc nhiên, vội nói: “Nhưng mà, gia đình anh… thân phận của em như vậy, mẹ anh sẽ đồng ý ư?”
Anh ấy nói: “Mẹ anh sẽ rất vui, bà vẫn luôn hy vọng anh có thể có thể kết hôn, ổn định cuộc sống.”
Tôi vẫn không thể tin được: “Nhưng thế này thì quá hời hợt rồi, đâu thể nào nói cưới là cưới ngay được?”
“Tại sao lại không thể?” Anh ấy nói xong, bỗng quỳ một gối xuống: “Giang Uyển, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Tôi đáp: “Đương nhiên là em bằng lòng, nhưng mà…”
Anh ấy ôm chầm lấy tôi, không giải thích một lời: “Vậy chúng ta đi kết hôn ngay bây giờ đi.”
Anh ấy kéo tôi đi ra ngoài, trực tiếp lái xe đến Cục Dân chính, thậm chí tôi còn chưa kịp trang điểm đã bị anh ấy kéo đi chụp ảnh, sau đó nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi và Sở Mục cứ cưới nhau một cách đơn giản như vậy đấy.
Quả thật cứ như nằm mơ vậy.
Tôi tốn sức bày mưu tính kế, lại không cần dùng đến.
Lúc nhận giấy chứng nhận xong đi ra ngoài, Sở Mục cứ cười ngây ngô, chẳng hiểu tại sao sống mũi tôi lại có chút cay cay.
Tôi muốn khóc thật, không phải là đang diễn.
Thì ra, cảm giác được một người yêu thương thật lòng là như thế.
19
Sau khi kết hôn với Sở Mục, anh ấy dẫn tôi đến gặp mẹ anh ấy, là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Sở, Sở Lam.
Bà ấy đã hơn năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất hiền lành, lúc nói chuyện cũng rất dịu dàng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và ẩn chứa sự tinh tường như trước.
Bà ấy đưa cho tôi một bao lì xì rất dày, còn tặng một món “quà gặp mặt” đặc biệt.
Là chìa khóa của một căn biệt thự.
Tôi luống cuống tay chân, cuối cùng vẫn nhờ Sở Mục giúp tôi giải vây.
Anh ấy nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, dọa Giang Uyển sợ đấy.”
Sở Lam chỉ mỉm cười: “Đây là quà cho cháu mẹ, con đừng xen vào.”
Sau khi ăn xong, Sở Lam ngỏ lời muốn tâm sự riêng với tôi.
Tôi gật đầu đồng ý.
Nói thật, khi đối diện với Sở Lam, lòng tôi không yên nổi.
Dù sao bà ấy cũng là một người lão luyện đã tung hoành khắp thương trường bao nhiêu năm, chút thủ đoạn và mưu mẹo đó của tôi làm sao có thể qua mắt bà ấy được?
Nhưng tôi không ngờ rằng, bà ấy lại nói với tôi thế này.
Bà ấy nói: “Giang Uyển, mẹ đã từng nghe nói đến phòng làm việc của con, danh tiếng trong ngành rất tốt.”
Tôi không biết nên tiếp lời thế nào.
Bà ấy nở nụ cười: “Con người của mẹ ấy à, trời sinh đã háo thắng. Đáng tiếc là con trai và con gái của mẹ đều không giống mẹ. Thật ra mẹ cũng hiểu được, bọn chúng đều có lý tưởng và ước mơ của riêng mình, không thích vây quanh một bà già như mẹ. Giang Uyển, cách cư xử của con rất giống mẹ, mẹ rất thích con. Con nói cho mẹ nghe xem, lý tưởng của con là gì?”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ xong mới trả lời bà ấy.
Tôi đáp: “Con muốn đứng trên đỉnh cao nhất. Con muốn trở thành một người như mẹ.”
Bà ấy cười rất vui vẻ: “Bây giờ công ty nhà Sở đang trong giai đoạn khai phá thị trường nước ngoài. Chi nhánh ở bên London đang thiếu một vị trí phó tổng giám đốc, con có thấy hứng thú không?”
Tôi đáp: “Đương nhiên rồi ạ.”
Bà ấy hỏi: “Vậy phòng làm việc của con phải làm sao?”
Tôi lại đáp: “Trợ lý của con có năng lực rất tốt, cô ấy có thể tiếp nhận công việc của con, con chỉ giữ lại quyền quản lý nhân sự.”
Sở Lam lại càng cười rạng rỡ hơn.
20
Cứ thế, tôi và Sở Mục đến London.
Tôi vào làm việc ở chi nhánh London của tập đoàn nhà họ Sở, Sở Mục vừa vẽ tranh, vừa chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của tôi.
Chín tháng sau, công ty đi vào quỹ đạo, chiếm được 80% thị phần địa phương, tôi cũng sinh được một bé gái khỏe mạnh.
