Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu
Chương 39: Giận Rồi
"Mạc Ly Hề ngây ra một lúc, dưới khăn che mặt, lộ ra một nụ cười...."
****************
"Cô nương giỏi lắm! Võ công cao như vậy!"
Đại hán kia không ngăn được khen ngợi, hắn tuy rằng là mãng phu, nhưng đã đánh cuộc thì đạo lý nhận thua, hắn vẫn hiểu, mà bại bởi một cô nương, hắn cũng tâm phục khẩu phục.
"Ha ha ha ha...."
Phó Vân Mặc xấu hổ cười, những lời này nếu để những người võ công thật sự cao cường nghe thấy, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?
Một bên Nam Côn Luân nén cười, Phó Vân Mặc lại không nhịn được, cho Nam Côn Luân một cước.
"Vị dũng sĩ kia, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi!"
Cơm còn chưa ăn xong, Phó Vân Mặc vẫn còn chút đói, nhưng mà bị đại hán kia kéo lại.
"Vị nữ hiệp này, xin hỏi cao danh quý tánh?"
Phó Vân Mặc nghe xong có chút khó xử, dù gì hiện tại cũng là chạy nạn, càng nhiều người biết tên mình thì càng nguy hiểm.
"Tiện danh không đánh nhắc đến, ngày sau gặp nhau trên giang hồ nha!"
Phó Vân Mặc tất nhiên không nói ra tên, Nam Côn Luân lập tức cũng hưởng ứng theo, đám người giải tán, đại hán kia cũng không dây dưa, sau khi trải qua đoạn tháp khúc* nhỏ kia nãy, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân cuối cùng cũng ăn được một bữa cơm ngon lành.
*插曲 – Tháp khúc: Đoạn nhạc xen giữa khúc hát hay truyện phim: gián khúc.
"Lợi hại a Tiểu Mặc tỷ, vậy mà lại để tỷ thắng một túi tiền nha!"
"May mắn thôi, vừa vặn có Thần Tài đưa tới cửa, nếu không lấy thì chẳng phải là uổng sao!"
Hai người một bên ăn cơm, liền phát giác người trong khách điếm đều nhìn bọn họ khe khẽ nói nhỏ, tựa hồ đang nói đến chuyện Phó Vân Mặc vừa đánh bại đại hán kia.
"Nam Côn Luân, đi thuê hai phòng, đêm nay chúng ta liền kiến thức qua thế nào là cúng tế bái tạ trời cao, sau đó lại lên đường."
"Được thôi!"
Hai người nghỉ ngơi ở trong phòng, một bên đả tọa luyện công, một bên chờ đến buổi tối.
Ban đem, đường lớn trấn Liên Hoa náo nhiệt vô cùng, già trẻ gái trai đều đi dạo, mà trấn Liên Hoa có một quảng trường nhỏ, nơi đó hình như đang chuẩn bị đồ vật hiến tế, đã bắt đầu có người vây xem.
"Tiểu Mặc tỷ, trấn nhỏ này ngày hội cũng thật náo nhiệt nha."
Nam Côn Luân đi ở trên đường đều là trái né phải tránh, người quá nhiều, mùa thu lạnh lẽo này, ban đều đều bởi vì trận hiến tế này mà náo nhiệt lên.
"Đúng vậ, đã lâu không thấy náo nhiệt như vậy!"
Phó Vân Mặc mua một xâu hồ lô ngào đường, một bên gặm một bên dạo, nhìn thấy thứ gì vui đều sẽ dừng lại xem vài lần, chỉ là không mua, dù gì bạc cũng có hạn, cần tiết kiệm.
"Ai, Nam Côn Luân, ngươi tự mình đi dạo đi, ta đi đến tiệm y phục dạo chút, sau hai khắc gặp nhau ở quảng trường nhỏ nha!"
"Được thôi!"
Thiên tính của nữ nhân, luôn thích đi dạo ở tiệm y phục, cho dù không mua, nhìn cũng cảm thấy thoải mái, mà đối với tiệm y phục Nam Côn Luân không có hứng thú, Phó Vân Mặc tất nhiên thả hắn đi.
Đi dạo một vòng tiệm y phục, ông chủ nhận ra Phó Vân Mặc chính là nữ hiệp hôm qua đánh bại đại hán kia, vô cùng nhiệt tình, còn giảm giá cho Phó Vân Mặc, sau đó Phó Vân Mặc thật sự không thắng nổi dụ hoặc, mua một bộ y phục, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi tiệm y phục.
Phó Vân Mặc chuẩn bị đi đến quảng trường nhỏ hội hợp với Nam Côn Luân.
lại vào lúc này nàng nhìn thấy một người...!
"Hoa mắt rồi?"
Phó Vân Mặc xoa xoa đôi mắt, lúc này mới xác nhận bản thân không có hoa mắt, người đó đang đi về phía mình...!
"Phó cô nương..."
Thanh âm Mạc Ly Hề trước sau ôn nhu, lúc nhìn mình, thanh âm kia rõ ràng mang theo vài phần mong nhớ.
Phó Vân Mặc cảm thấp vô cùng kinh hỉ và cao hứng, không thể ngờ rằng ở cái trấn nhỏ này lại gặp Mạc Ly Hề!
"Mạc chưởng môn!"
Phó Vân Mặc lập tức chạy qua, nhìn thấy Mạc Ly Hề đi lại thong thả, trong lòng Phó Vân Mặc nghi hoặc, vừa định hỏi gì đó, Mạc Ly Hề liền bị người từ phía sau đụng trúng một chút, chỉ thấy nàng ấy hơi đau, lập tức ôm lấy sườn em của mình.
"Mạc chưởng môn, ngươi bị thương sao?"
Phó Vân Mặc lập tức đỡ lấy Mạc Ly Hề, Mạc Ly Hề cảm giác được người mình tâm tâm niệm niệm rốt cuộc đang đứng trước mặt mình, không bị Dạ Khê Hàn bắt được, lúc này mới an tâm.
"Ta không sao, ngược lại là ngươi, hiện tại Dạ Nguyệt thần giáo khắp nơi đều đang tìm ngươi..."
Trong ngữ khí ôn hòa của Mạc Ly Hề mang theo vài phần gấp gáp, tay không tự giác bắt được cánh tay của Phó Vân Mặc, trong tiềm thức muốn đem nàng lập tức rời đi, cũng trong tiềm thức, cũng không muốn nàng rời khỏi cạnh mình.
Phó Vân Mặc nhớ tới Dạ Nguyệt thần giáo, liền cảm thấy cánh tay trái lại phát đau, lại nghĩ đến Dạ Khê Hàn....nhớ tới nụ hôn kia....gương mặt vậy mà có chút nóng lên, hai mắt bắt giác thất thần.
"Phó cô nương?"
Thấy Phó Vân Mặc thất thần, Mạc Ly Hề gọi Phó Vân Mặc một tiếng, Phó Vân Mặc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Mạc Ly Hề, nhớ tới, Mạc Ly Hề cùng từng hỏi qua nàng, nhưng nàng chắc là không nhớ rõ rồi, đều say rượu rồi.
"Ta không sao, nữ ma đầu muốn có [Phong Vân Quyết], không ngừng muốn bắt được ta, còn có Nam Côn Luân."
Phó Vân Mặc nói xong, cúi đầu nhìn về phía bên hông Mạc Ly Hề, nhớ tới hành động thong thả vừa rồi của Mạc Ly Hề, hơn nữa lúc bị đụng chút lại còn đau đến mức che lại sườn eo, thoạt nhìn bị thương không nhẹ.
"Bất quá, ta cảm thấy thương thế của ngươi tương đối quan trọng, đợi tìm được Nam Côn Luân, chúng ta trở về khách điếm trước."
Phó Vân Mặc nói xong, Mạc Ly Hề ngây ra một lúc, dưới khăn che mặt, lộ ra một nụ cười....!
"Được."
Lúc tìm được Nam Côn Luân, lễ cúng tế tạ ơn trời cao cũng bắt đầu rồi, một người mang mặt nạ hiến tế ở trên đài ngâm xướng không biết chú ngữ gì, mà cư dân dưới đài vẫn là vô cùng thành kính mà nhìn lên đài, tựa như đang nhìn môt vị thần linh.
"Nam Côn Luân."
Phó Vân Mặc tìm được rồi nhìn thấy Nam Côn Luân đang xuất thần, Nam Côn Luân lúc này mới giật mình phản ứng.
"Tiểu Mặc tỷ! Tỷ....A! Mạc chưởng môn, ngươi cũng ở đây sao!"
Nam Côn Luân cớ hồ đối với sự xuất hiện của Mạc Ly Hề ở nơi này vô cùng ngoài ý muốn.
"Nam Côn Luân, chúng ta về khách điếm trước, Mạc chưởng môn bị thương."
Nam Côn Luân vừa nghe, lập tức đáp ứng, cứ như vậy, ba người rời khỏi quảng trường nhỏ, chỉ là bọn họ không biết, ở nơi tối tăm, vẫn luôn có người yên lặng quan sát bọn họ.
Trở lại khách điếm, Phó Vân Mặc để Nam Côn Luân đi tìm chưởng quầ mượn chút Kim sang dược, nhưng Mạc Ly Hề lại cự tuyệt, nói bản thân có thuốc bôi chuyên dụng của môn phái.
Nam Côn Luân dưới ánh mắt cảnh cáo của Phó Vân Mặc, lập tức thức thời mà ra khỏi phòng.
"Cái kia Mạc chưởng môn, ngươi cứ dùng phòng của ta nghỉ ngơi trước, thoa thuốc, có cần giúp đỡ không?"
Sau khi Mạc Ly Hề nghe thấy, há miệng thở dốc, vốn dĩ nghĩ rằng bản thân có thể tự mình làm, nhưng tâm tư vừa chuyển, khóe miệng cong lên, gợi lên một sự ôn nhu, nói: "Được."
Mạc Ly Hề cởi áo ngoài, cùng áo trong, nghiêng người đối diện Phó Vân Mặc, trong lòng cảm thấy có chút thẹn thùng, mặt đỏ một mảnh.
Phó Vân Mặc nhìn dáng người phập phồng quyến rũ kia cua Mạc Ly Hề, da thịt tuyết trắng kia...lơ đãng mà nuốt nước miếng...!
Phó Vân Mặc! Ngươi từ khi nào trở nên cầm thú như vậy!
Chỉ là lúc ánh mắt Phó Vân Mặc rơi xuống miệng vết thương tại sườn eo của Mạc Ly Hề, tâm bỗng nhiên nhảy lên...miệng vết thương này nàng đã thấy qua...!
"Ngươi đánh nhau với nữ ma đầu rồi?"
Là Thoát Cốt kiếm, miệng vết thương như bị kiếm làm bị thương nhưng lại không phải kiếm, tựa nhu kim châm đâm bị thương nhưng lại không giống, có thể làm ra loại vết thương độc đáo như thế, cũng chỉ có Thoát Cốt kiếm của nữ ma đầu.
"Ân..."
Mạc Ly Hề nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó đem thuốc dán đưa cho Phó Vân Mặc, rồi nói tiếp: "Có một số việc nói không thông, liền đánh một trận."
Mạc Ly Hề nói xong, Phó Vân Mặc mở nắp thuốc bôi, sau đó đổ lên lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh sau đó dính lên lòng bàn tay của mình.
"Nói gì?"
Phó Vân Mặc suy nghĩ, khẳng định lại là Dạ Khê Hàn nói chuyện không nói đạo lý làm Mạc chưởng môn ôn nhu phải tức giận rồi.
"...Không có gì."
Phó Vân Mặc suy nghĩ, khẳng định lại là Dạ Khê Hàn bá nói cùng không đạo lý đem ôn nhu Mạc chưởng môn cấp chọc giận.
"...!Không có gì."
Mạc Ly Hề cũng không biết nên nói từ đó, chỉ cần chuyện liên quan đến Phó Vân Mặc, nàng liền sẽ mất đi chừng mực, loại chuyện này, chưa từng xảy ra.
Phó Vân Mặc chỉ nhẹ nàng chạm vào sườn em Mạc Ly Hề, cảm giác mát lạnh cùng với đau đớn kia, làm cho Mạc Ly Hề không ngăn được cắn chặt môi, không cho bản thân mình kêu lên đau đớn.
"Xin lỗi, có phải rất đau không?"
Phó Vân Mặc lập tức rút tay về, nhìn biểu thống khổ của Mạc Ly Hề, không ngăn được có chút đau lòng.
"Không sao, ngươi tiếp tục đi."
Mạc Ly Hề nói ra câu đó, Phó Vân Mặc mới yên tâm tiếp tục, chỉ là lực đạo càng ngày càng nhẹ, chạm vào miệng vết thương đó, cánh tay trái của mình cũng có chút đau, miệng vết thương giống như a, hơn nữa miệng vết thương của mình còn có nhiều hình dạng sợi tơ, đó là do những sợi chỉ bạc trên Thoát Cốt kiếm tạo thành.
Gi ữa mũi Phó Vân Mặc ngoài trừ mùi thuốc, còn ngửi được mùi hương trên người Mạc Ly Hề, mỹ nhân như ngọc, thân thể như hương hoa, đây mới là mỹ nữ chân chính a!
