Dịu Dàng Dành Hết Cho Em
Chương 3
7.
Thịt vừa nướng chín, trai đẹp rapper đã chạy đến: “Thơm quá, em có thể ăn một miếng không?”
Tôi lịch sự trả lời: “Được, một mình tôi ăn cũng không hết.”
Cậu nhóc này không mặc áo, chỉ mặc quần đùi hoa, giữa hai lông mày có gì đó hơi vô lại.
Trong mấy lần bỏ phiếu rung động, cậu ta là người có số phiếu thấp nhất trong số khách mời nam, số lần lên hình cũng bị giảm.
Có lẽ là muốn tìm người đứng hạng chót như tôi để tìm cảm giác tồn tại, xào chút độ hot.
Đáng tiếc, cậu ta tìm nhầm người rồi.
Chị đây còn ước không lên màn hình đây.
Ăn thịt xong, cậu trai này càng ghé sát lại hơn, nháy mắt với tôi một cái, cố tình thấp giọng nói: “Để báo đáp, em sẽ gọt táo cho chị Khanh Khanh ăn.”
Tôi: “…”
Thiếu niên, phí sức rồi.
Tôi vừa định từ chối thì Tống Xuyên vòng qua đám người đi đến.
Trai đẹp vội vàng xum xoe: “Anh Tống, anh tìm chị Vi Vi sao, chị ấy không ở đây.”
Tống Xuyên không để ý đến cậu ta, cẩn thận ngồi xuống cạnh tôi, bình thản nói: “Muốn ăn quả nào, tôi gọt cho em.”
Khu bình luận lập tức bước vào trạng thái điên cuồng.
[Ảnh đế uất ức online, tôi cười muốn ngất.]
[Sao anh Tống giống như một chú chó lớn đang tranh giành tình cảm quá vậy? Sao bây giờ, tôi muốn từ fan bạn gái thành fan mẹ quá.]
[Kích thích quá đi, áp lực đè lên đôi vai của chị Trần rồi.]
Tống Xuyên không ở trước ống kính thể hiện bản thân đi chạy đến chỗ tôi làm gì vậy?
Chẳng lẽ anh vẫn ghi nhớ mối thù thời đi học sao?
Không phải chứ, đường đường là ảnh đế mà lại hẹp hòi như vậy.
Tôi nhíu mày nhìn trai đẹp: “Anh ta không làm đâu, cậu làm đi.”
Tống Xuyên không nói gì, anh cầm một quả táo lên, bắt đầu gọt.
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng của Tống Xuyên đảo qua nửa thân trên cởi trần của trai đẹp, tay gọt táo dùng sức rất mạnh.
Cậu trai kia trợn mắt nhìn, miệng nuốt nước bọt, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Tống Xuyên, cuối cùng để quả táo xuống, kiếm cớ rời đi.
Khu bình luận cười vang: [Chỉ vài giây ngắn ngủi mà dọa đứa nhỏ này cháy cả CPU rồi.]
[Anh Tống: Không sao, tôi làm.]
[Cười ngất, lúc tôi mới chèo thuyền cp Tránh hiềm nghi, vẻ mặt cũng ngốc giống hệt với anh trai cởi trần kia.]
[Đường Trạch: Tôi không xứng có tên sao?]
Đường Trạch vừa đi tôi cũng đứng dậy muốn đi.
“A…”
Dao trong tay Tống Xuyên rơi xuống bàn, anh kêu lên một tiếng.
Bước chân vừa nâng lên của tôi lại đặt xuống.
Tống Xuyên cầm tay, trên ngón tay thon dài tái nhợt chảy máu, giống như hoa hồng đỏ trên tuyết trắng.
Tôi mâu thuẫn một lúc, cuối cùng vẫn cầm băng cá nhân lên.
Tôi là người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, không phải là đang đau lòng cho anh, ừ, chính là như vậy.
Tống Xuyên ngoan ngoãn duỗi tay đến trước mặt tôi, lông mày hơi nhíu lại, đuôi mắt ửng đó khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Khu bình luận:
[Tiếp sau đây mời các bạn thưởng thức bộ phim “Nên tâm cơ như thế nào cho chân thật” và “Nhìn dáng vẻ không có ý chí này của tôi đi” do ảnh đế Tống đóng vai chính.]
[Trong lòng anh Tống: Khanh Khanh mau nhìn anh đi, anh bị thương rồi, mau an ủi anh đi. Em không nhìn anh là vết thương của anh lành lại luôn đó.]
[Anh Tống anh còn nhớ bản thân mình từng là một người đàn ông quay phim gãy hai cái xương sườn cũng không kêu lấy một tiếng không?]
[Tôi trúng độc rồi! Vậy mà tôi lại thấy được sự cưng chiều từ hành động ghét bỏ của Trần Khanh Khanh.]
Dán xong băng cá nhân, trò chơi bên kia cũng sắp bắt đầu, lúc này đang đọc quy tắc trò chơi.
Tôi đứng dậy đi qua, Tống Xuyên yên lặng đi phía sau tôi.