Sở Mục rất hào hứng, Sở Lam cũng thế. Bà ấy chuyển cho tôi 5% cổ phần của tập đoàn nhà họ Sở, còn bảo sau khi tôi hồi phục và trở về nước, bà ấy sẽ sắp xếp cho tôi vào vị trí trợ lý tổng giám đốc.
Rõ ràng là bà ấy có ý muốn bồi dưỡng tôi.
Tôi cũng rất sung sướng, sự vất vả của tôi trong cả năm qua là xứng đáng.
Thế nhưng, có một người lại không hào hứng cho lắm.
Là Sở Vũ Yên.
Cô ta tức giận gọi điện thoại cho Sở Mục, chất vấn anh ấy tại sao lại lén kết hôn ở nước ngoài, còn sinh con rồi.
Thái độ của Sở Mục không hống hách cũng không nhún nhường: “Lúc trước anh khuyên em bớt lui tới với Lục Tử Mặc đi, là em chính miệng nói anh không có quyền can thiệp vào chuyện của em, cho nên, sau này em cũng đừng để ý đến chuyện của anh nữa.”
Sở Vũ Yên: “Thế thì anh cũng nên báo cho em biết một tiếng mới đúng! Sở Mục, rốt cuộc trong lòng anh có còn xem em là em gái không?”
Sở Mục trả lời: “Trong một năm nay anh ra nước ngoài, em suốt ngày lo chuyện yêu đương, thậm chí còn chẳng gọi cho anh lấy một lần, câu này anh phải hỏi em mới đúng, rốt cuộc trong lòng em có còn xem anh là anh trai không?”
Sở Vũ Yên cứng họng không trả lời được, lập tức cúp điện thoại.
Cô ta vẫn chưa biết vợ của Sở Mục là tôi, nếu không, e là cô ta còn tức giận hơn nữa.
Lúc đặt điện thoại xuống, Sở Mục cũng có chút tức giận. Anh ấy cau mày phàn nàn với tôi: “Đứa em gái của anh đúng là càng ngày càng kỳ cục. Rõ ràng trước đây con bé rất đáng yêu, sao bây giờ lại thành ra thế này? Đúng là giống hệt một cô tiểu thư đỏng đảnh!”
Tôi nói: “Em ấy vốn là tiểu thư mà.”
Sở Mục ôm lấy con gái của chúng tôi: “Sau này bé cưng của chúng ta lớn lên không thể giống như nó được.”
Thật ra, tôi biết tại sao Sở Vũ Yên lại tức giận như vậy.
Có lẽ cô ta vẫn cho rằng, nếu cô ta và Sở Mục đều không vào công ty, tương lai Sở Lam sẽ chia đều cổ phần của tập đoàn nhà họ Sở cho hai người, để bọn họ làm con nhà giàu nhàn nhã cả đời.
Nhưng giờ đây, khi tôi mạnh mẽ xen vào, thế cân bằng đã bị phá vỡ.
Nếu tương lai tôi tiếp nhận tập đoàn nhà họ Sở, số cổ phần mà Sở Vũ Yên được chia sẽ giảm đi rất nhiều, tất nhiên cô ta sẽ không vui nổi.
Nhưng tôi không ngờ rằng, khi đến bước đường cùng, cô ta có thể bất chấp mọi thứ như thế.
21
Khi bé cưng được ba tháng, tôi và Sở Mục quay về nước.
Hôm đó, chúng tôi đưa bé cưng đến trung tâm chăm sóc bà mẹ và trẻ em để tiêm vắc xin. Sở Mục đi đóng tiền, còn tôi ngồi chờ trong hành lang, nói chuyện phiếm với một bác gái dẫn theo cháu nhỏ bên cạnh.
Bác gái: “Con của cháu trắng trẻo thật đấy, mấy tháng rồi?”
Tôi: “Vừa tròn ba tháng ạ.”
Bác gái: “Ba tháng à, đúng cái lúc khổ nhất đấy.”
Tôi mỉm cười phụ họa, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy hai người quen cũ.
Tất nhiên là Lục Tử Mặc và Sở Vũ Yên.
Hai người bọn họ vừa mới đi ra từ phòng khám sức khỏe sinh sản.
Lục Tử Mặc hoảng hốt nhìn tôi: “Đứa bé này mới ba tháng? Nhưng, mười ba tháng trước, rõ ràng là anh với em vẫn chưa ly hôn mà…”
Chuyện này xấu hổ thật đấy.
Lục Tử Mặc lại hỏi: “Giang Uyển, nếu… nếu khi đó em đã mang thai rồi, tại sao em vẫn đồng ý ly hôn?”
Chuyện này…
Anh ta muốn tôi phải trả lời thế nào đây?
Tôi cũng đâu thể nói thẳng “Đương nhiên là tôi muốn ly hôn, bởi vì đứa bé này không phải là con anh” được?
Tôi vắt óc cũng không nghĩ ra nên đáp trả như thế nào, dứt khoát quyết định giả ngu. Tôi nói: “Anh này, anh nhận nhầm người rồi à? Tôi không quen biết gì anh cả.”
