Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu
Chương 1: Sét Đánh
CHƯƠNG 1: SÉT ĐÁNH
Mùa hè ở Thượng Hải thật sự rất nóng, Phó Vân Mặc từ khi rời khỏi hiệu sách, liền cảm giác chính mình đang ở trong một cái lò luyện đan.
Trên tay nàng đang cầm một quyển sách, là quyển tiểu thuyết trước đó vài ngày đã bán chạy tới nảy lửa – [Phong Vân Biến].
Tuy có hai chữ [Phong Vân], nhưng [Phong Vân Biến] này cùng Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân không có nửa cọng lông nào quan hệ với nhau, nội dung của quyển sách này nói về một nam chủ bị diệt môn, tìm kiếm Phong Vân quyết, sau đó bước lên con đường báo thù, và vẫn là câu chuyện xưa hết sức "cẩu huyết" chính là giành được mỹ nhân về cho mình.
Phó Vân Mặc, là diễn viên tuyến hai trong nước, [Vân Mặc] – cái tên này là do ông nội của nàng đặt cho nàng, ông nội của nàng là giảng viên tại một trường đại học dạy Tiếng Trung nổi tiếng ở Thượng Hải, vì vậy đối với việc giáo dục là thập phần coi trọng.
[Vân] – Là lấy tên từ cây cửu lý hương thảo, dòng dõi của các mùi hường đều bắt đầu từ cây cửu lý hương thảo, cho nên sẽ có một vài loại cây mang hương thơm của cửu lý hương, có tác dụng đuổi trùng hiệu quả, cổ nhân dùng để phòng chống sâu mọt gặm cắn thư tịch; [Mặc] – là hy vọng Phó Vân Mặc có thể đọc sách nhiều hơn, đầy bụng kinh thư, nói trắng ra chính là, chính là ông nội của nàng hi vọng Phó Vân Mặc ngày sau sẽ trở thành người đọc sách dịu dàng hiền thục.
Chỉ là Phó Vân Mặc cố tình đối với "Chi hồ giả dã"* này thật không có hứng thú, ý niệm phản nghịch của nàng hình thành sau khi kết thúc năm học cao trung, kiên quyết dứt khoát lựa chọn Học viện Điện ảnh đào tạo chuyên sâu.
Ông nội của nàng tức giận đến thiếu chút nữa trúng gió, bởi vì ông nội nàng luôn quan niệm rằng "con hát vô tình", thập phần không thích nghề nghiệp diễn viên này.
Bất quá nàng nghe lão ba của nàng nói, ông nội nàng thời trẻ từng bị một "con hát" tặng cho cú lừa, đó là mối tình đầu của ông, cho nên ông mới canh cánh trong lòng đến nay.
Dù sao Phó Vân Mặc cũng thuận lợi tốt nghiệp, lúc đó ông nội Phó của nàng cùng nàng ầm ĩ bao nhiêu lần, nàng cũng không muốn nhắc tới, hơn nữa nàng dựa vào dung mạo và thực lực của mình, nhận chụp bộ ảnh quảng cáo đầu tiên, sau đó lại được đạo diễn coi trọng, lại được tham gia một bộ phim điện ảnh.
Tuy rằng số lần đóng phim không nhiều lắm, nhưng cũng để lại niềm kinh diễm trong giới điện ảnh đối với người xem, cho nên nàng liền bắt đầu nhận đóng phim truyền hình.
Bởi vì bản thân cũng không dùng tửu sắc để cúi đầu nịnh nọt các nhà làm phim, cho nên sự nghiệp diễn xuất của nàng có chút đình trễ, trước sau cũng không nhận được vai chính, cái này đại khái có thể nói là nàng được di truyền cốt khí và khí tiết của người đọc sách từ ông nội nàng a! Dù vậy nàng cũng cảm thấy không sao cả, nghĩ bản chất là vàng thì vẫn sẽ luôn tỏa sáng.
Lại nói tiếp, bởi vì ba cùng mẹ của Phó Vân Mặc đều có sự nghiệp làm giáo dục.
Ba nàng cũng là giảng viên đại học, còn mẹ nàng là cô giáo trung học, thời điểm toàn gia đình lúc tụ họp bên nhau không phải thuyết giáo thì chính là nói văn chương, Phó Vân Mặc lại là người hoạt bát hướng ngoại, liền lúc chụp bộ ảnh quảng cáo đầu tiên thì dọn đồ ra ngoài sinh sống, nàng hưng phấn với cuộc sống tự tại, hơn nữa vừa lúc tính chất công việc của bản thân cũng sẽ quấy rối đến người nhà của nàng.
Phó Vân Mặc một đường đeo khẩu trang mang kính râm, đi trở về bãi đỗ xe lấy xe, chờ đến sau khi nàng lên xe mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, có một lần không có cải trang liền đi ra đường, ở trên phố hơn mười phút đã bị nhận ra hơn hai mươi lần, bị chụp ảnh gần 30 phút, từ đó nàng không dám nữa.
Tuy nói địa vị hiện tại của nàng chỉ là diễn viên tuyến hai, nhưng kỹ thuật diễn xuất cùng nhan sắc ở trong nước cũng được khen ngợi, tính tình ngay thẳng chân thật, người hâm mộ cũng nhiều, cũng được xem như là diễn viên minh tinh có chút danh tiếng.
Nàng nhìn quyển sách [Phong Vân Biến] trên tay mình, nghĩ đến gần đây biên kịch trong nước đều đem tiểu thuyết sửa đến thảm không thể nhìn nổi, cho nên nàng mới đi mua nguyên tác tiểu thuyết mà xem, nhìn xem tiểu thuyết này rốt cuộc bị biên kịch đổi thành bộ dạng quỷ quái gì rồi.
Kịch bản nàng cũng đã xem qua một lần, kế tiếp chính là đọc tiểu thuyết, còn có một tháng nữa sẽ tiến vào đoàn phim, nàng hiện tại chính là phải bế quan tu luyện.
Nàng vừa lái xe vừa nghe radio đang phát ra tin tức, sau đó nghe được tin tức đầu tiên nàng cảm thấy buồn cười, đó là dự báo thời tiết, nói là hôm nay sẽ có bão táp.
Phó Vân Mặc giương mắt nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm trên không trung kia, tinh không vạn lý, hơn nữa nhiệt độ bên ngoài y chang như lò luyện đan, nói cái gì mà bão táp ở đâu ra, thật là khôi hài, dự báo thời tiết gần đây thật là làm người ta bị hố mà.
Về đến chung cư của mình, nàng lười biếng nằm trên sofa, cầm lên quyển [Phong Vân Biến], trong lòng nghĩ: "Cũng không biết cải biên kịch bản bên trong viết sư muội nguyền bản là người ngây thơ, tiểu bạch thỏ, ngọt ngào đến về sau vì nam chính mà hắc hóa sẽ thành bộ dạng gì nhỉ?"
Phó Vân Mặc hiện tại đóng vai sư muội của nam chính trong kịch bản này, nam chính vốn là trong tiểu nhị của Tứ Hải lâu, sau này lại bái sư nhập môn một trong tam đại môn phái mạnh nhất võ lâm – Thương Vân môn, kết giao với hắn là sư muội Ninh Mẫn Nhi.
Ninh Mẫn Nhi vốn là một cô gái ngây thơ, ngốc bạch, ngọt ngào, sau lại không được nam chính đáp lại tình cảm nên vì yêu mà sinh hận, sau khi hắc hóa quyết ý muốn giết nam chủ và nữ chủ, tình tiết vô cùng cẩu huyết.
Tính cách, chiều sâu của nhân vật cùng sự thay đổi rất lớn, diễn không tốt loại nhân vật này sẽ trở thành sự sỉ nhục, tùy thời có thể bị bôi nhọ.
Kịch bản viết đến rất là cẩu huyết, nhưng nàng đọc được bình luận trên mạng của người đọc đều nói vị Ninh Mẫn Nhi này là tiếng lòng khó nói của bọn họ, nàng liền quyết ý mua nguyên tác tiểu thuyết để xem.
Phó Vân Mặc tự pha cho mình một ly cà phê, sau đó liền ngồi ở phòng khách mà an tĩnh đọc tiểu thuyết, nàng đã sớm nói với người đại diện của mình, bản thân nàng một tháng này muốn bế quan luyện công, công tác gì đó đều không tiếp nhận, trừ phi rất quan trọng, người đại diện cũng biết tính tình của nàng, liền không từ chối yêu cầu của nàng.
Nàng ngồi ở phòng khách từ 10 giờ sáng, vẫn như tượng ngọc không nhúc nhích, tinh tế từ từ thưởng thức từng cầu từng chữ của quyển tiểu thuyết, có lẽ là từ gen di truyền tốt đẹp, nàng đối với văn tự đều có có năng lực đã gặp qua thì sẽ không quên, đọc qua một lần, đại khái liền nhớ rõ, hơn nữa quyển [Phong Vân Biến] này thật sự không tệ, xem đến nàng đều quên mất cả thời gian, thẳng đến khi có gió mạnh đánh vào cửa sổ truyền đến thanh âm, bức màn đều bị thổi bay lên, nàng mới từ quyển sách ngẩng đầu lên.
Nàng đảo mắt nhìn lại, cửa sổ tại chung cư nho nhỏ của nàng bị gió mạnh thổi mở tung, sắc trời đều biến thành màu xám, nàng nhìn nhìn thời gian, bất quá chỉ mới hơn 3 giờ chiều, nhưng bầu trời hôm nay đã đen mịt giống như buổi tối....!
Tiết tấu mưa gió thật nhanh a! Không thể tưởng tượng được dự báo thời tiết lại là sự thật, Phó Vân Mặc lắc đầu cười khổ, ai có thể đoán được bầu trời vạn dặm này đột nhiên mưa rền gió dữ, lại không phải là đang đóng phim điện ảnh!
Nàng suy nghĩ muốn tiến lên để đóng cửa sổ lại, nhưng quyển [Phong Vân Biến] lại bị gió thổi mạnh thổi vào làm những trang sách không ngừng lật qua lật lại, phát ra tiết tấu thanh âm sàn sạt nhẹ nhàng từ các trang sách, lại ngay lúc thời điểm nàng quay đầu lại nhìn quyển [Phong Vân Biến], một đạo tiếng sấm vang ở bên tai của chính mình, đinh tai nhức óc.
Tâm của Phó Vân Mặc bị chấn động không ngừng, tựa hồ như đang run rẩy, tiếng sấm vẫn không ngừng, nàng cũng không muốn tiếp tục đứng ở đây, bỗng nhiên một đạo tia chớp hiện lên, mọi thứ đều không thể cảm nhận được nữa, thẳng tắp khi ngã xuống, ngón tay còn đụng phải trang sách của quyển sách [Phong Vân Biến] kia.
Nàng từ từ mất đi ý thức....!
Chỉ là thời điểm mất đi ý thức nàng chợt suy nghĩ...sẽ không cẩu huyết đến như vậy chứ...bị một đạo sét đánh mà chết đi sao? Ta nhớ rõ bản thân không có làm chuyện gì trái với lương tâm mà!
Oa oa oa...!Lão thiên ơi, con thường ngày chỉ tán dóc bát quái về một số diễn viên, cũng lén xem một chút phim "trẻ em không nên xem", vì cái gì mà muốn đánh chết con chứ...!
Theo sau, Phó Vân Mặc cảm thấy trước mắt mình chính là một mảng bóng tối...là một mảng bóng tối vô biên vô hạn.
Ba...Mẹ...Ông nội...Con không muốn chết....!
Ánh sáng chậm rãi thu vào ánh mắt...Phó Vân Mặc chậm rãi mở mắt ra, chờ đến sau khi nàng hoàn toàn thích ứng được ánh mắt trời, nàng mới thấy rõ hết thảy sự vật trước mắt.
Một chiếc giường gỗ đơn sơ, trên đầu là được lót một tầng rơm rạ, ngước đầu lên là một nóc nhà được dựng bằng mái ngói, nàng quay đầu nhìn về tất cả khung cảnh bên người, cái bàn làm từ gỗ, bởi vì bốn cái chân cũng không cân bằng nên dùng bị ít đá dẹp kê lên.
Trên bàn có một ấm trà, bốn cái chén trà, giống như bình thường mà bố trí, rồi cách xa nơi đó là chiếc ghế dựa bằng gỗ...!Lại giương mắt nhìn lại, một cái cửa bằng gỗ cũ xưa, cửa sổ làm bằng lưới...Lại hướng góc nhìn nhìn, là một cái tủ quần áo cũ xưa, nhàn nhạt hương vị cây gỗ lê.
Đây là...lẽ nào là phim trường? Như thế nào nàng lại đi đến phim trường? Nàng dùng tay chống thân thể ngồi dậy, trên người vẫn đang mặc quần jean cùng áo thun màu đen của chính mình, nhưng bên ngoài lại được khoác một cái áo ngoài, một bộ...Ân, thực chắc cổ áo ngoài vốn dĩ là màu lam, bởi vì được giặt sạch sẽ, nên có chút thiên chuyển sang màu trắng ngà.
Aii...Màu sắc phối hợp không đẹp lắm.
Nàng lắc lắc đầu, mới thanh tỉnh được vài phần, nàng vốn dĩ từ đâu mà tới đây.
Nàng ở nhà đọc sách..
Đúng rồi! [Phong Vân Biến], sau đó vốn dĩ bầu trời không sao lại xuất hiện bão táp...!
Sau đó nàng lại bị sét đánh! Đúng! Bị sét đánh! Chính là...nàng vì sao lại ở phim trường? Chẳng lẽ là mơ? Không đúng! nàng rõ ràng thật là mới mua quyển [Phong Vân Biến]...!
Lúc này truyền đến một trận tiếng bước chân, có chút gấp gáp, nhưng à không phải loại "ba gấp" kia, mà là theo thói quen tiết tấu sinh hoạt thường ngày, ở thành phố lớn lăn lộn nhiều năm, Phó Vân Mặc không thể tưởng tượng được chính bản thân lại có thể phân biệt được từng loại bước chân.
Một nữ tử đẩy cửa đi vào, giương mắt nhìn Phó Vân Mặc đã tỉnh, lập tức cao hứng phấn chấn mà chạy tới, nói: "Ngươi tỉnh rồi!"
"Không...còn đang ngủ." Phó Vân Mặc mắt trợn trắng, bản thân đã tỉnh lại không phải rõ ràng đến thế sao, như thế nào lại còn muốn nói loại lời thoại vô cùng vô vị như vậy chứ.
Người nữ tử kia không cao, nhìn đại khái trái phải thân cao khoảng một mét năm, buộc hai bím tóc lớn, lớn lên có chút mượt mà, không tính là xinh đẹp, có mũi nhỏ, mắt cũng nhỏ, trên mặt còn có chút tàn nhang, nhưng mà khi cười lên dung nhan nhìn khá đẹp, cười rộ lên hai má có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Mặc ăn mặc một thân y phục cổ đại, còn đeo tạp đề, trên tay có một số dấu vết còn lưu lại do bị dầu bắn làm bỏng.
Nghe được Phó Vân Mặc trả lời, nàng cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Ngươi nói chuyện cũng rất thú vị."
"Đúng rồi, nơi này là phim trường nào vậy? Ta như thế nào lại ở chỗ này?" Phó Vân Mặc ngồi ở mép giường, duỗi cái eo, phảng phất chỉ vì ngủ quá lâu mà mệt mỏi, giống như đã lâu không có một giấc ngủ lâu như vậy, sinh hoạt tuy không phải quá bận, nhưng bản thân lại có áp lực quá lớn, tính chất của giấc ngủ căn bản là không được.
"Cô nương, cái...!cái gì là phim trường? Ngày hôm qua sấm sét xẹt đến, ta từ lúc bốn tuổi tới nay là lần đầu tiên nhìn thấy bão táp mãnh liệt như vậy..."
