Đếm Ngược 5 Giây Sinh Mệnh
Chương 2
4
“Dối trá! Cô là kẻ dối trá!”
“Tôi sẽ tố cáo cô!”
Ngày thứ ba tôi vừa mới phát sóng, vẫn là người đàn ông trung niên ngày hôm qua – Vương Trì.
Hắn bắt đầu chửi thề bừa bãi ngay khi kết nối được với tôi.
Hắn nói trong phòng phát sóng trực tiếp, hôm qua bác sĩ đến kiểm tra, nói thời gian cha nuôi không nhiều lắm, cố gắng lắm cũng chỉ hơn một tháng, vậy mà tôi lại lừa hắn nói là ba tháng.
“Bày đặt giả vờ như giỏi về tâm linh lắm, làm sao có thể so sánh với khoa học kỹ thuật chứ?”
Loại lừa đảo như tôi nên bị cấm khỏi nền tảng.
Trong màn hình trong nháy mắt thay đổi phong cách.
[Tôi đã nói, làm sao có thể có người đoán mệnh, cũng không sợ bị trời phạt sao?]
[Đúng vậy, cô ta cũng không phải Diêm Vương, làm sao biết thời gian còn lại?]
[Cả ngày không học, chỉ biết cố làm ra vẻ thần bí.]
[Nhất định là đến lừa tiền, báo cáo cô ta đi!]
Đáy mắt Vương Trì hiện lên một tia đắc ý, lại lập tức biến thành phẫn nộ, tức giận mở miệng: “Cho tôi hy vọng lại khiến tôi tuyệt vọng! Cô là đại sư kiểu gì vậy, cút đi.”
Tôi nhếch khóe miệng, hỏi ngược lại hắn: “Anh xác định trong quá trình chăm sóc, anh không động tay động chân gì với cha nuôi của anh chứ?”
“Ví dụ như thêm một chút thứ khác vào trong thuốc của ông?”
Vương Trì thoáng hoảng hốt, ánh mắt liếc nhìn chung quanh: “Cô nói bậy bạ gì vậy, đây chính là cha nuôi của tôi, tôi làm sao có thể hại ông ấy?!”
Tôi nở nụ cười quái lạ: “Vậy tại sao, ông ấy chỉ còn có ba ngày?”
“Làm sao có thể!”
Nghe thấy “ba ngày”, Vương Trì quá sợ hãi: “Làm sao có thể chỉ còn ba ngày…”
“Có phải anh đã bỏ nhiều hơn không?” Tôi dụ dỗ hắn nói ra cấm ngữ trong lòng, từng bước một dung nhập đầm lầy.
Bởi vì quá khẩn trương, Vương Trì theo bản năng hưởng ứng tôi: “Không thể nào, tôi không tăng…”
“Cô gài tôi!” Vương Trì kịp phản ứng, căm tức nhìn tôi.
Đối diện với ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả của tôi, hắn cố gắng chống đỡ khí thế mà lưu lại một câu: “Cô chính là kẻ lừa đảo, mọi người đừng tin cô ấy!”
[Không phải chứ, thật sự là hắn hạ thủ với cha nuôi của mình?]
[Vì để chứng minh chủ phòng là kẻ lừa đảo mà làm thế? Cái này cũng quá độc ác.]
[Đừng quên trước đó vụ người dẫn chương trình chống hàng giả, giờ đã nằm trong nhà xác đấy.]
[Không cần cảm ơn, tôi đã báo cảnh sát rồi.]
Đợi đến khi cư dân mạng bàn luận xong, tôi chậm rãi nhìn chằm chằm màn hình mở miệng: “À đúng rồi, nếu như vị vừa rồi còn đang xem trực tiếp thì tôi xin nhắc nhở một câu: Anh còn chưa tới một giờ đếm ngược sinh mệnh nha!”
Trên màn hình nhanh chóng bò đầy bình luận.
[Đậu má! Tên ấy còn ở đây không?]
[Đi mất rồi, chắc là đến cục cảnh sát đấy.]
[Mọi người nói xem, hắn có dùng acc clone vào đây nữa không?]
[Không đến một giờ, thật hay giả vậy? Nếu hắn không nhìn thấy cũng quá đáng tiếc!]
[Chủ phòng nói chậm quá.]
Tôi lại mỉm cười, bởi vì tôi biết, Vương Trì nhất định vẫn đang nhìn, tôi chính là nói cho hắn nghe.
Hại người cuối cùng hại mình nha.
“Được rồi, vị kế tiếp.”
[Chờ một chút…]
Đột nhiên có một fan điên cuồng bình luận: [Đừng tìm người kế tiếp! Chủ phòng, nhìn tôi này! Tôi có dưa đây.]
Trong lòng tôi cười thầm: Rốt cục đã tới.
Tôi theo hướng của người nọ mà hỏi: “Dưa gì?”
[Tôi đã thấy! Mẹ kiếp, không biết là thật hay giả nữa.]
[Cái tên Phong Lương, chủ kênh chống hàng giả thật ra là lừa fan đi Myanmar bán thận.]
[Trời ạ, là thông báo chính thức?]
[Loại người này, chết là đáng!]
Tôi cũng giả vờ kinh ngạc, vừa muốn online với người hâm mộ này thì đúng lúc điện thoại di động vang lên: “Xin chào, cô Hác, chúng tôi là cục cảnh sát thành phố XX… Phiền cô đi một chuyến đến cục…”
==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME nhé cả nhà!!! <==
5
Tôi lại gặp Triệu Tín.
Cảnh sát Triệu sắc mặt ngưng trọng nói với tôi: “Chúng tôi lục soát nhà Phong Lương, phát hiện bề ngoài là một người dẫn chương trình, trên thực tế mượn danh người nổi tiếng kiếm nhiều tiền, chuyên lừa gạt fan của hắn ra nước ngoài, cũng chính là đến khu vực phía bắc Myanmar, sau đó đổi lấy một lượng lớn tiền vàng.”
Nói xong, lão cảnh sát một mực nhìn chằm chằm quan sát biểu cảm trên mặt tôi, không muốn bỏ qua dấu vết nào.
Thật đáng tiếc, chú ấy không nhìn ra được gì.
Tôi uống một ngụm nước ấm: “Người này, đáng chết.”
“Đúng vậy.”
Ý tứ trong mắt lão cảnh sát không rõ: “Chỉ tiếc, chúng tôi còn chưa tìm được người đàn ông áo đen kia.”
Chú ấy còn muốn hỏi gì đó, đột nhiên có cảnh sát vội vàng tiến tới.
Khi lão cảnh sát quay lại, sắc mặt còn khó coi hơn: “Vương Trì chết rồi, giống như dự đoán trong chương trình phát sóng trực tiếp của cháu vậy.”
“Cháu đã sớm nói rằng hắn sống không quá một giờ.” Tôi rất bình tĩnh nói tiếp, không hề che giấu chút nào.
“Hác Quy Giai, cháu rốt cuộc là ai?”
“Cháu biết bọn họ.”
“Cháu có biết bọn họ hay không không quan trọng, quan trọng là cháu không có giết bọn họ.”
Lão cảnh sát nắm chặt ngòi bút, nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ: “Hác Quy Giai, nếu cháu thật sự có năng lực như vậy, nhớ kỹ không nên dùng trên con đường phạm pháp.”
“Loại năng lực này sẽ khiến nhiều người muốn có.”
Tôi cười nửa miệng: “Con người của cháu, từ trước đến nay là người có nguyên tắc. Nếu người không phạm cháu thì cháu sẽ không phạm người.”
Lão cảnh sát nhìn tôi thật sâu, cái gì cũng không nói liền thả tôi rời đi.
Tôi gọi chú ấy lại: “Chuyện Phong Lương, chú tra được bao nhiêu?”
“Đây là cơ mật.” Lão cảnh sát nhíu mày.
“Có lẽ vậy.”
“Cẩn thận người sau lưng hắn trả thù.”
Một cảnh sát tốt phục vụ nhân dân như vậy không nên chết vô ích.
Lão cảnh sát nở nụ cười: “Tính toán thời gian, ngày mai chính là ngày thứ ba.”
“Cho nên dựa theo ý của cháu, chú bởi vì điều tra Phong Lương mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
“Vậy cháu có thể nói cho chú biết… sự thật là gì không?”
Tôi không trả lời, chỉ khoát tay nói: “Chú nên quan tâm đến an toàn của mình.”
“Cháu đi đây.”
Không đợi trả lời, tôi bình tĩnh rời đi.
Về nhà mở điện thoại.
Cụm từ “Phong Lương là chủ blog lừa đảo ở miền Bắc Myanmar” đứng đầu danh sách tìm kiếm.
Dưới Weibo của tôi cũng xuất hiện một đống người bình luận hỏi tôi có phải đã biết trước chuyện của Phong Lương hay không.
Mà lúc này đột nhiên có một bình luận: [Người đàn ông hỏi cha nuôi mình còn lại bao nhiêu thời gian, hình như cũng đã xảy ra chuyện…]
[Ôi trời! Chuẩn quá!]
[Không phải cũng là người xấu chứ?]
[Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?]
Rất nhanh, đã có cư dân mạng nhiệt tình hỗ trợ giải đáp.
Người kia tên là Vương Trì, cũng là một tên cặn bã.
Xuất thân từ cô nhi viện, sau đó được cha nuôi hiện tại nhận về nuôi.
Cha nuôi có một công ty kinh doanh cũng không tệ lắm đang chờ hắn kế thừa, kết quả hắn nói muốn ra ngoài xông pha, sau đó liền gia nhập công ty khác.
Về sau, cha nuôi xảy ra tai nạn xe cộ, nửa thân dưới bị liệt, hơn nữa công ty sụp đổ, Vương Trì bắt đầu chăm sóc cha nuôi của mình.
Nhưng mà, Vương Trì này, hắn keo kiệt không muốn thuê người chăm sóc, nên tự mình làm.
Dần dần hắn lại mất kiên nhẫn, cho cha nuôi ăn cơm thừa, một ngày hai bữa, cha nuôi không khống chế được đại tiểu tiện, hắn liền nhốt cha nuôi trong phòng nhỏ tự sinh tự diệt.
Có người đưa ra nghi vấn: [Vậy vấn đề là, tại sao khi chúng tôi nhìn thấy hắn lại đối xử tốt với cha nuôi như vậy?]
Cư dân mạng nhiệt tình tiếp tục giải đáp: [Nói ra rất buồn cười, khi cha nuôi bị hắn giày vò đến gần chết, hắn mới phát hiện cha nuôi còn có một khối tài sản lớn, bởi vì mấy ngày nay hắn chăm sóc “đặc biệt” cho cha nuôi, cha nuôi quyết định quyên góp từ thiện.]
Kết quả việc này bị Vương Trì biết, liền bắt đầu giả vờ giả vịt.
Nhưng cha nuôi đã nhìn rõ hắn, nên hắn muốn thừa dịp cha nuôi còn chưa lập di chúc, thần không biết quỷ không hay hại chết cha nuôi, để lại tài sản cho mình.
Nhưng hắn lại sợ cảnh sát tra ra, mới cố ý liên lạc với chủ phòng, chứng minh hiếu thuận.
Càng buồn cười chính là, hắn còn cáo buộc chủ phòng gạt người, rõ ràng là chính hắn gia tăng thuốc độc cho cha nuôi, mới làm cho cha nuôi càng ngày càng suy yếu.
Có cư dân mạng phát hiện ra điểm mù: [Đợi đã, vậy tại sao Vương Trì lại chết còn nhanh hơn cha nuôi của hắn?]
[À… Cái này tôi cũng không rõ lắm.]
6
Phát sóng trực tiếp vào ngày thứ tư.
“Hôm nay không kết nối ai nữa, chúng tôi nói chuyện phiếm đi.”
“Xem bình luận, mọi người đều rất tò mò tại sao Vương Trì lại chết trước cha nuôi?”
Ghế đã ngồi xong.
Fan của tôi đã chia sẻ phòng phát sóng: [Anh em mau tới ăn dưa.]
Đợi đến khi số người đã được, tôi lại mở miệng: “Cha nuôi rất thông minh, ông ấy nhận ra thái độ của Vương Trì đối với mình đã thay đổi, rất nhanh đã đoán được nguyên nhân.”
“Đồng thời, người cha nuôi cũng biết rõ sự máu lạnh của đứa con nuôi này, đoán rằng mình có thể chết sớm để tránh lập di chúc.”
“Cho nên cha nuôi đến đây… Ừ, gậy ông đập lưng ông đi.”
“Lúc trước Vương Trì vì biểu đạt lòng hiếu thảo của mình, cùng ăn cùng ở với cha nuôi, đồ ăn đều giống nhau như đúc. Cho nên cha nuôi đã thay đổi phần mình với phần của Vương Trì.”
“Mỗi miếng Vương Trì ăn sau đó đều là thức ăn đã thêm gia vị của chính hắn ta!”
“Về phần cha nuôi tại sao lại từ ba tháng biến thành một tháng, đó cũng là do Vương Trì động tay động chân ở chỗ mà ông ta không chú ý tới.”