8.
Trò chơi không bình thường này có một cái tên cũng không bình thường chút nào, Trái tim rung động.
Trong thời gian quy định tùy ý tìm một người ghép đôi, làm động tác chương trình yêu cầu.
Trong lúc đó sẽ có dụng cụ đo nhịp tim giám sát tốc độ nhịp tim, nhịp tim ai vượt qua con số quy định sẽ phải nhận trừng phạt.
Động tác đầu tiên, nam sinh xoa đầu nữ sinh, thời gian giới hạn mười giây.
Mọi người bắt đầu chạy, Liễu Vi Vi cũng chạy về phía Tống Xuyên, hiện trường vang lên nhạc nền ngọt ngào.
Đúng lúc này có gì đó lành lạnh áp lên tóc tôi khiến da đầu tôi tê dại, chân cũng lảo đảo không vững, tôi vô thức kéo áo Tống Xuyên.
Tôi là tay khống nửa mùa, khi thấy bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn thì không còn chút sức nào để chống cự.
Tống Xuyên biết rõ chuyện này hơn ai hết.
Ánh mắt tôi nhìn qua bả vai Tống Xuyên, từ góc độ này của tôi có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của Liễu Vi Vi.
Ngũ quan thanh tú của cô ta lúc này đã trở nên vặn vẹo, tôi thấy trong đôi mắt hạnh to tròn là sự ác ý không chút che giấu.
Tôi không khỏi nghi ngờ, Tống Xuyên thật sự có hảo cảm với Liễu Vi Vi sao?
Ánh mắt của anh chắc không tệ đến mức đó đâu nhỉ?
Từ đầu đến nay đều là đạo diễn và người đại diện không ngừng nhấn mạnh với tôi, chương trình chủ yếu tập trung vào cp của Tống Xuyên và Liễu Vi Vi.
Cho nên chương trình luôn xếp hai người họ đứng cùng nhau, điên cuồng rải đường.
Liễu Vi Vi cũng luôn tỏ vẻ rất quen thuộc với Tống Xuyên.
Nhưng Tống Xuyên hình như chưa từng đáp lại gì, vẫn luôn xem Liễu Vi Vi như bạn bè bình thường, lịch sự mà xa cách.
Thậm chí có nhiều lần còn thiếu chút nữa nổi giận với cô ta.
Nhưng những lúc đó camera đã quay về phía khác, không quay hai người họ.
Tiếng còi của đạo diễn vang lên.
Động tác thứ hai, nữ sinh kabedon (1) nam sinh, thời gian năm giây.
(1) hành động khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng “don”, và điều này đã trở nên phổ biến như một “lời tỏ tình” lém lỉnh
Ngón tay của Tống Xuyên chậm rãi len lỏi vào trong tóc tôi, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Đàn chị, sắp hết thời gian rồi.”
Nói xong anh rất tự giác lùi về sau, đôi môi đỏ bừng hơi nâng lên.
Đầu tôi nóng lên, tôi dùng sức đẩy anh vào thân cây bên cạnh.
Thân cây chịu lực, hoa trên cây rụng xuống không ít, có cánh hoa còn rơi lên vai Tống Xuyên.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giống như quay về mùa hè nóng nực năm nào đó.
Tống Xuyên mặc đồng phục, một mình đứng dưới tán cây nghỉ ngơi, môi hồng răng trắng, tóc đen mắt đen, xinh đẹp như yêu tinh trong truyện manga.
Lập tức hấp dẫn ánh mắt của đàn chị đang bị phạt đứng trong sân vận động.
Khu bình luận kêu gào đến mức chửi bậy:
[Ánh mắt chấp nhận này của anh Tống, tôi cảm thấy anh ấy cần một liều thuốc ức chế, không, hai liều!]
[Đội chèo thuyền Tránh hiềm nghi tập hợp! Hôn cho ông! Không khí đã thế này rồi sao hai người vẫn còn nhịn được mà không hôn vậy!]
[A a a a, tôi không quan tâm, cp Tránh hiềm nghi là thật! Bọn họ mà không thật thì ông đây là giả!]
[Mặc dù hai người họ ít khi chung khung hình nhưng vừa đứng cạnh nhau đã khiến ông đây rung động!!! Ôi trái tim thiếu nữ của ông.]
[Rốt cuộc Tống Xuyên đang làm gì vậy! Là vì sợ không kịp thời gian sao? Vì sao không đi tìm bảo bối Vi? Tại sao lại hoàn thành nhiệm vụ với Trần Khanh Khanh?]
[Tôi vô cùng nghi ngờ Liễu Vi Vi là vì độ hot. Chương trình nghĩ rằng xào cp hai người này thì độ hot sẽ cao nên mới không ngừng ghép đôi. Nhưng anh Tống căn bản không care đến cô ta. Cho nên đường của mấy khung hình kia mới hóa học như thế (quan điểm riêng, muốn cãi nhau thì đến tìm tôi).]
