Điếu Thuốc Định Mệnh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Cuộc sống tưởng như đã bình lặng trở lại.
Nhưng tôi vẫn ghi nhớ mối thù kiếp trước, nhớ nỗi đau tột cùng khi mất mẹ, nhớ vẻ mặt ngạo mạn của dì út, nhớ nỗi sợ hãi khi suýt bị gả cho một lão già sáu mươi tuổi.
Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, giờ ba tôi cũng đã cảnh giác với tôi, về sức mạnh thì tôi không địch lại ông ta. Nhưng không sao, có người làm được việc đó.
Tôi bắt đầu cắt ghép những đoạn video từ chiếc camera siêu nhỏ tôi đã lén lắp đặt.
Chà chà, đàn ông tuổi trung niên tận hưởng "mùa xuân thứ hai",quả là hoang dại.
Sofa, bàn ăn, cửa sổ lớn… chỗ nào cũng là chiến trường của họ.
Tôi đóng gói toàn bộ những đoạn clip đó, dùng tài khoản phụ, gửi thẳng đến hòm thư của… dượng tôi.
Dượng, cũng là một “cụm khói” thứ thiệt.
12
Tối hôm đó, tôi mở lại đoạn camera giấu kín trong nhà.
Khi dì út đang ngồi trên đùi ba tôi ăn trái cây, dượng cầm chày cán bột và da//o đạp tung cửa nhà xông thẳng vào.
“Đồ tiện nhân!” Nhìn rõ cảnh tượng trong nhà, mắt dượng đỏ bừng, chày cán bột vung thẳng vào đầu ba tôi!
ba tôi nghiêng đầu né được, nhưng vẫn bị đập trúng vai, đau đến nỗi hét lớn một tiếng.
Hai người đàn ông lao vào ẩu đả. Dì út sợ ảnh hưởng đến cái thai, vội vàng tránh xa.
Cuối cùng dượng giành phần thắng, khiến ba tôi tím tái mặt mày, nằm dưới đất rên rỉ.
Dượng giận dữ chất vấn dì: “Tôi đối xử với cô chỗ nào không tốt? Cô lại cắm sừng tôi như vậy!
Giờ tôi bắt đầu nghi ngờ đứa trong bụng cô là của ai đấy!”
Dì khóc lóc chối tội: “Em chỉ trượt chân ngã vào lòng anh rể thôi mà…”
Tôi mở loa giám sát, phát đoạn ghi âm:
“Anh rể, em có phải quyến rũ hơn chị gái không?”
13
Đoạn ghi âm lặp lại không ngừng, chuẩn âm 4D.
Mặt dì tái mét, còn xanh hơn cái sừng trên đầu dượng.
ba tôi ôm eo đứng dậy, chắn trước mặt dì út.
“Đúng, chúng tôi có lỗi, tôi nhận!
Nhưng anh không có lỗi gì sao?”
Dượng giận đến mức bật cười: “Tôi bị cắm sừng mà còn có lỗi hả?”
Ba tôi gân cổ cãi: “Nếu anh có bản lĩnh, A Hồng (dì út) cần gì tìm đến tôi? Mẹ gà còn đẻ trứng được, anh không làm nổi thì trách ai?”
Dượng giận run chỉ thẳng mặt dì: “Cô còn nói cả chuyện đó cho ông ta biết?!”
Dì út lập tức ngẩng đầu cãi lại:
“Anh không chỉ yếu, còn ti//nh trù//ng loãng, bắt tôi làm thụ tinh ống nghiệm! Anh từng nghĩ cho tôi chưa?!
Bây giờ sự thật chứng minh, tôi có thai là do tôi bình thường, là anh có vấn đề!”
Tôi hít sâu một hơi , sau lưng còn nhiều trò kịch tính đến vậy sao?
Ba tôi còn lên tiếng:
“Dù sao vợ tôi cũng không sinh được con trai. A Hồng sinh xong, hai nhà cùng nuôi, để nó gọi anh là ba, đến lúc đó nó phụng dưỡng tôi là được!”
Dượng bị hai người họ làm cho tức đến nghẹn lời, mắt đỏ hoe hét lên:
“Đồ gian phu dâm phụ!”