Lục Tử Mặc: “Giang Uyển, anh biết lúc trước là anh có lỗi với em, em vẫn còn hận anh sao?”
Nét mặt tôi vẫn không thay đỏi: “Anh có bệnh đúng không? Tôi thật sự không biết anh.”
Nói xong, tôi ôm con, đứng dậy bước đi.
Lục Tử Mặc còn muốn đuổi theo tôi, lại bị Sở Vũ Yên hung dữ kéo lại:
“Lục Tử Mặc, anh có ý gì đây? Không phải anh đã nói là anh không cần cô ta nữa sao?”
“Nhưng mà, đứa bé…”
“Đứa bé kia không thể nào là con anh được! Bác sĩ đã nói rõ rồi, cơ thể của toi không có vấn đề gì, là do anh không được!”
“Sở Vũ Yên, cô đừng có quá đáng!”
Tôi đã đi rất xa, vậy mà vẫn có thể nghe được tiếng hai người kia khắc khẩu ở đằng sau.
Ối chà chà, thú vị thật đó.
22
Sau đó, có mấy lần Lục Tử Mặc muốn liên lạc với tôi, tôi đều không để ý đến anh ta.
Tôi lại biết được tình hình hiện giờ của Lục Tử Mặc và Sở Vũ Yên thông qua bạn gái của một người bạn tốt của anh ta.
Chuyện này thật sự rất thú vị, để tôi kể cho bạn nghe này:
Thì ra, sau khi Lục Tử Mặc ly hôn với tôi thì lập tức rầm rộ theo đuổi Sở Vũ Yên. Nhưng Sở Vũ Yên vẫn không tỏ thái độ gì. Cả một năm nay, hai người họ vẫn cứ mập mờ nửa vời như thế.
Thế rồi ba tháng trước, Sở Vũ Yên đột nhiên chấp nhận Lục Tử Mặc, hai người họ chính thức công khai.
Sau đó Sở Vũ Yên lập tức từ chức, gióng trống khua chiêng về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị mang thai.
Đó cũng là lúc cô ta biết được chuyện Sở Mục đã kết hôn và có con.
Tôi đoán rằng, có lẽ cô ta sợ Sở Lam thiên vị tôi chỉ vì tôi đã sinh ra đứa cháu cho nhà họ Sở, nên nóng lòng muốn mang thai, muốn cứu vãn một chút trước mặt Sở Lam.
Chỉ tiếc là kế hoạch của cô ta không được thuận lợi.
Không biết là do cơ thể của Lục Tử Mặc không ổn, phong thủy nhà họ không tốt hay chỉ đơn giản là bọn họ không may mắn, mà ba tháng qua đi, Sở Vũ Yên vẫn chưa có thai.
Sở Vũ Yên là một người nóng vội, cô ta đến bệnh viện kiểm tra, thấy sức khỏe của mình không có vấn đề gì thì lập tức nhận định là Lục Tử Mặc có vấn đề, thái độ cô ta đối với Lục Tử Mặc cũng càng thêm gay gắt, ba ngày thì hết hai ngày đòi chia tay với anh ta.
Trong lòng Lục Tử Mặc rất bất mãn, nhưng lại không nỡ rời bỏ quyền thế của nhà họ Sở, chỉ có thể hèn mọn níu giữ Sở Vũ Yên.
Mà anh ta càng làm như vậy, Sở Vũ Yên lại càng phiền chán hơn, thậm chí còn công khai hẹn hò với người đàn ông khác.
Tóm lại, hai người kia có một mối quan hệ kỳ lạ yêu hận đan xen thế đấy.
Tôi kể lại chuyện này với Sở Mục, anh ấy bày tỏ không thể nào hiểu nổi, không tôn trọng cũng không chúc phúc.
Tôi nói: “Anh thì biết cái gì, người ta là tình yêu đích thực đấy.”
Sở Mục ôm lấy tôi: “Bọn họ là tình yêu đích thực? Thế chúng ta là cái gì? Giang Uyển, em có yêu anh không?”
Tôi mỉm cười đứng lên: “Đúng là em không yêu anh đấy, em muốn gài bẫy anh, nhưng không hiểu sao chính mình lại lún vào trong đó. Bây giờ ngày nào anh cũng ở nhà nhàn nhã vẽ tranh, còn em lại phải chạy tới chạy lui, làm trâu làm ngựa cho tập đoàn nhà họ Sở. Anh nói xem, em đi đâu đòi công bằng đây?”
Anh ấy cũng cười: “Vậy em muốn anh bồi thường cho em thế nào đây?”
Tôi in một nụ hôn bên môi anh:
“Đương nhiên là phải dùng cả đời của anh để bồi thường cho em rồi.”
= Hết =
Hoàn Tiền Shopee
Từ 3/4/2024, Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee.
🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng.