Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Điếu Thuốc Định Mệnh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Căn nhà ngập tràn khói thuốc. Dì út để chứng minh mình khác mẹ tôi, không những không can, còn chủ động châm thuốc cho ông ta.

 

“Đàn ông biết hút thuốc đúng là quyến rũ chết đi được!”

 

Ba tôi phà một làn khói vào mặt dì, dì út vẫn cười ngọt ngào, ôm lấy cổ ông, chẳng màng đứa bé trong bụng.

 

 

 

19

 

Ba tôi xóa sạch mấy bài đăng về sức khỏe trên mạng, rồi đăng ảnh cái gạt tàn đầy nhóc đầu lọc, kèm dòng chữ:

 

“Lão nghiện thuốc chính thức trở lại! Mấy tên lang băm hại ông nhịn thuốc vô ích!”

 

Còn bình luận thêm:

“Nếu không phải tên bác sĩ đó chữa được cái lưng ông, ông đã đi kiện bệnh viện từ lâu rồi.”

 

Vô tri, kiêu căng, ngu ngốc và xấu xa. Chính là hình tượng điển hình của ba tôi.

 

Ông ta không bao giờ tự kiểm điểm, lúc nào cũng đổ lỗi cho người khác.

 

Tôi gom hết video bác sĩ dặn dò, và những đoạn quay lại ông ta hút thuốc, gửi ẩn danh cho bác sĩ điều trị chính của ông.

 

Tôi không muốn để những bác sĩ vô tội bị kéo vào cuộc báo thù này.

 

Trong sự chiều chuộng và cổ vũ của dì út, ba tôi hút thuốc càng dữ. Dì út cứ vậy mà hít khói thuốc thụ động để “dưỡng thai”.

 

Cho tới một sáng nọ, ba tôi hoảng hốt phát hiện:

Ông không thể ngồi dậy.

 

Hai chân cũng mất cảm giác.

 

Ông hoảng loạn hét to:

“A Hồng! A Hồng! Chân anh không cử động được nữa!”

 

Dì út ôm bụng chạy vào phòng, hai người cuống cuồng gọi cấp cứu.

 

 

 

20

 

Tôi không ngờ lại thấy ba tôi xuất hiện trên mạng xã hội.

 

Video do người qua đường quay, dù hình ảnh hơi rung, tôi vẫn nhận ra giọng hống hách của ông ta:

 

“Lang băm hại người! Tôi chỉ gãy xương thôi! Là cái tên bác sĩ đó mổ hỏng nên giờ tôi mới bị liệt!”

 

Thậm chí còn mở miệng đòi bệnh viện bồi thường mười triệu tệ.

 

Nhưng bác sĩ lập tức phát đoạn ghi âm ông ta cam kết tuân thủ lời dặn, và video hút thuốc sau phẫu thuật.

 

“Thưa ông, chúng tôi đã giải thích đầy đủ nguy cơ của việc hút thuốc. Ông xác nhận và đồng ý lúc đó. Vậy những hậu quả sau đó do ông vi phạm hướng dẫn, bệnh viện không chịu trách nhiệm.”

 

Ba tôi tức đến phát cuồng, nằm trên cáng mà vẫn định xông tới đánh bác sĩ.

 

Nhưng bị người qua đường kéo lại.

 

“Tự mình không nghe lời, giờ đổ thừa ai?! Đòi tiền bác sĩ, vô liêm sỉ!”

 

“Hút ít chút thì chết à? Có khó gì đâu mà không làm được?”

 

“Vợ đang mang thai mà còn hút thế kia? Có chế//t cũng đáng!”

 

Video lan truyền nhanh chóng, dư luận mạng xã hội đồng loạt mắng nhiếc ông ta.

 

Ở kiếp trước, bác sĩ Triệu không có bằng chứng gì để tự bảo vệ, bị ba tôi đổ oan là mổ hỏng dẫn đến mẹ tôi tử vong.

 

Ông ta khóc lóc mỗi ngày ở bệnh viện, làm nhiều người thương hại. Cuối cùng bệnh viện phải bồi thường 200 ngàn, còn bác sĩ Triệu từ đó không hành nghề nữa.

 

Nhưng kiếp này, nhờ tôi xen vào, bác sĩ Triệu đã tránh được tai họa.

 

Cả bác sĩ chỉnh hình phẫu thuật cho ba tôi cũng không bị đổ oan.

 

Trong tiếng mắng mỏ của người đời, ba tôi và dì út lặng lẽ rút về nhà.

 

 

21

 

Không thể moi được tiền từ bệnh viện, ba tôi cũng chẳng có tiền để làm phẫu thuật.

 

Bởi vì tòa án đã ra phán quyết: Ông ta ngoại tình trong thời gian hôn nhân, ngược đãi trẻ vị thành niên, hơn nửa tài sản đều bị chia cho mẹ tôi, bao gồm cả căn nhà đang ở.

 

Nhưng ba tôi mặt dày không chịu dọn đi, nhân viên thi hành án cũng không làm gì được ông ta.

 

Tôi tìm người đòi nợ thuê chuyên nghiệp đến xử lý, lấy độc trị độc, dùng "ma pháp" để đánh bại "ma pháp".

 

Không chịu nổi, ba tôi và dì út phải dọn đến một căn phòng trọ chật hẹp trong đêm.

 

dì út cũng đã ly hôn với dượng, cặp đôi chân ái cuối cùng cũng chẳng còn gì ngăn cách để ở bên nhau.

 

Chỉ là… không có tiền, ba tôi bị liệt, dì thì mang thai. Họ có thể chịu đựng được bao lâu?

 

Dì út thuê người giúp việc chăm ba tôi, nhưng chẳng ai trụ nổi lâu.

 

Ba tôi nằm trên giường hút thuốc suốt ngày, thà không ăn còn hơn không hút.

 

Dì út bụng mang dạ chửa vẫn phải đi làm, ngày nào cũng trở về với căn phòng trọ chật hẹp, mùi thuốc lá nồng nặc, mùi phân nước tiểu và cả sự nóng nảy của ba tôi.

 

Cuối cùng, dì bị đẩy tới bờ vực, tìm đến mẹ tôi, nói hùng hồn rằng tất cả là do tôi hại ba ra nông nỗi đó.

 

Nhưng mẹ tôi không rơi vào bẫy:

 

“Lúc trước chi phí phẫu thuật là chúng tôi trả, nhưng ông ta không nghe lời bác sĩ, cố hút thuốc mới ra nông nỗi này. Gieo gió thì gặt bão thôi!”

 

 

 

 

22

 

Từ đó, giữa ba tôi và dì út chẳng còn chút dịu dàng hay mộng mơ gì nữa. Mở mắt ra là cãi vã, rồi lại cãi vã.

 

Tính cách của ba tôi trở nên gắt gỏng hơn kể từ sau khi bị liệt, hễ có gì không vừa ý là trút hết lên dì út.

 

Nhưng vì đứa bé, dì vẫn cố nhịn, ngày nào cũng đến tìm mẹ tôi than thở.

 

Mẹ tôi chỉ im lặng lắng nghe, tôn trọng sự lựa chọn của cô ta, cũng tôn trọng luôn số phận ấy.

 

Giọt nước làm tràn ly chính là ngày đứa con của họ ra đời.

 

Mang thai trong môi trường toàn khói thuốc, dì út bị sinh non.

 

Đứa trẻ bảy tháng bé tí như lòng bàn tay, vừa sinh ra đã phải đưa vào ICU.

 

Là đứa con trai mà ba tôi và dì mong đợi bao lâu.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào điếu thuốc ngắn dần trên tay ba tôi, mắt đỏ lên.

 

Đứa bé cuối cùng cũng không qua khỏi sau mười mấy ngày.

 

Dì út phát điên, đập phá đồ đạc trong phòng:

“Suốt ngày hút! Chỉ biết hút! Hại chế//t cả con trai mình rồi còn không biết nhục!”

 

Ba tôi cũng hóa điên, tự tát mình liên tục:

“Tôi không nên hút thuốc! Nhưng là tại bà, bà ép tôi hút! Cái thứ đàn bà độc ác!”

 

Hai người cãi nhau dữ dội đến mất kiểm soát. Tiếng đập phá vang khắp căn phòng nhỏ.

Cuối cùng, cả hai đều ra đi trong bi kịch và thậm chí còn lên báo xã hội.

 

 

 

23

 

ba tôi không xem mạng sống của mẹ tôi ra gì, cũng chẳng xem trọng cả tính mạng mình, chỉ biết hưởng thụ cho đã.

 

Họ có kết cục như vậy, là tự mình chuốc lấy.

 

Nếu ông ta có thể cai thuốc, nếu dì út có thể vì đứa bé mà khuyên ông ta cai thuốc, thì kế hoạch trả thù của tôi đã chẳng thành công.

 

Nhưng đáng tiếc, đó chính là ba tôi, là bản chất ăn sâu trong máu ông ta.

 

Còn những người tệ hại và câu chuyện tồi tệ ấy, đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

 

Cánh tay mẹ tôi đã hồi phục rất tốt.

 

Bà chọn một ngày lành, gọi cả đài truyền hình tới, long trọng mang theo một tấm cờ cảm ơn và một bó hoa kết từ bút bi xanh đến tìm bác sĩ Triệu.

 

Dù rõ ràng biết văn phòng của bác sĩ Triệu ở đâu, mẹ vẫn cố tình từ tầng 1 hỏi lên tận tầng 4:

“Cho hỏi! Anh có biết văn phòng bác sĩ Triệu ở đâu không? Tôi mang cờ đến tặng ông ấy!”

 

Toàn bộ bệnh viện đều biết bác sĩ Triệu được tặng cờ cảm ơn từ bệnh nhân.

 

Bác sĩ Triệu khi thấy bó hoa bút trong tay mẹ tôi, cười đến nheo cả mắt.

 

Nhờ sự quảng bá rầm rộ của mẹ tôi, những lời đồn tiêu cực do ba tôi gây ra từ trước đã hoàn toàn biến mất.

 

Còn tôi, đã bước vào đại học, bắt đầu cuộc sống mới.

 

Sau mỗi giờ học, tôi đều đến đúng quầy cơm quen thuộc, lớn tiếng gọi:

“Mẹ ơi! Con muốn ăn thịt kho tàu!”

 

“Ơi, có ngay đây!”

 

Tay mẹ tôi múc cơm chưa bao giờ run.

 

( HẾT)

Loading...