Mạc Ly Hề chịu đựng đau đớn, lúc cúi đầu, lại thấy tay trái dưới ống tay áo của Phó Vân Mặc có một miệng vết thương, việc này làm cho Mạc Ly Hề nháy mắt quên mất miệng vết thương của mình, nắm tay trái Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc sợ tới mức lập tức rụt lại bàn tay đang thoa thuốc của mình.
"Có phải ta làm ngươi đau hay không?"
Thấy Mạc Ly Hề bỗng nhiên bắt lấy tay của mình, nàng cho rằng Mạc Ly Hề là đau đến mức muốn nắm tay nàng để phát tiết, ai ngờ nàng ấy lại gắt gao nhìn chằm chằm tay trái của mình, sau đó còn kéo ống tay áo của mình lên, còn ống tay áo của áo trong.
Qu ả nhiên thấy được những miệng vết thương xấu xí đó, tuy rằng đã kết vảy, có những chỗ đã tróc vảy ra lộ ra thịt mới, nhưng Mạc Ly Hề vẫn có thể tưởng tượng được miệng vết thương lúc đó, có bao nhiêu đau đớn...!
Phó Vân Mặc lúc này mới phát hiện thì ra Mạc Ly Hề phát hiện miệng vết thương trên tay của mình, bản thân có chút thẹn thùng muốn rút tay lại, dù sao thật sự rất khó nhìn, nhưng mà Mạc Ly Hề lại không buông tay.
"Dạ Khê Hàn cư nhiên để ngươi bị thương thành như vậy?"
Ngữ khí Mạc Ly Hề có chút lạnh băng, đây là lần đầu tiên Phó Vân Mặc nhìn thấy, sau bộ dạng ôn hòa lễ độ của Mạc Ly Hề, còn cất giấu một khuôn mặt khác, một gương mặt khi tức giận.
"Ách....Không sao không sao đều đã qua rồi."
Chẳng lẽ Phó Vân Mặc còn có thể nói bản thân nhất định sẽ báo thù? Bỏ đi, hiện tại nữ ma đầu hận không thể giết mình, hơn nữa võ công của mình, đừng nói báo thù, cho dù làm bị thương một cọng lông tơ của nữ ma đầu cũng làm không được.
Chuyện này, không thể cứ như vậy qua đi.
Chỉ là, chuyện này lại có người ghi tạc trong lòng, Mạc Ly Hề rũ mắt, buông tay Phó Vân Mặc ra, trong lòng âm thầm hạ một quyết định, tuyệt đối không thể để chuyện này cứ như vậy qua đi.
Phó Vân Mặc tiếp tục thoa thuốc cho Mạc Ly Hề, chờ thao xong thuốc rồi, Mạc Ly Hề cũng không nói một lời nào, thoạt nhìn giống như thiếu nữ giận dỗi, Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy Mạc Ly Hề có vài phần đáng yêu.
"Mạc chưởng môn, có phải ngươi giận rồi không?"
Phó Vân Mặc đại khái có thể đoán được Mạc Ly Hề tại sao lại tức giận, nhưng a, chuyện của nàng, thật ra nói ra thì rất dài, hơn nữa gút mắt giữa nữ ma đầu cũng không phải ngày một ngày hai có thể nói rõ được, miệng vết thương này...Ai...!
"Không có gì."
Mạc Ly Hề đem y phục kéo lên, sau khi mặc xong, quay đầu nhìn Phó Vân Mặc, trong con ngươi ôn nhu kia, mơ hồ có rất nhiều lời muốn nói, xuyên qua đôi mắt quá mức ôn nhu kia, Phó Vân Mặc tựa như đọc được không biết bao nhiêu tình, quá mức nóng bỏng làm Phó Vân Mặc muốn trốn đi.
"Ta....Ta đi tìm Chưởng quầy thuê thêm một phòng."
Mặc Phó Vân Mặc có chút hồng, lúc xoay người muốn rời khỏi, thanh âm của Mạc Ly Hề lại truyền tới.
"Không cần, nếu ngươi không ngại, ta có thể cùng ngươi ngủ chung."
Ngủ ngủ ngủ...ngủ chung! Cả người Phó Vân Mặc có chút nóng lên, mồ hôi đang tuôn ra, khóe miệng run rẩy...!
Nàng....nàng muốn cùng Mạc Ly Hề...ngủ chung?
-------Hết chương 39---------.