Dịu Dàng Dành Hết Cho Em
Chương 2
4.
Tôi quay về phòng tập thể, vừa định mở trò chơi lên chơi thì Liễu Vi Vi quay về.
Sau khi thấy tôi, vẻ mặt cô ta kinh ngạc: “Khanh Khanh, sao cô về nhanh vậy, buổi hẹn của cô thế nào?”
Tôi ngậm bánh mì, dựa vào khung cửa: “Thất bại.”
Ánh mắt Liễu Vi Vi hiện lên sự đắc ý, thoáng qua đã biến mất nhưng tôi vẫn bắt được.
Danh tiếng của tôi không tốt, lại có tiếng là thích xào cp, nam khách mời đều tránh tôi như tránh tà.
Tống Xuyên nổi tiếng, lại là người nổi tiếng lạnh lùng không dễ tiếp xúc trong giới.
Liễu Vi Vi chắc chắn ngầm thừa thừa nhận tôi là bị Tống Xuyên đuổi về.
Cô ta che miệng, mở to đôi mắt đáng yêu của mình, giọng nói yếu ớt.
“Xin lỗi, là tôi nói sai. Khanh Khanh cô đừng tức giận, tôi thay A Xuyên xin lỗi cô.”
Ha, cái kĩ thuật diễn vụng về này giống như đau mắt đỏ cộng với thở khò khè vậy.
Đột nhiên thấy hơi đau lòng cho fan hâm mộ của cô ta.
Khu bình luận: [Trần Khanh Khanh có biết nói chuyện không vậy, không biết nói thì đừng có há mồm, bắt nạt bảo bối Vi tốt bụng lương thiện của chúng tôi à? Cô ta cướp cp của người khác còn cố tình gây sự?]
[Cũng không biết là ai cố tình gây sự trước. Hơn nữa tôi nhìn cũng đâu thấy Trần Khanh Khanh tức giận?]
[Bảo bối Vi của chúng tôi chỉ quan tâm cô ta một chút mà thôi, sao lại thành gây sự rồi?]
[Nói cô à? Giơ đầu ra hứng nước bẩn vậy?]
Khu bình luận rôm rả không ngừng.
Tống Xuyên đẩy cửa đi vào.
Ống kính lập tức chuyển về phía Liễu Vi Vi và Tống Xuyên, đẩy tôi một mình ra ngoài.
Tôi nhịn không được mà giơ ngón tay cái với anh trai quay phim.
Liễu Vi Vi đi ra, tình cảm nhìn Tống Xuyên, giọng như mình là chính cung: “A Xuyên, anh không nên bỏ Khanh Khanh lại như vậy, cô ấy sẽ đau lòng.”
Ánh mắt Tống Xuyên nhìn về phía tôi, buồn bã khó hiểu, muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này một tiếng “Timi” giòn tan vang lên phá vỡ bầu không khí vi diệu này.
Tôi vội vàng chuyển chế độ điện thoại thành yên lặng, cười với hai người trước mặt: “Xin lỗi, xin lỗi, quấy rầy rồi, đừng để ý đến tôi, hai người tiếp tục đi.”
Khu bình luận cười muốn sảng: [Chị Trần ngầu lòi!]
[Quan trọng là đang định nghĩa lại hai từ “đau lòng” cho ai kia hiểu.]
[Trần Khanh Khanh thầu chuyện cười cả ngày của tôi.]
[Làm sao bây giờ, tôi đột nhiên thấy bầu không khí giữa Liễu Vi Vi và Tống Xuyên cứ ngượng ngùng khó xử kiểu gì ấy. Hơn nữa hai người họ chung khung hình cũng rất nhiều! Có hơi lố.]
[Chị em lầu trên, chung khung hình nhiều là vì thích lẫn nhau nha. Cách xa vạn dặm giống như Trần Khanh Khanh và anh Tống thì chắc chắn là không chung khung hình rồi.]
Buổi tối, có tất cả năm khách mời nam thì bốn người gửi bức thư rung động nặc danh cho Liễu Vi Vi, cô ta đã chuẩn bị kem nền chống trôi từ trước, ở trước ống kính khóc không dừng lại được.
Nói là cảm ơn sự yêu thích của họ, bản thân vô cùng cảm động.
Nhưng trong lòng cô ta đã sớm có người mình thích, không thể chấp nhận ai khác.
Khu bình luận đều là “cp Xuyên Vị ngọt muốn tiểu đường”, “bảo bối Vi thật lễ phép”, “bảo bối Vi đừng khóc, em xứng đáng với tất cả những gì tuyệt vời nhất thế giới này”.
Mọi người ồn ào đoán xem trong bốn bức thư kia cái nào là của Tống Xuyên.
Ống kính chuyển sang một bên, tôi lê dép đi tìm bức thư rung động duy nhất lại còn bị tổ chương trình giấu đi của mình.
Hỏi lý do thì bọn họ nói chắc là để nhầm ở đâu đó, không đếm kĩ.
Thật ra cũng có thể hiểu được.
Chương trình muốn độ hot thì chắc chắn phải gây chuyện, bắt tôi đối phó với Liễu Vi Vi, tạo ra cảm giác trái ngược nhau nhất mới có thể thu hút người xem.
Vì thư nhận được là không, đứng nhất từ dưới đứng lên nên tôi phải chịu phạt.
Không chỉ phải ở căn phòng có điều kiện tệ nhất mà còn mất đi quyền chủ động chọn khách mời nam mình rung động.
Điều bất ngờ là người mắng tôi ít đi, có nhiều người còn an ủi tôi.
Cười chết, tôi đâu có thấy buồn?
Đây mà là trừng phạt sao, rõ ràng là phần thưởng mà?
Bình thường quay phim đã mệt muốn chết rồi, có trời mới biết ước mơ của tôi là nằm lì trong phòng ngủ.
Ban ngày người khác đều tự chọn đối tượng làm mình rung động, vung đường rắc muối, làm món điểm tâm ngọt mặn các kiểu, nói chuyện về cuộc sống cuộc đời các thứ các thứ.
Tôi ngủ một giấc đến chín giờ, đến nơi cách Tống Xuyên xa nhất nghịch một mình, vừa rảnh vừa khỏe.
Không bao lâu sau Tống Xuyên đi đến, dáng người cao lớn chắn trước mặt tôi.
Tôi yên lặng đứng lên đi sang phía khác.
Tống Xuyên nhanh chóng đến chỗ tôi vừa đổi xong cầm một quả đào lên.
Lúc đầu tôi còn cho rằng anh cầm xong sẽ đi, kết quả anh lại đứng đó nhìn quả đào kia như đang nhìn danh lam thắng cảnh, mãi vẫn không nhúc nhích.
Tôi không nhịn được mà muốn đứng dậy, vừa ngẩng đầu đã không cẩn thận đối mắt với anh.
Hàng mi đen hơi run rẩy, đôi mắt đen như mực thu hút người đối diện, môi mỏng hơi nâng, ánh mắt nhìn tôi có chút nóng bỏng.
Đã nhiều năm như vậy nhưng Tống Xuyên vẫn đẹp trai như thế.
Tôi gấp gáp quay đầu muốn đi, ánh mắt Tống Xuyên hiện lên sự bối rối, gần như theo bản năng chặn đường tôi.
Tôi yên lặng nhìn anh, vẻ mặt không cảm xúc, trong lòng lại vô số dấu chấm hỏi.
Anh… muốn làm gì?
Tống Xuyên cúi đầu xuống, giọng nói bình thường lạnh nhạt lúc này lại trở nên dịu dàng: “Ăn đào không?”
Khu bình luận bùng nổ.
[Thần cmn cũng ăn đào sao?]
[Vì sao anh Tống bình thường luôn lạnh lùng kiêu ngạo vừa gặp Trần Khanh Khanh đã thành cún con vậy! Tôi không phải fan nhưng tôi thấy sốc.]
[Ha ha ha, vẻ mặt của Trần Khanh Khanh kiểu: Đi về đi về đi về!]
[Hai người này rõ ràng rất ít khi chung khung hình, cũng là đôi khiến người khác ít nghi ngờ nhất nhưng lại là đôi khiến tôi rục rịch nhất, tuyệt thật đấy.]
Tôi lập tức từ chối: “Không ăn.”
Nói xong tôi mới ý thức được bây giờ đang phát sóng trực tiếp.
Tốt xấu gì Tống Xuyên cũng là ảnh đế, tôi thế này hình như không nể mặt anh thì phải.
Thế là tôi sửa lại lời vừa nói: “Đưa cho tôi.”
Khóe miệng Tống Xuyên hơi nâng lên: “Tôi đi rửa cho em.”
Tôi: “…”
Anh trai, anh còn nhớ thân phận làm nền của tôi không?
Khu bình luận lập tức nhốn nháo.
[Tôi ngã ngựa, đây là lần đầu tiên anh Tống cười từ khi tham gia chương trình đến giờ! Hơn nữa lại còn với Trần Khanh Khanh?]
[Trước khi chị Trần để ý đến mình, Tống – lạnh lùng – Xuyên: Tôi không cười, trời sinh tôi đã không thích cười. Sau khi được chị Trần để ý, Tống Xuyên: He he he he he he.]
Tôi nhíu mày, lúc nhận quả đào đã rửa sạch thì vô tình đụng phải tay anh.
Lành lạnh, giây phút chạm vào nhau lại như có tia điện.
Hai chúng tôi gần như lập tức rút tay lại.
Tống Xuyên chậm rãi cuộn ngón tay thon dài lại, đầu ngón tay hồng hồng.
Tôi ho khan hai tiếng, cầm đào quay đầu đi.
Ống kính đứng chung chưa đến hai phút nhưng bình luận đã ngập trời.
[A a a a a, ánh mắt anh Tống kéo sợi được rồi đó, chúng em không chịu đâu!]
[Tôi đã cmn bổ não một cốt truyện ngược luyến tình thâm hơn mười ngàn chữ rồi, toàn thế giới đều cho rằng chúng ta không liên quan đến nhau, thậm chí còn chán ghét nhau. Chỉ có anh biết, trong đêm khuya không người anh muốn em đến nhường nào, dục vọng của anh, chấp niệm của anh… (phía sau không thể bình luận).]
[Từ từ, sao lại dừng rồi, viết tiếp cho hội viên VIP ngay! Chi tiết, hành động, vẻ mặt, từng âm thanh cũng không được lấp liếm cho qua.]
[Meo meo, hai người họ đỉnh thật đấy. Chạm một cái thôi tôi đã muốn gáy rồi. Có người nào chèo không? Không ai chèo thì bổn cung chèo trước.]
6.
[Này này, tỉnh táo lại chút! Bảo bối Vi vẫn còn ở bên cạnh đấy, mấy người chèo bừa cái gì vậy, phá hỏng tình cảm cp Xuyên Vị. Fan hâm mộ gì đâu, khiến khu bình luận mờ mịt chướng khí.]
[Ui, để tôi xem đây là ai đang chèo thuyền mà còn cố tìm cảm giác để chống đỡ. Bạn không nhìn thấy sao, mặc dù Liễu Vi Vi và Tống Xuyên đứng chung khung hình nhiều nhất nhưng anh Tống còn không thèm liếc mắt nhìn người ta cái nào đâu đấy?]
[Người sáng suốt đều có thể nhìn ta, chính phủ chỉ chấp nhận cp Xuyên Vị. Mấy người không cần phải tự làm mình mất mặt đâu. Trần Khanh Khanh xứng sao?]
[Đầu năm nay chèo thuyền mà còn phải nghe nhà nước nữa à? Cặp đôi kiểu mẫu của mấy người toàn phát đường hóa học, thấy lợ mà không thấy ngọt, chị đây từ chối ăn. Tôi thuộc tuýp đà điểu phản diện, thích gặm cp Tránh hiềm nghi, tức chết cô, tức chết cô.]
[Cp Tránh hiềm nghi? Chết cười. Cái tên này rất phù hợp với khí chất của chị Trần.]
Ăn xong quả đào của Tống Xuyên, tôi thua liên tục ba ván game.
Chắc chắn là do đồng đội quá gà, tuyệt đối không phải do tôi mất tập trung.
Ừm, chắc chắn là như vậy.
Mấy tuần sau, Liễu Vi Vi đột nhiên thân thiện bất ngờ với tôi.
Tôi mới ngủ dậy, cô ta niềm nở: “Bé lười Khanh Khanh của chúng ta cuối cùng cũng dậy rồi.”
Không sao, cho dù cô không nói thì cư dân mạng cũng biết tôi lười.
Tôi chơi game, Liễu Vi Vi ở phòng bên cạnh tập yoga, mỉm cười nói với ống kính: “Con gái nên trau dồi các khía cạnh khác nhau của mình, gần đây tôi đang đọc các tác phẩm văn học nổi tiếng trong ngoài nước. Có thời gian tôi sẽ chia sẻ tên với mọi người.”
Ừ, tôi thấy rồi, “Phu nhân hào môn bỏ trốn chín trăm chín mươi chín lần” chứ gì.
Cũng không biết cuối cùng có trốn được không.
Có lần mọi người tụ tập thảo luận về phim của Tống Xuyên. Lúc phim chiếu anh gửi quà lưu niệm cho mọi người xung quanh.
Liễu Vi Vi đột nhiên hỏi tôi: “Khanh Khanh, cô nhận được gì vậy?”
Tôi và Tống Xuyên ở trong giới nổi tiếng là không liên quan, đoàn đội của hai bên đều hạn chế cho chúng tôi tiếp xúc.
Tôi bình thản trả lời: “Không gì cả.”
Liễu Vi Vi đáng thương: “Xin lỗi Khanh Khanh, là tôi nói sai rồi, tôi không phải cố ý muốn đụng đến vết sẹo của cô.”
Tôi qua loa gật đầu: “Được, tôi tha thứ cho cô.”
Liễu Vi Vi ngây ngẩn.
Khu bình luận đều là mấy chữ ha ha ha ha ha.
[Anh chị em bạn dì ơi, không ổn rồi, tôi cười sắp lên cơ bụng rồi.]
Tống Xuyên đi qua Liễu Vi Vi đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: “Lúc đó tôi đưa cho em rất nhiều nhưng em đều từ chối, tôi còn nghĩ rằng em không thích. Em thích cái nào, tôi lập tức nói họ gửi cho em.”
Tôi liếc mắt nhìn anh: “Không cần, không thích gì cả.”
Ở góc khuất ống kính không quay đến, Liễu Vi Vi tức giận trừng mắt nhìn tôi một cái rồi quay đầu đi.
Cô ta cũng không biết bị trúng tà ở đâu mà chuyện gì cũng nhằm vào tôi, xem tôi là kẻ địch giả tưởng, khiến hiệu suất lên hình của tôi ngày càng nhiều.
Cũng không biết chương trình có trả thêm tiền không.
Có lẽ cảm thấy mấy ngày gần đây quá gió êm sóng lặng, chương trình lại bắt đầu chán sống, đề nghị chúng tôi tổ chức tiệc đồ ngủ ở bãi biển.
Mọi người tập hợp lại một chỗ, tự mình chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, còn chương trình đã sớm chuẩn bị xong trò chơi.
Người thua sẽ ngẫu nhiên rút thẻ mà chương trình cung cấp, dựa theo yêu cầu trên đó để thực hiện hình phạt.
Nội dung tấm thẻ là gì không ai biết, tiêu chuẩn thế nào cũng vậy.
Tiệc đồ ngủ vừa được thông báo đã nhanh chóng lên hotsearch, thu hút thêm không ít người qua đường.
Cư dân mạng đã ngồi sẵn vào vị trí chờ đợi ăn dưa.
Đêm đó mọi người không hẹn mà đều mặc những bộ đồ thể hiện được rõ dáng người của mình nhất.
Nam nữ tụ tập cùng một chỗ, sóng biển lăn tăn, tiếng người ồn ào, trăng thanh gió mát, hormone tuổi trẻ bay khắp nơi.
Tổ chương trình chuẩn bị một căn bếp ngoài trời nhỏ.
Tôi mặc áo ngủ bông màu thống nhất đất nước trốn một bên nướng thịt.
Cư dân mạng: [Muốn thấy chị Trần trên màn hình khó thật đó. Sau này ai nói chị Trần đi tranh thời gian lên hình của người khác là tới công chuyện với tôi.]
[Tôi đã dần quen với phong cách thời trang không hợp lẽ thường của chị Trần rồi… Có sắc đẹp đúng là tùy ý.]
[Bạn phải xem lại xem chị Trần là ai đã nha. Đây chính là cô gái nghe nhạc của Second Hand Rose đi ngủ đấy.]