Rồi như nghĩ ra gì đó, ông lôi ra một bao thuốc còn nguyên, bật lửa lên.
14
“Tôi nghe nói ông giờ không ngửi được khói thuốc đúng không?”
Ba tôi hoảng hốt nhìn bao thuốc bị châm lửa, lập tức bịt mũi bỏ chạy vào phòng, vừa chạy vừa hét:
“Anh đang giế//t người đấy!”
Tôi lạnh cả sống lưng, thì ra ông ta biết rõ đấy là giế//t người!
Dượng cầm bao thuốc cháy đuổi theo, cười khẩy:
“Sao lại thế được? Tôi chỉ hút thuốc ở nhà người thân thôi mà, công an có hỏi thì tôi cũng không sai!”
Dượng thô bạo gỡ tay ba tôi khỏi mũi, dí khói thuốc vào sát mặt ông:
“Ông thích hút lắm đúng không? Hút đi! Hút cho đã!”
Từng chữ như nghiến:
“Anh, rể!”
Ba tôi cố nín thở, nhưng vô ích – chưa bao lâu đã ôm lưng hét to:
“Đau… cái lưng tôi…!”
Dì út chạy lại can ngăn, nhưng sau khi thấy khói thuốc có tác dụng, dượng liền quay sang dí luôn vào mũi dì:
“Cái thai hoang này cũng không nên có! A Hồng, cô thích đàn ông hút thuốc đúng không? Vậy thử đi!”
dì út bật khóc, lùi về sau:
“Anh cũng biết hút thuốc có hại cho thai phụ đúng không? Vậy tại sao lúc tôi mang thai anh còn hút mãi không dừng?
Anh chưa bao giờ nghĩ cho tôi và con, giờ còn ra vẻ thương xót gì chứ?! Ly hôn đi, thế là xong!”
Dượng sững lại, chỉ tay vào ba tôi:
“Còn ông ta thì tốt lành gì? Chị cô vừa nối lại tay, không ngửi được khói thuốc, ông ta vẫn hút!
Con bé Tiểu Nhụy bị hen suyễn bẩm sinh là do ai gây ra?!”
Dì út vẫn có lý lẽ riêng:
“Ít ra tôi không phải mỗi tháng tiêm thuốc đau đớn để có thai!
Ít ra tôi được anh rể làm cho hạnh phúc! Thế là đủ rồi!”
15
Dượng rời khỏi nhà trong bộ dạng suy sụp.
Vừa đi, dì út đã gọi 120 đưa ba tôi đi cấp cứu.
Ngửi được mùi khói nồng nặc, bác sĩ tức giận mắng:
“Đã dặn bao lần không được hút thuốc! Nghe lời khó thế sao?!”
Dì cúi đầu nhận lỗi.
Vết thương ba tôi nhiễm trùng phải nạo thịt nhiều lần, ông đau đến gào khóc không ngừng.
Mấy chuyện trên đều do dì út kể lại.
Ngay khi nghe đoạn ghi âm kia, dì út đã hiểu tất cả là do tôi bày ra.
“Không ngờ đấy, con chó không sủa mới cắn đau! Tiểu Nhụy, dì coi thường cháu rồi!”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Là tôi coi thường mấy người, đánh giá thấp sự vô sỉ của mấy người.”
Dì út dứt khoát không giả vờ nữa:
“Vậy thì bảo mẹ mày nhường chỗ đi, tao với ba mày mới là tình yêu đích thực!”
Tôi chưa kịp phản ứng thì điện thoại bị giật lấy. Mẹ tôi cầm điện thoại, giọng đanh thép:
“Ly hôn thì ly hôn! A Hồng à, hai người phải sống thật hạnh phúc đấy nhé!”
16
Tôi sững sờ nhìn mẹ bình tĩnh cúp máy.
“Mẹ… mẹ biết từ khi nào…?”
Mẹ tôi ung dung đáp:
“Con tưởng hai người họ không có tí sơ hở nào sao? Mẹ chỉ định chờ con thi đại học xong rồi ly hôn.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện này. Xem như nhìn rõ ba con luôn. Ngoại tình thì nhỏ, mất mạng mới là lớn.”
Bà xoa đầu tôi, vẫn như khi tôi còn nhỏ:
“Tiểu Nhụy ngoan, đợi mẹ ly hôn xong, mẹ đi làm ở căn-tin trường con, hai mẹ con mình sống với nhau thật tốt.”
Với mẹ, bà vẫn nghĩ mọi chuyện có thể qua đi.
Nhưng với tôi, người đã từng chế//t trong đời trước, tôi không thể quên.
“Mẹ, chúng ta khiến ông ấy phải ra đi tay trắng đi.”
Vậy là tôi cùng mẹ thu thập bằng chứng ngoại tình, ảnh ba đánh tôi ở bệnh viện, giấy chứng nhận tôi bị hen bẩm sinh…
Nộp tất cả cho tòa án.
Mẹ nghĩ tôi chỉ muốn trút giận.
Nhưng không, đó chỉ mới là bước đầu tiên của tôi.
17
Lợi dụng camera giấu kín, tôi tranh thủ lúc nhà không có ai để quay về một chuyến.
Tại những chỗ mà ba tôi thường giấu thuốc lá, tôi tìm được từng bao thuốc, và lặng lẽ thay hết ruột bên trong bằng loại thuốc lá siêu mạnh chứa hàm lượng nicotine gấp mười lần bình thường mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi thay xong, tôi bình tĩnh ngồi chờ ba và dì út về.
Vừa thấy tôi, ba lập tức trợn mắt nổi giận, lao tới định đánh:
“Ông còn chưa đi tìm mày, mày lại tự mò tới à?!”
Tôi không để tâm đến ông ta, chỉ muốn hỏi cho rõ một việc:
“Ngày mẹ con vừa phẫu thuật xong, sao ba nhất định phải hút thuốc rồi mới vào phòng bệnh?”
Ông ta cười khẩy: “Ông muốn hút thì hút! Mấy lời bác sĩ nói toàn là vớ vẩn!”
Tôi nhìn thẳng vào ông ta, hỏi lại: “Mẹ mà ngửi phải khói thuốc thì tay có thể bị hoạ//i tử, bác sĩ đã nói rất rõ, ba vẫn cứ hút sao?”
Ba tôi hừ lạnh: “Một con mái không biết đẻ trứng, chế//t là vừa!”
Ánh mắt tôi trầm xuống, hóa ra thật sự là muốn mượn cớ để mẹ tôi chế//t sao?
Tôi rút ra một nắm thuốc lá, châm lửa, cắm vào lư hương.
“Được thôi, vậy mời ba từ từ mà thưởng thức.”
Ba tôi nhớ lại nỗi đau từ lần phẫu thuật, hoảng hốt định dập thuốc, nhưng đã muộn, ông ta đã ngửi thấy mùi khói.
Thế nhưng, cơn đau mà ông tưởng tượng lại không đến.
Ông hít một hơi sâu, cơ thể không phản ứng gì cả.
Lập tức, ông bật cười ha hả:
“Ông đã nói mà! Mấy tay lang băm chỉ biết hù dọa! Giờ thì ông hút vô tư!”
18
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa, để tiếng cười đắc ý và tiếng chửi rủa của ông ta bị nhốt lại sau lưng.
Bác sĩ không lừa ông ta, người lừa ông ta chính là tôi.
Dù là nối lại tay hay bắt vít cột sống, thứ ảnh hưởng lớn nhất là nicotine. Mà những điếu thuốc tôi vừa đốt, lượng nicotine gần như bằng không, chúng đều là hàng giả.
Ba tôi, một kẻ nghiện thuốc ba mươi năm, sau vài tháng bị ép nhịn thuốc, giờ tưởng mọi thứ chỉ là trò lừa của bác sĩ, thì sẽ thế nào?
Sẽ hút gấp mười, gấp trăm lần cho đã những ngày nhịn thuốc.
Đến lúc đó, mới là trò hay.
Dù camera bị ông ta phá hết, nhưng mấy cái camera siêu nhỏ thì vẫn chưa bị phát hiện.
Qua màn hình, tôi thấy ông ta điên cuồng hút thuốc, hết điếu này tới điếu khác, mỗi ngày hút hết mấy bao.