Đi Tìm Sự Thật - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Khi đến nơi, nhờ ánh đèn mờ nhạt, tôi nhìn thấy một bóng lưng người đàn ông.
Tôi bắt đầu sợ hãi.
Nếu người này gài bẫy tôi, nếu hắn có ý đồ xấu... tôi chắc chắn không thể chạy thoát.
Nhưng nếu tôi không đi, tôi sẽ mãi mãi không biết được sự thật.
Tôi nghiến răng, mạnh dạn tiến lại gần bóng lưng kia.
Khi tôi đến gần, người đàn ông đó đột nhiên quay người lại.
Ánh đèn rọi vào gương mặt anh ta.
Tôi hoảng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Không thể nào... Không thể nào...
Người hẹn tôi đến đây có gương mặt giống hệt chồng tôi!
Tôi cứ ngỡ đó là hồn ma của anh ấy quay về, sợ hãi đến mức mềm nhũn cả chân.
Nhưng rồi tôi nhìn xuống chân người đàn ông đó—anh ta có bóng!
Anh ta không phải ma, mà là người sống.
Lẽ nào chồng tôi chưa ch?
Tôi kích động muốn chạy đến ôm anh ta, nhưng khi nhìn vào mắt anh ta, tôi đột nhiên sững lại.
Đôi mắt đó...
Không phải ánh mắt chính trực và ấm áp của chồng tôi.
Mà là đôi mắt tràn đầy tà khí.
Anh ta lên tiếng:
“Tôi không phải chồng cô. Tôi là em trai song sinh của anh ấy—Trịnh Nghị.”
Tôi sững sờ.
Tôi nhớ chồng mình từng nhắc qua, anh ấy có một người em trai song sinh.
Khi còn nhỏ, cha mẹ ly hôn, chồng tôi theo mẹ về quê, còn em trai theo cha rời đi.
Nhiều năm trước, người ta nói cha con họ ra khơi và ch trên biển.
Sau khi trưởng thành, Trịnh Kha từng đến nơi xảy ra tai nạn để tìm kiếm tung tích em trai và bố.
Nhưng anh không tìm thấy họ.
Đó cũng là nỗi đau lớn nhất trong lòng anh ấy.
Trịnh Nghị nói:
Năm đó, họ thật sự gặp nạn trên biển.
Anh ta và bố ôm chặt một tấm ván gỗ, lênh đênh nhiều ngày giữa đại dương.
Cuối cùng, một tàu hàng quốc tế đi ngang qua và cứu họ lên.
Mặc dù đã được cứu, nhưng vì bố bị thương nặng và cơ thể bị mất nước nghiêm trọng, cuối cùng vẫn không thể qua khỏi.
Từ đó, Trịnh Nghị luôn ra khơi đi biển. Lần này trở về là vì nhớ ông bà ở làng bên nên anh ta về thăm.
Tôi hỏi anh ta về tờ giấy đó có ý nghĩa gì. Anh ta nói rằng hôm nay hẹn tôi ra đây là vì anh ta đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra vụ án.
Hôm xảy ra vụ án, anh ta thấy làng chúng tôi đang tổ chức tiệc rượu nên ghé qua xem. Không ngờ lại tận mắt chứng kiến một màn âm mưu.
Trịnh Nghị nghe thấy một người phụ nữ đang nói chuyện, liền nhìn qua cửa sổ. Anh ta thấy một cô gái nhỏ nhắn lại chủ động nhào vào lòng một người đàn ông say khướt.
Anh ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, thấy người đàn ông đó đẩy mạnh cô gái ra rồi đi về phía cửa. Nhưng cô gái không chịu từ bỏ, chắn trước mặt anh ta, không cho đi.
Người đàn ông tức giận, hai người bắt đầu giằng co. Lúc này, Trịnh Nghị mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia.
Vừa nhìn thấy, anh ta suýt chút nữa hét lên vì hoảng sợ.
Người đàn ông trong phòng lại có khuôn mặt giống hệt anh ta! Lập tức, Trịnh Nghị hiểu ra đó chính là người anh trai song sinh của mình.
Lần này trở về, anh ta cũng đã dò hỏi tin tức về anh trai. Nghe nói anh trai làm việc trong thành phố, anh ta còn đang do dự không biết có nên đi gặp không, không ngờ lại tình cờ gặp lại trong hoàn cảnh này.
Nhưng trước khi anh ta kịp phản ứng, đã thấy cô gái kia nắm lấy tóc anh trai mình, đập mạnh vào góc bàn. Anh trai ngã xuống đất, bất tỉnh, không nhúc nhích.
Cô gái đưa tay kiểm tra hơi thở của Trịnh Kha, hoảng sợ lùi lại. Trịnh Kha đã ch vì cú va chạm.
Nhưng cô ta chỉ hoảng loạn trong chốc lát, sau đó lập tức bắt tay vào dàn dựng hiện trường, giả vờ như mình bị xam hai và hành động là để tự vệ.
Cuối cùng, cô ta thậm chí còn c ở i quần anh trai của Trịnh Nghị, sau đó đặt cơ thể mình... dính vào người Trịnh Kha.
Trịnh Nghị hoàn toàn không ngờ rằng lần đầu tiên gặp lại anh trai, anh ta lại phải tận mắt chứng kiến cảnh anh trai mình bị gi chec.
Anh ta giận dữ, vừa định quát mắng ke sat nhân kia thì bất ngờ có tiếng ồn ào từ cửa truyền đến.
Lo sợ bị hiểu lầm, Trịnh Nghị vội vàng chạy đi.
Anh ta không thể ngờ rằng, rõ ràng là cô gái đó quấn lấy anh trai anh ta, gi ch anh ấy, nhưng cuối cùng lại biến thành anh trai anh ta định cuong hiep cô ta, còn cô ta thì là kẻ tự vệ chính đáng.
Anh ta còn nói với tôi rằng lời khai của mấy nhân chứng có rất nhiều vấn đề, tất cả bọn họ đều ít nhiều có liên quan đến Triệu Tình.
Sự thật lại là như vậy! Tôi không kìm được nước mắt.
Từ khi vụ án xảy ra, tất cả mọi người đều nói chồng tôi là một kẻ bien thai, không ai chịu tin anh ấy. Rõ ràng anh ấy mới là nạn nhân, vậy mà lại bị Triệu Tình vu oan thành một kẻ hiep đảm.
Tôi rất hối hận. Vào thời khắc quan trọng nhất, tôi lại suýt chút nữa tin vào lời nói dối của Triệu Tình, suýt chút nữa từ bỏ việc tiếp tục điều tra chân tướng sự việc.
Tôi vô cùng biết ơn Trịnh Nghị. Nếu không có anh ta nói cho tôi sự thật, có lẽ tôi sẽ mãi mãi bị che mắt. Tôi kéo anh ta đến đồn cảnh sát làm chứng, nhưng Trịnh Nghị lại giật tay ra khỏi tôi.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta. Trịnh Nghị nói với tôi rằng anh ta sẽ không ra làm chứng.
Anh ta nói rằng, lý do anh ta nói cho tôi biết sự thật là vì anh ta không thể tự mình ra làm chứng. Anh ta hy vọng tôi sau khi biết được sự thật, có thể tiếp tục điều tra, trả lại sự trong sạch cho anh trai anh ta.
Tôi không hiểu, nếu anh ta đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra vụ án, thì chỉ cần anh ta ra mặt làm chứng, lập tức có thể vạch trần bộ mặt thật của Triệu Tình, trả lại sự trong sạch cho chồng tôi.
Thế nhưng, Trịnh Nghị lại tỏ ra do dự. Anh ta nói rằng mình có nỗi khổ riêng, không thể ra làm chứng.
Tôi vô cùng phẫn nộ. Có nỗi khổ gì mà có thể nhẫn tâm đứng nhìn anh trai ruột của mình bị vu oan mà không lên tiếng?
Trịnh Nghị lại nói, anh ta là em trai ruột của Trịnh Kha, nên lời khai của anh ta chưa chắc sẽ được cảnh sát chấp nhận.
Nhưng rõ ràng chính mắt anh ta đã thấy toàn bộ sự việc, nếu anh ta không xuất hiện, thì cảnh sát làm sao có thể tin tôi? Thậm chí, họ có thể nghĩ rằng tôi đang bịa chuyện.
Nhìn vẻ kiên quyết của Trịnh Nghị, tôi liên tục cầu xin anh ta ra mặt làm chứng, giúp chồng tôi rửa sạch oan khuất, đưa Triệu Tình ra trước pháp luật.
Cuối cùng, Trịnh Nghị cũng đồng ý cùng tôi đến đồn cảnh sát.
Chúng tôi hẹn nhau sáng mai tám giờ gặp ở cổng đồn cảnh sát.
Tôi muốn xin anh ta một cách liên lạc, nhưng Trịnh Nghị nói anh ta không dùng điện thoại. Thấy tôi lo lắng, anh ta viết cho tôi một địa chỉ nơi anh ta đang ở, rồi rời đi.
Hôm sau, tôi đến đồn cảnh sát từ sớm và chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy Trịnh Nghị xuất hiện.
Tôi quyết định đến địa chỉ anh ta đưa cho tôi. Nhưng khi tôi đến nơi, tôi mới phát hiện đó chỉ là một căn nhà hoang, đã bỏ trống từ lâu.
Lúc này, tôi mới nhận ra địa chỉ đó hoàn toàn là giả, Trịnh Nghị cố tình lừa tôi. Nhưng tại sao anh ta lại làm vậy?
Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ, liệu những lời tối qua Trịnh Nghị nói với tôi có phải cũng là giả dối không?
Nhưng nếu anh ta lừa tôi, thì rốt cuộc là vì mục đích gì?
Sau đó, tôi đến tìm ông bà nội của chồng. Khi biết tin chồng tôi đã qua đời, bà nội vô cùng đau lòng. Bà nói với tôi rằng, Trịnh Nghị vừa mới rời đi, hình như là để lên tàu.
Lên tàu? Tôi sững người. Ở ngôi làng nhỏ này, ai cũng hiểu rằng, nếu nói "lên tàu", thực chất chính là vượt biên trái phép.
Trịnh Nghị đã phạm tội gì sao? Vì vậy nên anh ta phải trốn chạy? Đó là lý do anh ta không dám ra mặt làm chứng cho chồng tôi ư?
Mang theo nỗi nghi ngờ, tôi lập tức đuổi theo. Cuối cùng, tôi tìm thấy anh ta ở bến xe khách trên trấn.
Trịnh Nghị hoàn toàn không ngờ tôi lại tìm được anh ta nhanh như vậy. Có lẽ ánh mắt kiên định của tôi khiến anh ta cảm nhận được rằng, tôi yêu chồng mình đến nhường nào.
Cuối cùng, Trịnh Nghị nói cho tôi biết, anh ta không thể đến đồn cảnh sát, vì anh ta là một kẻ buôn l ậ u, đang bị tr uy nã, chuẩn bị vượt biên để trốn đi.
Trước khi rời đi, anh ta chỉ muốn về quê thăm ông bà một lần cuối, không ngờ lại tận mắt chứng kiến cái chec của anh trai mình.
Vậy nên, anh ta không thể đi cùng tôi đến đồn cảnh sát. Một khi xuất hiện ở đó, chẳng khác nào tự nộp mình vào tù.
Tôi không ngờ sự thật lại là như vậy. Nhưng anh ta là hy vọng duy nhất của tôi.
Tôi cầu xin anh ta, mong anh ta ra làm chứng. Tôi có thể nhận ra, trong khoảnh khắc, Trịnh Nghị đã do dự.
Nhưng cuối cùng, anh ta chỉ thở dài và nói:
“Anh trai tôi đã là người ch rồi. Tôi không muốn vì một người đã ch mà hủy hoại cả cuộc đời mình.”
Lời nói của Trịnh Nghị chẳng khác nào đang trách tôi ích kỷ, vì muốn rửa sạch nỗi oan cho chồng mà không màng đến tương lai của người khác.
Cuối cùng, tôi đành từ bỏ, chỉ biết trơ mắt nhìn Trịnh Nghị rời đi.
Thực ra, tôi biết rằng nếu là chồng tôi, anh ấy sẽ không bao giờ bao che cho một kẻ phạm tội. Thậm chí, anh ấy còn có thể tự tay đưa em trai mình vào toò.
Nhưng tôi thì có thể làm gì đây? Về thể lực, tôi chẳng phải đối thủ của ai cả.
Bây giờ, không còn nhân chứng, tôi chẳng thể chứng minh được gì. Mọi thứ lại quay về điểm xuất phát.
Trên đường về nhà, tôi nhớ đến quãng thời gian chồng làm luật sư, đã dốc hết tâm huyết để chứng minh sự trong sạch của thân chủ và bảo vệ quyền lợi cho họ.
Những năm qua, anh ấy còn nhận rất nhiều vụ trợ giúp pháp lý miễn phí, giúp đỡ những người nghèo không đủ tiền thuê luật sư.
Càng nghĩ, tôi càng không cam lòng. Một người chính trực như chồng tôi, bị người ta sat hai, vậy mà còn phải gánh chịu nỗi oan khuất như thế này. Tôi không thể chấp nhận được!
Còn con trai tôi nữa, thằng bé vốn có một người cha đáng được tôn trọng, vậy mà nỗi oan ức của chồng tôi hôm nay có thể sẽ trở thành vết nhơ theo con trai tôi suốt đời.
Tôi đã từng chứng kiến quá nhiều đứa trẻ phải chịu khổ vì vấn đề của cha mẹ.
Cuối cùng, tôi quyết định tiếp tục điều tra sự thật.
Ban đầu, tôi nghĩ đến việc trực tiếp tìm Triệu Tình, nhưng tôi không có bằng chứng. Nếu cứ thế mà hỏi thẳng, có khi lại đánh rắn động cỏ.
Tôi chợt nhớ đến em họ, cô ấy là nhân chứng quan trọng trong vụ án này. Ngày hôm đó, Triệu Tình lừa tôi rằng chồng tôi có ý đồ xấu với cô ấy, mà em họ tôi còn giúp cô ta nói dối để tròn chuyện.
Biết đâu, lời khai của em họ tôi cũng chỉ là giả dối, mục đích là để giúp Triệu Tình rũ bỏ tội danh.
Tôi tìm đến em họ, nhưng chú Ba lại bảo rằng cô ấy đã lên thành phố làm việc.
Điều này càng khiến tôi chắc chắn rằng em họ biết rõ sự thật. Con bé làm việc tại một xưởng cơ khí ở thị trấn đã lâu, hiếm khi vào thành phố. Trước đây, chú Ba còn nhờ tôi giúp tìm việc cho em họ trên thành phố, nhưng con bé nhất quyết không chịu đi.
Vậy mà bây giờ, con bé lại chủ động rời đi để làm việc? Chưa chắc đó là đi làm, có khi là đang trốn tránh tôi.
Tôi muốn tìm em ấy, nên hỏi chú Ba xem em họ đang ở đâu. Chú Ba lắc đầu bảo không biết, nhưng đưa cho tôi một số điện thoại.
Tôi thử gọi, ngay cuộc gọi đầu tiên đã có người bắt máy. Nhưng vừa nghe thấy giọng tôi, em họ lập tức cúp máy.
Tôi gọi lại, điện thoại đã bị tắt nguồn.