DIÊU CA - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:00:07
7.
Ta tiệm cầm đồ đổi lấy đủ tiền lộ phí, sang một bộ trang phục đơn giản nhẹ nhàng.
Năm dặm ngoài ngoại ô kinh thành, tuyết trắng phủ dày. Sát thủ truy đuổi cũng đến nơi. Cổ họng vốn thương của , vì hít quá nhiều khí lạnh mà sưng tấy, thể phát tiếng. Người của Ngô công công ngày càng áp sát, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Trong ý thức hỗn loạn, mơ hồ thấy tiếng đao kiếm vang vọng bên tai. Một cỗ xe ngựa lao tới, rèm xe khắc chữ "Cảnh" bằng huyền thiết. Khoảnh khắc , cảm thấy thế giới chìm sự yên tĩnh tuyệt đối.
Người trong xe vén rèm, vươn một bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng. Ánh mắt và giao . Ta đưa tay hiệu:
"Chỉ cần ngài chịu cứu , thế nào cũng ."
Dưới trận tuyết lớn trải dài, lặng lẽ một lúc, đó khẽ gật đầu:
"Nhà hai con trai, một con gái, thiếu một để dạy dỗ."
Hắn cụp mắt, ý vị thâm sâu hỏi:
"Ngươi bằng lòng gả ?"
8.
Ta bằng ánh mắt mơ hồ, lúng lúng túng gật gật đầu.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mi .
Thực , nhận cỗ xe ngựa .
Chủ nhân của nó chính là Cảnh hầu Phương Mặc Đình, một quyền thần từng giẫm lên núi thây biển m.á.u để từng bước phong hầu.
Diện mạo như mỹ nhân, thủ đoạn như Tu La. Người dân Thượng Kinh vẫn thường linh hồn c.h.ế.t tay Phương Mặc Đình ở chiến trường lên đến hàng vạn.
Ngay cả một kẻ như Ngô công công, chỉ cần thấy xe ngựa của cũng lập tức sợ hãi bỏ trốn, đủ để thấy đáng sợ đến nhường nào.
Ta lời cầu hôn liệu chỉ là một trò đùa trong phút hứng thú nhất thời của Phương Mặc Đình .
Trên xe ngựa, đại phu theo kiểm tra vết thương cho .
"Vết thương ở cổ họng thể chữa trị nhưng bàn tay e rằng về khó mà nâng vật nặng nữa."
Ánh mắt Phương Mặc Đình rơi xuống cổ tay , giọng bỗng trở nên lạnh lẽo:
"Bị bắt nạt ?"
Ta liếc một cái, cẩn thận kéo nhẹ góc tay áo , thấp thỏm lắc đầu. Ta từng Phương Mặc Đình là thù tất báo, nhưng ngờ đến mức .
Hắn sai rút một nghìn lượng vàng từ ngân trang. Xe ngựa của Cảnh hầu dừng ngay phủ Ngô công công. Khi bên trong báo, chính Ngô công công đích bước nghênh đón. Nhìn thấy từng rương vàng thì ánh mắt sáng rực lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dieu-ca-wdxl/3.html.]
Phương Mặc Đình từ xe bước xuống, vẫn là dáng vẻ tùy tiện, thong thả hỏi:
"Nghe , ngươi dùng mười lượng vàng mua của bổn Hầu?"
Trán Ngô công công rịn mồ hôi lạnh:
"Lão nô dám, hẳn là hiểu lầm gì ở đây."
"Không quan trọng, một nghìn lượng là chút lòng thành của bổn Hầu."
Phương Mặc Đình mỉm như thể đang thương lượng với . Ngô công công thoáng chốc hiện lên vẻ nịnh nọt:
"Nếu Cảnh hầu lòng, lão nô cũng tiện từ chối."
Hắn lập tức lệnh cho gia nhân chuyển từng rương vàng trong phủ. ngay giây tiếp theo, một chiếc rương gần nhất Phương Mặc Đình vô tình đá lật. Những thỏi vàng lăn xuống đất, lẫn lộn với nền tuyết trắng. Trong mắt Phương Mặc Đình hề chút tiếc nuối nào.
"Đã tự xưng là nô tài," Hắn khẽ nhếch môi, từng chữ từng câu rõ ràng, "Thì… quỳ xuống mà nhặt."
Gương mặt Ngô công công lập tức biến sắc, kinh hãi giận dữ:
"Ngài gì?"
Hắn giật lấy một thanh đao từ tay hộ vệ bên cạnh, vung tay lên, lưỡi đao sắc bén lập tức rạch nát trường bào Ngô công công. Chỉ trong nháy mắt, áo ngoài rơi xuống, Ngô công công chỉ còn lớp trung y phía trong.
Mũi đao lạnh lẽo kề sát cổ . Phương Mặc Đình vẫn giữ nụ tàn nhẫn môi:
"Hay là, ngay cả thể diện và mạng sống, ngươi cũng cần nữa?"
Trên con phố đông đúc của Thượng Kinh, vô qua vây quanh xem náo nhiệt. Ngô công công hai chân run rẩy, theo bản năng quỳ xuống đất, nhục nhã mà chật vật nhặt từng thỏi vàng rơi vãi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi khối vàng cuối cùng nhặt lên. Ngô công công gượng gạo nặn một nụ , nhưng nụ còn kịp duy trì lâu, một tiếng hét thảm thiết chợt vang lên giữa đám đông. Ngô công công trợn trừng mắt, chằm chằm bàn tay đứt lìa của chính mặt đất.
Máu tươi phun trào. Phương Mặc Đình cúi đầu vết m.á.u chân, nhạt:
"Chậm quá, bổn Hầu kiên nhẫn."
Trong khoảnh khắc , ngước mắt về phía đang trong xe, trong ánh mắt sắc bén g.i.ế.c chóc thoáng qua một tia d.a.o động. Hắn tiến gần, cúi đầu :
"Sợ ?"
"Không…"
Ta định sợ. bật một chữ khàn khàn, liền ngậm miệng , hổ đến mức hai má đỏ bừng. Giọng khó như , nhất định sẽ chê .
Hắn bật :
"Thê tử của bổn hầu, dĩ nhiên là kẻ gan hơn ."