Đếm Ngược 5 Giây Sinh Mệnh
Chương 1
1
Bắt đầu phát sóng trực tiếp “Đếm ngược sinh mệnh”.
Người dẫn chương trình chống hàng giả với hàng triệu người theo dõi đã đàn áp những người mới đến và xông vào cùng một đám người hâm mộ. Hắn không nói hai lời liền bắt đầu mắng tôi: “Cô em có lương tâm hay không?”
Tôi im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào thời gian đếm ngược sinh mệnh trên đầu hắn, vốn đang hiện “Bốn mươi bốn năm, bốn tháng” lại bắt đầu giảm đi một cách điên cuồng.
Bốn mươi mốt năm, bốn mươi năm… Ba mươi lăm năm…
Người dẫn chương trình mắng mệt mỏi, fan theo sát phía sau cũng không vừa, bình luận liên tiếp nhảy.
“Cô em còn trẻ như vậy, cứ thoải mái mà ca hát, nhảy múa là có thể dễ dàng câu được tiền của đàn ông rồi. Đây cứ cố tình dùng phương thức này để lừa gạt tiền.”
[Đúng vậy, cũng không biết người trẻ tuổi bây giờ nghĩ như thế nào.]
[Tôi cảm thấy chủ phòng không phải giả bộ. Ông nội tôi nói là thật, danh có tiếng có.]
[Nếu được thì dẫn ông nội của mày đi kiểm tra mắt đi. Đừng có tin mấy thứ dối trá này.]
[Phong gia quân đến đây du ngoạn.]
[Phong tiền vệ đi đái ở đây…]
Đột nhiên, người dẫn chương trình chống hàng giả dừng lại, cúi người trước ống kính: “Cô em, hãy nghe lời anh, học tập chăm chỉ, sau này hãy theo anh, anh có thể giúp em kiếm rất nhiều thứ này.”
Người dẫn chương trình nhướng mày, ngón cái cùng ngón giữa chà xát với nhau.
Tôi mỉm cười, mở miệng nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh còn năm giây.”
“Cái… năm giây? Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói…”
Tiếng nói dừng lại, máu từ cổ họng bắn ra, khiến cho toàn bộ màn hình nhuộm đỏ, các fan còn đang la ó “Phong ca uy vũ”.
“Tôi đã nói rồi, anh chỉ còn năm giây.”
2
Tôi ở trong phòng thẩm vấn đối diện với cảnh sát.
“Họ tên?”
“Hác Quy Giai.”
“Cô quen người chết à?”
“Lần đầu tiên gặp mặt.”
“Người đàn ông này, cô biết không?” Trên điện thoại di động của cảnh sát là ảnh chụp màn hình trang chủ của người đàn ông áo đen kia.
“Không biết.”
Những cảnh sát khác nhìn tôi, lại cúi đầu ghi chép.
“Lúc phát sóng trực tiếp, cô nói có thể nhìn thấy thời gian sống đếm ngược của mọi người?”
“Đúng vậy.”
Một cảnh sát già cảm thấy hứng thú hỏi tôi: “Cô bé, không thể tùy tiện nói lung tung được.”
“Nếu như cháu thật sự có năng lực này, mà Phong Lương lại như lời cháu nói đã chết thì mọi người làm sao không hiềm nghi cháu cho được.”
Phong Lương trong miệng lão cảnh sát là vị dẫn chương trình chống hàng giả đã chết trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi.
Tôi thản nhiên cười: “Cháu quả thật có năng lực đó, nhưng mệnh số của hắn, có liên quan gì đến cháu? Cháu cũng không thể trong vòng năm giây cứu hắn.”
“Vậy cháu nói xem, tôi còn sống bao lâu nữa?” Cảnh sát già tiếp tục truy hỏi.
Tôi tựa vào ghế: “Chú cứu rất nhiều mạng người, trên người có công đức, còn bốn mươi ba năm lẻ bảy tháng thọ mệnh.”
“Chậc… cảnh sát, hay là lão cảnh sát, trên người ai không có chút công đức?”
Nữ cảnh sát bên cạnh mắt sáng như sao nhìn tôi chằm chằm: “Cô đây là căn cứ vào những điều đã biết mà đưa ra kết luận. Tôi có quyền nghi ngờ cô đang nói dối!”
“Công đức lớn nhất của chú là mười một năm trước đã cứu được ba mươi sáu mạng người.”
Lời này vừa nói ra, cả căn phòng đều yên tĩnh.
Cảnh sát nhìn nhau, trầm mặc không ai lên tiếng.
Tôi giơ chân lên một cách tự tin và họ không thể tìm thấy điều gì liên quan ở tôi.
Thời gian vừa đến, tôi được thả ra, lúc gần đi, cảnh sát già gọi tôi lại :”Làm quen một chút đi, tôi là Triệu Tín, sau này có chuyện gì có thể liên lạc với tôi.”
Tôi nhìn chú ấy vài lần, vẫn nhịn không được mở miệng: “Mặc dù chú trường thọ, nhưng điều kiện tiên quyết là chú có thể tránh được kiếp nạn đẫm máu ba ngày sau.”
Nữ cảnh sát đột nhiên tiến lên, há miệng liền mỉa mai: “Như thế nào, Hác đại sư vừa nói lão Triệu còn có thể sống mấy chục năm, bây giờ thì nói chú ấy sắp không qua à?”
Tôi không để ý, cau mày, nhìn thẳng Triệu Tín: “Tin hay không thì phải nhìn người thôi. Người tin sẽ cẩn thận từng li từng tí, luôn luôn cảnh giác mọi thứ chung quanh, người không tin thì không cẩn thận liền… tan xương nát thịt.”
Nói đến đây, tôi xoay người rời đi, nữ cảnh sát còn muốn bắt lấy tôi: “Cô…”
3
Ngày hôm sau tôi phát sóng đúng giờ, một nhóm lớn người qua đường tràn vào.
[Đậu má, chủ trì, cô thật sự là thầy bói!]
[Chủ phòng, cô thật sự có thể thấy được thời gian đếm ngược sinh mệnh của chúng tôi sao? Cái này cũng quá thần kỳ, không được, tôi muốn theo dõi chủ phòng này.]
[Không phải đâu. Tôi nói các vị đang ngồi đây đều là mất trí rồi, vừa nhìn đã biết là công ty tìm được người mới, muốn lừa tiền, dù sao tôi cũng không tin.]
[Thêm vào đó, những kẻ lừa đảo ngày nay rất tinh vi. Tất cả bọn họ đều đang cố gắng kiếm tiền.]
[Chủ phòng, cô có thể giúp tôi tìm người không?]
[Chủ phòng…]
Tôi thấy trong đó vẫn có người không tin. Tôi không tức giận, dù sao tôi cũng cần bước tiếp theo.
“Mọi người, năng lực của tôi có hạn, mỗi ngày chỉ giới hạn ba người.”
[Gặp nguy không loạn, sao tôi lại cảm thấy người dẫn chương trình không giống kẻ lừa đảo chứ.]
[Lầu trên, kẻ lừa đảo sẽ viết “Tôi là kẻ lừa đảo” trên mặt sao?]
“Mọi người, bắt đầu nào.”
Sau một hồi liền kết nối với một người có hình đoá hoa sen.
Sau khi video được kết nối, trên màn hình xuất hiện một người mẹ trẻ tuổi, đầu tóc bạc trắng, hai gò má lõm xuống, trong ngực ôm một đứa bé gầy yếu: “Bác sĩ nói, con của tôi dị tật bẩm sinh, phải tốn một số tiền lớn để chữa trị, nhưng chúng tôi thật sự không gom được nhiều tiền như vậy.”
“Đại sư, tôi chỉ muốn hỏi, đứa nhỏ này còn có thể sống bao lâu?”
Lúc cô hỏi ra những lời này, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, giọng nói mang theo run rẩy.
Tôi nhìn đồng hồ đếm ngược trên đầu đứa nhỏ, lại nhìn về phía người mẹ trẻ tuổi cố chấp với đáp án kia, có chút không đành lòng mở miệng: “Bé còn một năm lẻ năm tháng.”
Bình luận liền tấn công tôi.
[Sao lại tàn nhẫn như vậy? Lừa gạt cô ấy cũng được mà.]
[Được rồi, vốn còn có chút hy vọng, lần này hoàn toàn tuyệt vọng rồi.]
[Người dẫn chương trình quá thẳng thắn!]
[Người mẹ này có mở một kênh, chúng tôi sẽ gây quỹ cứu đứa bé. Tôi sẽ góp năm trăm.]
[Tôi nhiều tiền, tôi góp một vạn.]
[Tôi chỉ là sinh viên, tôi góp một trăm.]
[Tôi đem tiền mừng tuổi góp một nửa.]
[…]
Người mẹ trước màn hình lộ ra nụ cười cảm kích: “Cảm ơn cô, cảm ơn mọi người trước màn hình.”
“Thì ra, con còn có thể ở bên tôi hơn một năm, vậy đủ rồi, đủ rồi.”
Người mẹ trẻ cười rơi lệ.
Tôi dừng lại và tiếp tục cuộc gọi thứ hai.
Người kế tiếp là một người đàn ông trung niên, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy tôi lại ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới nói: “Kết nối rồi?”
Tôi không thay đổi sắc mặt, ánh mắt lóe lên: “Xin chào.”
“Xin chào đại sư!”
Người đàn ông trung niên rất kích động, vội vàng chuyển ống kính sang một ông lão khác: “Đây là cha nuôi của tôi, trước đó không lâu ông ấy xảy ra tai nạn xe. Tôi đã nghỉ việc, ngày đêm chăm sóc ông ấy, chỉ hy vọng ông ấy có thể khỏe lại.”
“Nhưng bác sĩ nói bây giờ nội tạng của ông ấy đã suy yếu, không còn bao nhiêu thời gian nữa… Tôi chỉ muốn hỏi, ông ấy còn bao lâu nữa?”
Tôi thành thật mở miệng: “Ba tháng.”
Người đàn ông sắc mặt trắng bệch, bắt lấy tay ông lão, chỉ để lại một câu run rẩy “Cảm ơn”, sau đó tắt video.
Trên màn hình không ngừng có người spam nói tôi quá máu lạnh, khiến họ chỉ biết đếm ngược từng ngày.
Cũng có người nói tôi giả dối, như thế nào mà những người kết nối đều sống không được bao lâu? Không phải là lừa đảo chứ?
Tôi lắc đầu, hoàn thành video thứ ba sau đó ngắt phát sóng.
Bên cạnh máy tính của tôi có hai tấm ảnh, một tấm là ảnh của người dẫn chương trình chống hàng giả Phong Lương, trên đó vẽ một chữ X, còn một tấm là ảnh của người đàn ông trung niên vừa rồi, trên đó rõ ràng viết “Vương Trì”.
Tôi nằm lên giường, nhếch môi cười: “Ngư Nhi, chờ không kịp rồi.”