Đỉnh cao trơ trẽn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 07:27:25
3
Điên !
Thật sự sắp điên !
Chả trách bao nhiêu năm nay tiền lương của Vương Vệ Quốc bao giờ dùng việc nhà.
Anh luôn đủ loại lý do: nào là phụng dưỡng bố chồng, nào là ngoài giao thiệp với bạn bè, tóm là một xu cũng mang về nhà.
Hóa tất cả tiền đó đều đưa cho Lý Tố Hoa, cho cô cả.
hận thể xé xác ngay tại chỗ: "Vương Vệ Quốc, thể nhẫn tâm đến ? Lương của thì cho Lý Tố Hoa, bây giờ ngay cả lương hưu của cũng đòi cho cô ?"
"Anh ép c.h.ế.t để nhường chỗ cho cô ?"
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Lý Tố Hoa đưa tới: "Bà nghĩ nhiều . Tố Hoa bây giờ khoản lương hưu ba nghìn tệ một tháng của bà, cũng tạm đủ sống ."
"Thường ngày chỉ cần thi thoảng mua cho cô chút gạo, chút thịt, lương của vẫn thể dùng việc nhà. hứa mỗi tháng cho bà hai trăm tệ thì sẽ thiếu bà một xu nào, nhưng mà..."
Anh nheo mắt : "Nếu bà còn đủ, còn gây rối, thì sẽ cho bà một xu nào hết. Bà tự suy nghĩ kỹ , đến lúc thành quỷ c.h.ế.t đói thì đừng trách ."
Họ thật quá đáng!
vĩnh viễn thể nuốt trôi cơn giận .
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
" nhất định sẽ tìm lãnh đạo, nhất định sẽ vạch trần các !"
Lần là Vương Hạo: "Mẹ bảo đừng gây rối nữa mà. Dì Tố Hoa một một sống khó khăn như thế, thì gia đình hạnh phúc, sức khỏe , cứ nhất định tranh giành với dì gì?"
Nước mắt cuối cùng cũng chảy dài.
Nó gia đình hạnh phúc á, nó mặt mũi nào mà lời đó?
Lòng chồng, lòng con trai đều hướng về kẻ "thanh mai trúc mã" , hạnh phúc gia đình chỗ nào chứ?
bệnh tật đầy , vì họ lo lắng mà mỗi ngày đều uống thuốc giảm đau để , bây giờ nó khỏe mạnh.
Tim đau thắt từng cơn, cái nhà , chồng và đứa con trai , cuối cùng cũng cần nữa .
Nửa đời còn thể dựa , chỉ tiền lương hưu của chính .
4
bắt đầu chuẩn tài liệu, nhất định sẽ khiếu nại đến cùng.
Vương Hạo xách theo mấy quả quýt gõ cửa phòng : "Mẹ ơi, hãy chiếu cố cho khác khi thể . Dì Tố Hoa sống dễ dàng gì, giúp chút nào thì giúp , đừng bức quá đáng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dinh-cao-tro-tren/chuong-2.html.]
"Nếu cứ gây rối như thế, trong xưởng đều hết đấy, mất mặt là cả nhà đấy."
"Mẹ yên tâm, dù lương hưu, con cũng sẽ phụng dưỡng , tuyệt đối sẽ để đói khổ ."
thể tin nó ?
Thà tin một con ch.ó còn hơn tin nó nữa.
Con dâu Lưu Mai vọng qua cửa: "Mẹ, nếu cứ gây rối như thế nữa thì con cần chăm sóc lúc con ở cữ nữa . Con sẽ tìm dì Tố Hoa nhờ bà chăm sóc cho con và trông cháu giúp."
Đầu óc ong ong, suýt nữa tức đến ngất .
Chẳng lẽ ngay cả con dâu cũng ủng hộ ?
Chẳng lẽ cả nhà đều thích Lý Tố Hoa mà ghét ?
Vương Vệ Quốc tiếp lời như đ.â.m d.a.o tim : "Cùng là phụ nữ, bà xem con dâu rộng lượng hơn bà nhiều kìa."
"Nếu bà còn điều thì cút ngay cho , bà bước chân khỏi nhà, sẽ lập tức cho Tố Hoa ở."
"Bao nhiêu năm nay, cô một sống quá vất vả , bà hưởng phúc thì khối đấy."
Được lắm, quá , lập tức thu dọn hành lý.
gặp cái nhà lũ "kẻ vô ơn bạc nghĩa" nữa, cũng ô sin cho họ nữa.
" lập tức nhường chỗ cho Lý Tố Hoa đấy, để xem cả nhà các sống sung túc đến mức nào."
Họ trơ mắt xách hành lý rời , một ai khuyên lấy một lời, một ai níu .
Chỉ con dâu bằng ánh mắt phức tạp lập tức .
Đường phố ban đêm thật lạnh lẽo.
kéo vali, khoác chặt áo khoác ngoài.
Từ lầu , Vương Vệ Quốc đẩy cửa sổ, hất một chậu nước lạnh xuống : "Cút ! Bà giỏi thì vĩnh viễn đừng bao giờ về nữa, c.h.ế.t rục ngoài đường là nhất!"
Nước lạnh băng ướt sũng , trái tim cũng lạnh như cơ thể.
Lý Tố Hoa khoanh tay bộ dạng thảm hại của .
"Trần Vân, bà thừa nhận , cả đời bà cũng bằng ."
"Bà , lúc bà vất vả việc trong xưởng, Vệ Quốc dùng hết tiền lương của để mua quần áo, trang sức cho ."
"Anh còn đưa du lịch nữa, Bắc Kinh bà ? Thiên An Môn bà thấy ? Vạn Lý Trường Thành bà trèo ?"
"Còn nhớ ngày sinh nhật bà năm ngoái ? Bà một bàn đầy thức ăn, cứ liên tục nhắn tin cho Vệ Quốc, thế mà lúc đó và Hạo Hạo đang ăn đồ Tây với đấy, hahaha, nhà hàng phương Tây chắc bà còn bao giờ nhỉ?"