[Cmn, lầu trên, bạn nói ra tiếng lòng của tôi rồi. Tôi muốn nói từ lâu rồi nhưng sợ bị mắng.]
[Nếu như Tống Xuyên không thích Vi Vi thì tại sao lại gửi thư rung động cho cô ấy?]
[Sao bạn biết trong bốn bức thư kia chắc chắn có thư của anh Tống?]
[Vậy bạn giải thích hộ tôi xem nào, nếu như không đưa cho bảo bối Vi thì thư của anh Tống đâu rồi? Đi đâu rồi? Bị bạn ăn à?]
Tiếng cảnh cáo vang lên, nhịp tim của ai đó đã vượt qua con số cho phép, trò chơi kết thúc.
Tôi nhìn ánh sáng đỏ không ngừng lấp ló sau áo của Tống Xuyên, không nhịn được mà rơi vào trầm tư.
Chuyện ngày càng không giống như những gì tôi tưởng tượng.
Khu bình luận:
[Mau, anh Tống không còn năng lượng nữa, chiếu đèn về phía anh ấy đi.]
[Anh ấy rung động rồi, anh ấy rung động với chị Trần rồi a a a a a, ai hiểu cho nổi, tôi giãy đành đạch như sâu trên giường nãy giờ rồi.]
[Tôi đã nói rồi mà, hai người họ nhất định có mờ ám. Nhưng tại sao lại là anh Tống rung động trước vậy, quá rẻ tiền rồi! Mẹ ủng hộ con rung động trước!]
9.
Trong trò chơi này, chị Từ, người lớn nhất trong nhóm chúng tôi làm chủ trì.
Tống Xuyên rút thẻ xong thì đưa cho chị Từ.
Chị Từ không lập tức đặt câu hỏi mà trước tiên khuấy động bầu không khí trước, để chúng tôi nói mẫu hình lý tưởng của mình có bị thay đổi sau khi tham gia chương trình này hay không.
Liễu Vi Vi nhìn Tống Xuyên, thẹn thùng cúi đầu, nói đầu tiên: “Em thích người hơi lạnh lùng một chút, tốt nhất là người cùng ngành, mắt một mí, sống mũi cao… Ôi chao, chị Từ, quá rõ rồi, chuyện này có thể nói được sao?”
Chị Từ xuất thân là MC, ở trong giới đã nhiều năm, đã sớm trở thành lão làng.
Những người tự cho rằng bản thân đã giấu kĩ tâm tư riêng, chị ấy chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được.
Nghe lí do thoái thác của Liễu Vi Vi, chị Từ nói đùa: “Có ai nói em nói trước đâu, là em muốn nói đầu tiên mà.”
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, Đường Trạch chen ngang: “Ảnh đế Tống thì sao, hình mẫu lý tưởng của anh là chị Vi Vi sao?”
Có lẽ do Đường Trạch quá thẳng thắn, chị Từ lập tức hỗ trợ: “Rapper khá thẳng tính, Tiểu Xuyên đừng để ý đến cậu ấy.”
Tống Xuyên: “Không phải, hình mẫu lý tưởng của tôi không phải Liễu Vi Vi.”
Khu bình luận điên cuồng chạy:
[Chính chủ đã tự mình ra trận luôn rồi, rốt cuộc ai mới là người ké fame chắc không cần tôi nói nữa đâu nhỉ.]
[Nói thật, tôi vốn là người qua đường có thiện cảm với Liễu Vi Vi, nhưng trong chương trình này cô ấy luôn cố tỏ ra mình là người nội hàm, lúc nào cũng thể hiện tình cảm. Cô ấy vẫn luôn như vậy sao?]
[Có lẽ do đây là chương trình trực tiếp, không có kịch bản, không thể biên tập nên không cẩn thận để lộ bộ mặt thật.]
[Khó trách hai người họ vừa ở chung khung hình đã thấy đường hóa học, hóa ra là bị chương trình cứng rắn ghép chung một đôi.]
Vẻ mặt chị Từ như viết rõ mấy chữ, không nằm ngoài dự đoán của tôi, chị ấy đắc ý nhìn về phía ông chú to lớn ở bên cạnh.
“Tiếp theo chúng ta cùng xem nội dung trong tấm thẻ là gì, nhìn xem ảnh đế Tống được vạn người dõi theo của chúng ta phải nhận trừng phạt như thế nào.”
Chị Từ lấy tấm thẻ ra trước camera: “Hình phạt là nói thật lòng! Tiểu Xuyên cần trả lời thành thật nha.”
“Câu hỏi đầu tiên, xin hỏi nụ hôn đầu tiên của cậu là khi nào? Chủ động hay bị động? Không được nói dối.”
Tống Xuyên: “Mười bảy tuổi, bị động.”
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tống Xuyên sẽ dứt khoát như vậy.
Sau khi kinh ngạc thì tâm hồn hóng hớt nâng cao.
Tôi yên lặng rót bia, tự uống một ngụm an ủi bản thân, từ từ nhích ra xa.
Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi.