Đệ Nhất Tần Tranh
Chương 38: 38: Khiêu Khích Đến Tận Cửa
"Ai nha, tổng giám đốc Hà đây là làm sao vậy? Tôi là cậu chủ nhà họ Giang, cũng không chịu nổi cái quỳ gối này của ông đâu, vẫn nên mau đứng lên đi.” Sắc mặt Giang Quân lạnh như băng cười khẩy.
Hà Hồng Khang cả người phát run, trong lòng đã mắng Tần Tranh một triệu lần.
Con mẹ nó quen biết với cậu chủ nhà họ Giang, sao anh không nói sớm, anh nói sớm ai còn dám tìm Đàm Ký gây rắc rối, mẹ kiếp có bệnh mà!
Mở mắt ra, Hà Hồng Khang nhìn Giang Quân khóc lớn thành tiếng: "Cậu chủ Giang, tôi sai tôi thật sự sai rồi, đó đều tôi là nói bậy, miệng tôi rẻ mạt!”
Nói xong, Hà Hồng Khang lập tức tát một cái vào mặt mình, tát hai cái đã ra vết máu!
Giang Quân không bảo đừng tát, mà lạnh lùng nhìn, quay đầu nhìn Tần Tranh: "Xin lỗi cậu Tần, không ngờ tới một người phụ trách lại dám làm loại chuyện này, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời.”
"Hợp đồng này, tôi cho người soạn lại lần nữa, nể tình ông chủ Đàm Ký là bạn của cậu, ban đầu ban tổ chức muốn 10% giờ cũng không cần nữa, đổi thành một phần trăm!"
Giang Quân phất tay nói, sau đó chỉ về phía Hà Hồng Khang: "Về phần cái loại này, tôi cam đoan từ ngày mai trở đi, sẽ không nhìn thấy ông ta sống trong ngành công nghiệp trang sức nữa!”
Tần Tranh gật đầu, Giang Quân cho anh mặt mũi không nhỏ.
"Nhưng mà, cũng có mộtđiều, danh dự nhà họ Giang vẫn cần phải giữ." Giang Quân áy náy nói: "Cho nên, phiền cậu Tần trở về..."
Nói đến đây trong mắt Giang Quân có chút xấu hổ.
"Anh Giang yên tâm, việc này Tần Tranh tôi tuyệt đối sẽ không để cho người thứ ba biết."
Giang Quân chợt mừng rỡ: "Anh em tốt! Rất phong độ! Tôi sẽ mời cậu uống rượu sau!”
Tần Tranh gật đầu, dẫn Đàm Thành Huân rời khỏi phòng họp.
Về phần Hà Hồng Khang sẽ như thế nào, đó cũng không phải chuyện Tần Tranh cần lo lắng.
Dù sao ở Giang thị chọc người nhà họ Giang, không có ai có quả tốt để ăn!
Nhưng Giang Quân không để Tần Tranh chờ lâu.
Khi Đàm Thành Huân và Tần Tranh vừa trở về chỗ ở, chưa đầy nửa tiếng đã có một cô gái đưa tới một bản hợp đồng.
Nội dung hợp đồng cũng giống như lời Giang Quân nói, ban tổ chức chỉ nắm giữ 1% cổ phần.
Ngoài ra, còn cho Đàm Ký đủ tư cách lựa chọn tất cả các vị trí cửa hàng ở tỉnh Thanh.
Người phụ nữ đến đưa văn kiện từ đầu đến cuối dùng đều mở to mắt nhìn Tần Tranh, không rõ người này là ai? Ông chủ lại đồng ý lấy một phần trăm cổ phần, đây chính là lần đầu tiên từ trước đến nay!
Hơn nữa, còn tự mình bảo cô ta tới đưa, cô ta chính là thư ký số một nhà họ Giang, thân phận này, cũng không phải người bình thường có thể mời được.
Tiễn thư ký nhà họ Giang đi, tối hôm đó có một tin tức truyền ra trong giới.
Phó Chủ tịch Hiệp hội Châu báu, tổng phụ trách tổ chức cuộc thi lần này Hà Hồng Khang, bởi vì bệnh cũ tái phát, từ nay về sau sẽ lui ẩn khỏi giới châu báu!
Ngay sau khi tin tức được công bố, toàn bộ ngành công nghiệp đồ trang sức đã bùng nổ.
Vị trí phó chủ tịch này, không ít người nhìn chằm chằm rất lâu.
Dù sao có thể lên được vị trí này, điều đó biểu thị có vô số thứ béo bở có thể vét.
Chỉ cần động động tay một chút, vậy chính là thu nhập mấy chục tỷ mỗi năm!
Tần Tranh vừa nhìn thấy tin tức này, lập tức nhận được cuộc gọi của Giang Quân, ngay khi cuộc gọi được kết nối, Giang Quân đi thẳng vào vấn đề
"Có hứng thú ngồi ở vị trí phó chủ tịch không?"
Tần Tranh nở nụ cười: "Tôi không có lòng dạ thảnh thơi đó, lòng tốt của anh tôi xin nhận.”
"Được rồi, vị trí này tôi sẽ để trống, chờ cậu có thời gian rảnh rỗi, thì hoan nghênh cậu đến ngồi."
"Nghe nói ngày mai cậu sẽ đi,đúng lúc tôi có chút việc, không có cách nào tụ tập với cậu trước khi đi.
Chờ về, tôi đến Dương Thành tìm cậu, bù đắp lỗi lần này ”
Tần Tranh bất đắc dĩ: "Được, đến lúc đó tôi làm chủ.”
Cúp điện thoại, ngày hôm sau mọi người trực tiếp khởi hành trở về Dương Thành.
Mang theo vinh quang, thanh danh của Đàm Ký bắt đầu từ hôm nay, sẽ vang vọng khắp tỉnh Thanh!
"Cậu Tần, trước đây tôi đã nói, nếu Đàm Ký thành công, thì toàn bộ đưa cho cậu." Đàm Thành Huân đột nhiên đưa cho Tần Tranh một tờ hợp đồng.
Tần Tranh đứng trước tủ kính của Đàm Ký, đang nhìn một số châu báu mới trưng bày lên, lúc này ngây ngẩn cả người.
"Điểm trung thực này tôi vẫn có! Lần này nếu không nhờ có cậu, Đàm Ký đừng nói là có thể phát dương quang đại, chỉ sợ trở về sẽ phá sản, làm sao có thể bước ra khỏi Dương Thành!”
Thái độ của Đàm Thành Huân đối với Tần Tranh, thay đổi một trăm tám mươi độ, bây giờ thật sự coi Tần Tranh là nhân vật lớn, ngang hàng với ông ấy!
Tần Tranh cười lắc đầu: "Tôi muốn nó cũng vô dụng, về khoảng kinh doanh tôi cũng không có thiên phú gì, Đàm Ký ở trong tay ông mới có thể bước xa hơn.”
“Không được, Tôi nói làm được!” Đàm Thành Huân nhíu mày, khuôn mặt nghiêm túc.
Nhìn thấy sự nghiêm túc của Đàm Thành Huân, Tần Tranh đành phải bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, tôi nhận.”
Lúc này Đàm Thành Huân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà trong mắt vẫn có chút luyến tiếc: "Vậy, cậu Tần phải đối xử với nó thật tốt.”
"Tôi vẫn chưa nói xong.
Đàm Ký này, tôi nhận, nhưng việc kinh doanh vẫn cần ông, đương nhiên, cổ phần của Đàm Ký, tôi cho ông 50%.”
Tần Tranh dứt lời, vỗ vỗ người Đàm Thành Huân đang sửng sốt: "Quản lý tốt nhé!”
Đàm Thành Huân sửng sốt, nhìn bóng lưng Tần Tranh rời đi, hốc mắt đỏ hoe!
“Cậu Tần, cậu là người mà cả đời Đàm Thành Huân đều phải biết ơn!”
Tần Tranh đi ra khỏi Đàm Ký, nghe được những lời này dừng lại chút, nhưng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Đàm Thành Huân phất tay.
Được rồi, anh sẽ trở lại phòng khám và làm lại nghề cũ.
Đang lúc chờ tin tức của bố mẹ, nhất định phải đề cao thực lực của chính mình!
Anh ra ngoài định đi đến phòng khám một chuyến nhìn Lương Khanh, dù sao một tuần không có ở đây, toàn bộ phòng khám đều ném cho Lương Khanh.
Lúc này, điện thoại di động của Tần Tranh vang lên.
"Tôi là Cao Tử Lâm đây, tôi đang ở trước cửa phòng khám của anh, hôm nay anh không tới sao? Đã hẹn sau một tuần đến tìm anh mà.”
Tần Tranh sững sờ, mới nhớ tới lời này: "Tôi hiện tại đang đi qua, cô vào ngồi chờ một chút.”
Cúp điện thoại, Tần Tranh bắt taxi chạy thẳng đến phòng khám.
Nhưng vừa đến con phố này, thì phát hiện người đông hơn trước kia.
Cao Tử Lâm lúc này đang đứng trước cửa phòng khám, lúc nhìn thấy Tần Tranh cô ấy vội vàng vẫy tay: "Tần Tranh, đã lâu không gặp.” Cô ấy chớp chớp mắt, đột nhiên nói: "Trong cuộc thi làm ai cũng phải kinh ngạc nha.”
Tần Tranh ngạc nhiên: "Cô nhìn thấy?”
"Tôi là khán giả, lúc đó tôi còn bỏ phiếu cho anh." Cao Tử Lâm cười cười: "Vốn muốn chào hỏi anh, nhưng sợ ảnh hưởng đến anh, nên không đi lên chào.
Nhưng tôi vẫn luôn âm thầm chú ý.”
Tần Tranh nở nụ cười: "Cám ơn cô đã bỏ phiếu, chúng ta đi vào đi, hôm nay châm cứu cho cô một lần nữa, thì hoàn toàn chữa trị xong.”
"Thật sao? Tuyệt quá!” Trong lời nói của Cao Tử Lâm tràn ngập niềm vui.
"Đúng rồi, lúc tôi vừa tới đây nhìn thấy bên kia mới mở một phòng khám đông y." Cao Tử Lâm đột nhiên chỉ chỉ nhà đối diện.
Người ban đầu bán đồ cổ đã không còn ở đó, đổi thành một cửa hàng tên là Trung Y Đường Thị.
Mà giờ phút này, cửa chính của phòng khám đông y này vẫn chưa mở, nhưng đã có rất nhiều người đứng ở trước cửa.
Trung Y Đường Thị?
"Không cần quan tâm, chúng ta đi vào đi." Tần Tranh lắc đầu, anh chưa từng nghe qua cái tên này.
Nhưng Cao Tử Lâm lại nói: "Trung Y Đường Thị đó, đây chính là một đối thủ lớn, ông chủ của họ tên là Đường Bá Hoài, nhưng là một thầy thuốc tài ba! Rất nổi tiếng ở Dương Thành!”
"Nhưng mà, cửa hàng của ông ta đều là cửa hàng lớn, sao lần này lại mua một cái cửa hàng nhỏ như vậy ở chỗ này?"
Cao Tử Lâm lẩm bẩm nói.
Tần Tranh lại nghe thấy, Đường Bá Hoài?
Hóa ra là như vậy.
Cửa hàng mới Trung Y Đường Thị này, xem ra là hướng về phía anh!
Khi Cao Tử Lâm vừa mới làm xong một loạt trị liệu, Lương Khanh giúp Tần Tranh mở cửa lớn.
Mà lúc này, phòng khám đối diện kia đột nhiên mở cửa lớn.
Sau đó một thanh niên dọn ra một cái bàn dài, ngồi sau bàn: "Trung Y Đường Thị mới khai trương, truyền nhân của nhà họ Đường ông Đường Bá Hoài, hôm nay tự mình ngồi xem bệnh.”
"Duy nhất hôm nay, xem khám miễn phí cho mọi người! Đi ngang qua đừng bỏ lỡ nhé!”
Tần Tranh đang đi dừng lại, Lương Khanh mặt không biểu cảm nhìn qua, Cao Tử Lâm cũng nhướng mắt lên.
Chỉ thấy cả con phố giờ phút này đều quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt, toàn bộ cửa của Trung Y Đường Thị đã chật ních người.
Mà nhìn thấy Tần Tranh bên này mở cửa, một số người không rõ về Đường Thị, vẫn tới chỗ của Tần Tranh.
"Bác sĩ Tần đã lâu không mở cửa." Người tới cười ha hả nói: "Gần đây tôi luôn đau đầu, phiền cậu xem thử giúp tôi.”
Người đến là một bà cụ, Tần Tranh mời người ngồi xuống, sau đó bắt đầu bắt mạch: "Có chút việc đi ra khỏi thành phố.”
"Người bà lo lắng, một tháng gần đây không ane thịt phải không? Dinh dưỡng không đủ, hơn nữa, gần đây lúc nào bà cũng thức giấc vào lúc nửa đêm, đổ mồ hôi trộm đúng không?”
Bà cụ ngay lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tôi không thích thịt.
Nửa đêm cũng ngủ không yên, người già rồi.”
"Cháu kê mấy thang thuốc Đông y cho bà, uống hai ngày sẽ không sao.
Cháu sẽ châm cứu cho bà trước.” Tần Tranh nói xong, lấy ngân châm ra, đâm mấy mũi trên vai bà cụ.
"Bà đây là bệnh cũ trên cơ thể do tức giận dẫn đến, nhất định trong khoảng thời gian này còn trúng gió."
Tần Tranh nói xong, rút kim ra: "Đầu bà còn đau không?”
Bà cụ sửng sốt một chút, lắc lắc cổ: "Không đau, không đau nữa! Bác sĩ Tần thực sự là một bác sĩ giỏi!”
Tần Tranh nở nụ cười: "Bà đã quá khen, Lương Khanh đưa thuốc cho bà cụ đi.”
Lương Khánh đi tới với khuôn mặt không cảm xúc..
Bà cụ nhìn: "wow, con gái đẹp thật đấy, cô ấy là vợ của bác sĩ Tần sao?”
Lương Khanh sửng sốt, trên mặt không có lý do hiện lên chút hồng.
"Cô ấy là em gái cháu." Tần Tranh cười nói.
"A, xem cái miệng này của tôi kìa." Bà cụ lấy thuốc rồi rời đi.
Phía sau là một thanh niên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Nhanh lên, tôi còn có việc gấp phải đi.”
Tần Tranh nhìn người này, vừa định.
Đột nhiên đối diện truyền đến một tiếng hét: "Thần mà, bệnh này của tôi ai cũng không khám ra, tôi cho rằng cả đời cũng không ai có thể khám ra, bác sĩ Đường không hổ là đệ nhất thần y ở Dương Thành!”
Đệ nhất thần y ở Dương thành?
Người của Càn Khôn Đường cũng quay đầu nhìn sang.
Thanh niên vốn muốn để Tần Tranh chẩn đoán trị bệnh nhưng lúc này đột nhiên sửng sốt, xoay người trực tiếp rời đi: "Lề mề chậm chạp, tôi thấy bác sĩ Càn Khôn Đường này không giỏi lắm, vẫn nên đến chỗ đệ nhất thần y khám thôi!”
Anh ta vừa nói như vậy, mấy người xếp hàng phía sau cũng không xếp hàng nữa, trực tiếp quay đầu đi đến đối diện!
Trong nháy mắt, toàn bộ Càn Khôn Đường trở nên vắng vẻ.
So với Trung Y Đường Thị ở đối diện, Tần Tranh giống như người đến sau.
Mà lúc này, Đường Bá Hoài đang chẩn bệnh đột nhiên đứng lên, liếc mắt nhìn Càn Khôn Đường, trong mắt tràn đầy vẻ cười nhạo.
Thế nào nhóc con?
Bây giờ biết sự lợi hại của Đường Bá Hoài ông ta rồi phải không?
Có Đường Bá Hoài ông ta một ngày, Càn Khôn Đường anh cũng đừng hòng có bất cứ kẻ nào đến chữa bệnh!
Trong mắt Tần Tranh hiện lên khinh thường, anh vốn không phải dùng y thuật để kiếm cơm, không có người đến anh càng nhàn rỗi, có người đến thì anh khám.
Ngay lâp tức, anh đứng lên, nhìn cũng không thèm nhìn Đường Bá Hoài, đưa tay định đóng cửa lại.
Nhưng đúng lúc này, bà cụ vừa mới từ chỗ Tần Tranh đi ra ngoài, đột nhiên bị người của Trung Y Đường Thị ngăn lại.
"Bà ơi, vừa rồi bà khám bệnh ở Càn Khôn Đường phải không?"
Bà cụ sửng sốt: "đúng vậy.”
"Bên này của chúng tôi là cửa hàng của bác sĩ Đường đệ nhất thần y ở Dương Thành, Càn Khôn Đường này gần đây có tin đồn không tốt, nói là bán thuốc giả, cho nên một tuần này ông chủ của Càn Khôn Đường đi ra ngoài tránh tiếng, không nghĩ tới anh ta lại trở về!"
"Như vậy đi, tôi giúp bà xem thuốc của anh ta cho bà nhé, đừng đến lúc đó uống vào hại thân thể."
Bà cụ hoảng sợ: "Thật sao? Tôi vừa nhờ cậu ta châm cứu cho tôi!”
Người thanh niên vỗ đùi: "Vậy thì hỏng rồi, bà mau nhờ bác sĩ Đường khám lại cho bà đi!”
Nói xong người thanh niên kia giống như đúc cầm lấy gói thuốc đông y của Tần Tranh, đột nhiên sắc mặt biến đổi, ném toàn bộ thuốc đông y xuống đất!
"Khốn nạn! Thuốc này căn bản không phải cho người uống! Càn Khôn Đường này lại vô lương tâm kiếm tiền của bà cụ!”
Người trẻ tuổi hét lớn, người chung quanh vừa mới đang xem náo nhiệt, nhất thời sôi trào lên!
Chợt quay đầu nhìn về phía Tần Tranh đang muốn đóng cửa!
"Ông chủ Càn Khôn Đường kia muốn chạy kìa, mọi người mau đẩy cửa ra!"
“Lừa đảo người già, thằng khốn nạn."
Trong nháy mắt, mọi người nhanh chóng xông về phía Tần Tranh!.