Phó Vân Mặc nhìn thấy hai tròng mắt nữ tử chuyển hướng nhìn lên trên, hồi lâu giống như nàng đang nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua.
"Một đạo tia chớp xuất hiện, tất cả mọi người ở Tứ Hải lâu đều sửng sốt, sau đó...sau đó, ngươi liền xuất hiện ở phòng bếp trước tiểu viện của chúng ta." Nữ tử kia khi nhắc đến chuyện này trong lòng vẫn còn sợ hãi, người này ăn mặc kỳ quái không nói, hơn nữa đầu tóc lại là màu vàng kim.
Vị chưởng quầy trải qua sự đời nhiều nhất khi vừa thấy liền nói nàng là người Tây Vực, nhưng khi hắn tra xét sổ sách, ở Tứ Hải lâu không có người Tây Vực nào vào đăng ký ở trọ, cũng không biết Phó Vân Mặc từ chỗ nào đến, liền để cho Tiểu Ngọc Nhi, chính là nữ tử trước mắt này sắp xếp cho nàng gian phòng để dưỡng thương.
Tứ Hải lâu...? Tứ Hải lâu?! Phó Vân Mặc nháy mắt mở to hai mắt...Bưng kín trái tim đang run lên liên hồi, nàng vội vã nhìn khắp chung quanh, dò xét thật kỹ, cũng không phát hiện ra máy quay phim.
"Ngươi...!Lặp lại lần nữa, nơi này là chỗ nào?" Phó Vân Mặc nuốt nước miếng, nhìn xem Tiểu Ngọc Nhi có phải đang cùng mình đùa giỡn hay không.
"Nơi này là Tứ Hải lâu ở Thiên Cơ thành, được xem là "Khách điếm võ lâm" – Tứ Hải lâu a!" Tiểu Ngọc Nhi nói xong, bỗng nhiên nét mặt đột nhiên bừng tỉnh.
Đúng rồi, nàng ta là người Tây Vực, hẳng là không biết Tứ Hải lâu trong võ lâm Trung Nguyên.
Phó Vân Mặc xuống giường, hôm qua nàng ở nhà ăn mặc xinh đẹp còn mang dép lê, giờ nhìn xuống chân thấy dép lê đang ở mép giường, nàng lập tức mang dép vào, chân vừa đặt xuống đất liền bị dọa sợ đến nhũn ra, thân thể nghiêng ngã lảo đảo mà đi đến mở cửa.
Đập vào mắt chính là tứ hợp viện đơn sơ, ánh mặt trời đã rọi sáng rực rỡ, hoa thơm chim hót, trong viện có trồng một vài loại hoa cỏ, có một cây đại thụ tròn, dưới tàng cây có một cái bàn đá, trên bàn có vài chiếc lá cây bị gió thổi rơi xuống, ánh sáng xen kẽ cành lá cây tạo ra bóng cây nhè nhẹ chiếu xuống, trên không trung rũ xuống từng đợt từng đợt kim sắc chiếu vào đầu tóc, nhìn quanh một vòng, phong cảnh hợp lòng người, hoàn cảnh tuyệt đẹp, giương mắt có thể nhìn thấy chim bay du ngoạn cùng với bầu trời xanh.
Mỗi gian phòng đều mang hương vị xanh ngát của lá xanh.
Nếu như là ở thành thị thì lúc nào cũng nhìn không tới cảnh sắc, nghe cũng không đến hương vị.
Nàng...xuyên qua...thật sự xuyên qua rồi.
Lão thiên gia a! Lại còn là xuyên đến [Phong Vân Biến]!
Nếu như đã xuyên đến [Phong Vân Biến], Người ít nhất cũng phải cho ta cầm cuốn tiểu thuyết xem hết trước a! Ta chỉ xem chưa đến một nữa a! Xem chưa xong! Ta như thế nào chơi nổi trò chơi này được chứ!
*Chi hồ giả dã [之乎者也]: Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cách học hủ lậu hẹp hòi.
Đôi lời của Editor: Vì mình edit truyện này song song với Từng bước trộm tâm, nên có thể truyện này được edit chậm hơn so với truyện khác..