Đô Thị Truy Mỹ Ký
Chương 45: Anh yêu em
"Phim này hay cậu nhỉ!"
Đi từ trong rạp ra, thấy Trương Tuấn cứ nhìn mình cười tủm tỉm, Thùy Linh vội hỏi để đánh trống lảng.
"Ừm."
"Cái ông da tím kia nhìn hiền khô à!"
"Ừm."
"Cậu bị khùng hả?"
"Ừm."
...
Thùy Linh thật không biết cách làm thế nào với cái da mặt dày như tường thành của Trương Tuấn, liền im lặng bước đi.
"Hey."
Bỗng nhiên một tên thanh niên từ phía sau đi tới, đưa tay muốn vỗ vai Thùy Linh.
Trương Tuấn trong nháy mắt phản ứng, vung tay gạt đi, lạnh lùng quát.
"Mày muốn làm gì?"
Thùy Linh cũng giật mình quay lại nhìn, đột nhiên hai mắt sáng lên, ngạc nhiên tươi cười.
"Ơ, anh Bình."
Thanh niên kia lúc này tựa hồ có chút kinh ngạc, xoa xoa cái tay, liếc mắt nhìn qua Trương Tuấn một chút, đoạn cũng nở nụ cười rạng rỡ nói ra.
"Linh, là em thật à."
"Dạ, sao anh không ở công ty mà lại ở đây?"
"Anh đang định vào xem phim thì thấy em nên gọi, lúc đầu cứ ngờ ngợ tưởng không phải chứ."
"Thế ạ, thật là trùng hợp."
"Đúng vậy, em thật xinh đẹp."
Trương Tuấn đánh hơi thấy có mùi không ổn, ánh mắt tên kia nhìn Linh khiến hắn rất khó chịu, liền nghi hoặc hỏi.
"Bà xã, đây là ai vậy?"
Thùy Linh bị hai chữ bà xã của hắn khiến cho xấu hổ, căm tức đấm hắn một phát, bẽn lẽn trả lời.
"Đây là anh Bình, một người bạn từ bé đến lớn của em. Anh ấy mới ở nước ngoài về được một thời gian, hiện đang làm ở một công ty âm nhạc.."
"Ồ, thì ra chỉ là bạn của bà xã, nhìn mặt già thế anh còn tưởng là ông chú nào cơ đấy."
"Hứ, anh đừng nói linh tinh, anh Bình chỉ lớn hơn em có hai tuổi thôi."
"Bà xã không nói lầm chứ, hai tuổi hay hai mươi tuổi."
Bà xã??
Già??
Chú??
Thanh niên tên Bình kia bị Trương Tuấn nói nghẹn một cục tức, âm thầm hừ lạnh.
Con mẹ nó, thân là một tên ca sĩ kiêm giám đốc nổi tiếng, đẹp trai phong độ, gia thế hiển hách, lúc nào hắn đã nghe qua mấy lời nhận xét về mình như vậy.
Hắn âm lãnh híp mắt nhìn, tuy nhiên rất nhanh khôi phục bình thường, đoạn đi lên đưa cánh tay ra chào hỏi, vô cùng phong độ lịch sự.
"Chào cậu, tôi là Trịnh Thanh Bình, tổng giám đốc công ty âm nhạc OnlyU Production, rất hân hạnh được gặp cậu. Cậu là?"
"Ồ, chào anh. Tôi là ông xã của Linh."
Trương Tuấn phè phỡn nói, đoạn tự nhiên vòng tay qua vai Linh, cũng không thèm bắt tay lại, khiến Trịnh Thanh Bình ngứa răng vô cùng.
"Ý tôi là tên cậu, và công việc hiện tại."
"Tôi là Trương Tuấn, vẫn đang làm ông xã của Linh."
"..."
Trịnh Thanh Bình nóng mặt, suýt nữa bục phát ra câu chửi thề.
Thùy Linh lúc này vội lên tiếng giải vây.
"Anh Bình, anh đừng để ý, cậu ấy là bạn trai em, tính khí có chút trẻ con, chúng em vẫn đang cùng học đại học ạ."
Chỉ là một sinh viên đại học thôi sao.
Về phần Trương gia, tựa hồ trong nội bộ giới quyền quý Hà thành không có cái gia tộc nào hùng mạnh họ Trương a, cái này dễ làm.
Trịnh Thanh Bình cười nhạt, vô cùng thân sĩ hỏi thăm.
"Ồ, ra vậy. Bây giờ bọn em đang định đi đâu?"
"Ưm, chúng em đang định đi chơi."
"Vậy à, anh có thể cùng mọi người đi chơi được không, dù sao về nước đã khá lâu rồi mà anh còn chưa đi đây đi đó bao giờ."
Thùy Linh đang muốn đồng ý, thì Trương Tuấn đột nhiên chen ngang.
"Không được, chẳng phải anh đang muốn vào xem phim sao, đi đi. Bọn tôi một đôi yêu nhau đang đẹp, anh đi theo làm gì."
Vừa nói, Trương Tuấn vừa âm thầm cười khẩy.
Tổng giám đốc mà rảnh rỗi một mình đi xem phim giữa trưa nắng, còn tình cờ gặp nhau đúng lúc như vậy, hắn mới không tin cái sự trùng hợp này a.
Trịnh Thanh Bình híp mắt, nhìn Thùy Linh cười nói.
"Thật ra anh hẹn đi xem phim với bạn, nhưng lúc nãy cậu ta báo hủy nên anh cũng không hào hứng nữa. Đi nhé, xe anh đậu ở ngay bên lề đường thôi mà."
Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một con xe Lamborghini màu xanh lá cây, thiết kế vô cùng hầm hố, bắt mắt.
Đưa mắt nhìn Trương Tuấn, muốn xem gương mặt hắn hiện ra vẻ hâm mộ, ao ước, tuy nhiên Trịnh Thanh Bình rất nhanh phải thất vọng.
Trương Tuấn chỉ là liếc qua một chút rồi thôi, đoạn kéo lấy Thùy Linh ôm vào lòng, phất phất tay đuổi khách.
"Không được rồi, xin lỗi anh già nhé. Chúng tôi đi đây, tạm biệt."
Nói đoạn, Trương Tuấn thong thả nắm lấy tay Thùy Linh bước đi.
"Hic, xin lỗi anh nhé.."
Thùy Linh đưa mắt nhìn xem Trịnh Thanh Bình một chút, hơi hơi tỏ vẻ áy náy, đoạn cũng vui vẻ cất bước vội đi theo Trương Tuấn.
Đợi cho bóng dáng hai người khuất đi sau góc tường, Trịnh Thanh Bình sầm mặt lại, rút ra chiếc điện thoại Iphone XS mới cóng, lạnh lẽo gọi đi.
"Điều tra rõ ràng gia cảnh nhà nó cho tao."
"Trương Tuấn, đây chính là chỗ cậu nói chơi vui?"
Trước cổng sân vận động quốc gia Mỹ Đình, nhìn xem đoàn người tấp nập, tiếng cổ động viên hò hét ầm ĩ, Thùy Linh lạnh lẽo hỏi.
"Đúng vậy, cậu đi xem đá bóng bao giờ chưa, vui lắm."
"Cậu.. tên ngốc này."
"Đi, tớ bảo đảm chơi vui."
Không đợi cho Thùy Linh từ chối, Trương Tuấn liền lôi cô nàng đi vào bên trong mua vé vào sân.
Bản thân rất hay xem bóng đá, chỉ là toàn xem qua mạng, Trương Tuấn luôn mong ước một lần được đến sân vận động, hòa mình vào dòng cổ động viên náo nhiệt la hét, thỏa sức tận hưởng bầu không khí cuồng nhiệt trên sân.
Hơn nữa, nơi này nhiều người, mang theo một em gái xinh đẹp vô cùng tiến đến, điểm ngưỡng mộ là đây chứ đâu.
Không ngoài dự đoán của Trương Tuấn, lúc mang Thùy Linh đi vào, bắt đầu có những âm thanh thông báo của hệ thống lục tục vang lên bên tai, vô cùng mỹ diệu.
"Ting, nhận được XXX 49 điểm ngưỡng mộ."
"Ting, nhận được XYZ 69 điểm ngưỡng mộ."
"Ting,...."
Trận đấu bắt đầu diễn ra.
Hôm nay chỉ là một trận đấu bình thường trong khuôn khổ giải đấu V-League giữa hai đội tuyển Thể Công và Becamex Bình Dương, dù thế nhưng số lượng người đến sân xem vẫn là rất đông.
Thùy Linh lúc đầu còn có chút nhàm chán, tuy nhiên qua một lúc lâu sau, trên sân người tới ta lui tranh cướp náo nhiệt, bên cạnh tiếng hò hét ầm ĩ vang trời, rất nhanh cảm nhiễm cô nàng.
"Thể Công, tùng tùng tùng, vô địch.."
"Thể Công cố lên."
"Cố lên, cố lên."
Lại thấy Trương Tuấn hưng phấn hò hét, ánh mắt phát sáng như một đứa trẻ thấy đồ chơi mình yêu thích, Thùy Linh cũng không kìm được khua khua nắm tay nhỏ lên, hào hứng hô theo.
Đột nhiên, Trương Tuấn nhìn sang cô nàng, há miệng nói ra gì đó không rõ.
Cho rằng ồn quá nghe không được, Thùy Linh vội ghé sát lại, nghi hoặc hỏi.
"Cậu nói gì vậy."
Chụt.
Trương Tuấn đột nhiên hôn lên gò má hồng hào của cô nàng, ánh mắt vui vẻ, khóe môi cong lên một đường vòng cung, đoạn hắn hét lớn.
"ANH YÊU EM..."
Đi từ trong rạp ra, thấy Trương Tuấn cứ nhìn mình cười tủm tỉm, Thùy Linh vội hỏi để đánh trống lảng.
"Ừm."
"Cái ông da tím kia nhìn hiền khô à!"
"Ừm."
"Cậu bị khùng hả?"
"Ừm."
...
Thùy Linh thật không biết cách làm thế nào với cái da mặt dày như tường thành của Trương Tuấn, liền im lặng bước đi.
"Hey."
Bỗng nhiên một tên thanh niên từ phía sau đi tới, đưa tay muốn vỗ vai Thùy Linh.
Trương Tuấn trong nháy mắt phản ứng, vung tay gạt đi, lạnh lùng quát.
"Mày muốn làm gì?"
Thùy Linh cũng giật mình quay lại nhìn, đột nhiên hai mắt sáng lên, ngạc nhiên tươi cười.
"Ơ, anh Bình."
Thanh niên kia lúc này tựa hồ có chút kinh ngạc, xoa xoa cái tay, liếc mắt nhìn qua Trương Tuấn một chút, đoạn cũng nở nụ cười rạng rỡ nói ra.
"Linh, là em thật à."
"Dạ, sao anh không ở công ty mà lại ở đây?"
"Anh đang định vào xem phim thì thấy em nên gọi, lúc đầu cứ ngờ ngợ tưởng không phải chứ."
"Thế ạ, thật là trùng hợp."
"Đúng vậy, em thật xinh đẹp."
Trương Tuấn đánh hơi thấy có mùi không ổn, ánh mắt tên kia nhìn Linh khiến hắn rất khó chịu, liền nghi hoặc hỏi.
"Bà xã, đây là ai vậy?"
Thùy Linh bị hai chữ bà xã của hắn khiến cho xấu hổ, căm tức đấm hắn một phát, bẽn lẽn trả lời.
"Đây là anh Bình, một người bạn từ bé đến lớn của em. Anh ấy mới ở nước ngoài về được một thời gian, hiện đang làm ở một công ty âm nhạc.."
"Ồ, thì ra chỉ là bạn của bà xã, nhìn mặt già thế anh còn tưởng là ông chú nào cơ đấy."
"Hứ, anh đừng nói linh tinh, anh Bình chỉ lớn hơn em có hai tuổi thôi."
"Bà xã không nói lầm chứ, hai tuổi hay hai mươi tuổi."
Bà xã??
Già??
Chú??
Thanh niên tên Bình kia bị Trương Tuấn nói nghẹn một cục tức, âm thầm hừ lạnh.
Con mẹ nó, thân là một tên ca sĩ kiêm giám đốc nổi tiếng, đẹp trai phong độ, gia thế hiển hách, lúc nào hắn đã nghe qua mấy lời nhận xét về mình như vậy.
Hắn âm lãnh híp mắt nhìn, tuy nhiên rất nhanh khôi phục bình thường, đoạn đi lên đưa cánh tay ra chào hỏi, vô cùng phong độ lịch sự.
"Chào cậu, tôi là Trịnh Thanh Bình, tổng giám đốc công ty âm nhạc OnlyU Production, rất hân hạnh được gặp cậu. Cậu là?"
"Ồ, chào anh. Tôi là ông xã của Linh."
Trương Tuấn phè phỡn nói, đoạn tự nhiên vòng tay qua vai Linh, cũng không thèm bắt tay lại, khiến Trịnh Thanh Bình ngứa răng vô cùng.
"Ý tôi là tên cậu, và công việc hiện tại."
"Tôi là Trương Tuấn, vẫn đang làm ông xã của Linh."
"..."
Trịnh Thanh Bình nóng mặt, suýt nữa bục phát ra câu chửi thề.
Thùy Linh lúc này vội lên tiếng giải vây.
"Anh Bình, anh đừng để ý, cậu ấy là bạn trai em, tính khí có chút trẻ con, chúng em vẫn đang cùng học đại học ạ."
Chỉ là một sinh viên đại học thôi sao.
Về phần Trương gia, tựa hồ trong nội bộ giới quyền quý Hà thành không có cái gia tộc nào hùng mạnh họ Trương a, cái này dễ làm.
Trịnh Thanh Bình cười nhạt, vô cùng thân sĩ hỏi thăm.
"Ồ, ra vậy. Bây giờ bọn em đang định đi đâu?"
"Ưm, chúng em đang định đi chơi."
"Vậy à, anh có thể cùng mọi người đi chơi được không, dù sao về nước đã khá lâu rồi mà anh còn chưa đi đây đi đó bao giờ."
Thùy Linh đang muốn đồng ý, thì Trương Tuấn đột nhiên chen ngang.
"Không được, chẳng phải anh đang muốn vào xem phim sao, đi đi. Bọn tôi một đôi yêu nhau đang đẹp, anh đi theo làm gì."
Vừa nói, Trương Tuấn vừa âm thầm cười khẩy.
Tổng giám đốc mà rảnh rỗi một mình đi xem phim giữa trưa nắng, còn tình cờ gặp nhau đúng lúc như vậy, hắn mới không tin cái sự trùng hợp này a.
Trịnh Thanh Bình híp mắt, nhìn Thùy Linh cười nói.
"Thật ra anh hẹn đi xem phim với bạn, nhưng lúc nãy cậu ta báo hủy nên anh cũng không hào hứng nữa. Đi nhé, xe anh đậu ở ngay bên lề đường thôi mà."
Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một con xe Lamborghini màu xanh lá cây, thiết kế vô cùng hầm hố, bắt mắt.
Đưa mắt nhìn Trương Tuấn, muốn xem gương mặt hắn hiện ra vẻ hâm mộ, ao ước, tuy nhiên Trịnh Thanh Bình rất nhanh phải thất vọng.
Trương Tuấn chỉ là liếc qua một chút rồi thôi, đoạn kéo lấy Thùy Linh ôm vào lòng, phất phất tay đuổi khách.
"Không được rồi, xin lỗi anh già nhé. Chúng tôi đi đây, tạm biệt."
Nói đoạn, Trương Tuấn thong thả nắm lấy tay Thùy Linh bước đi.
"Hic, xin lỗi anh nhé.."
Thùy Linh đưa mắt nhìn xem Trịnh Thanh Bình một chút, hơi hơi tỏ vẻ áy náy, đoạn cũng vui vẻ cất bước vội đi theo Trương Tuấn.
Đợi cho bóng dáng hai người khuất đi sau góc tường, Trịnh Thanh Bình sầm mặt lại, rút ra chiếc điện thoại Iphone XS mới cóng, lạnh lẽo gọi đi.
"Điều tra rõ ràng gia cảnh nhà nó cho tao."
"Trương Tuấn, đây chính là chỗ cậu nói chơi vui?"
Trước cổng sân vận động quốc gia Mỹ Đình, nhìn xem đoàn người tấp nập, tiếng cổ động viên hò hét ầm ĩ, Thùy Linh lạnh lẽo hỏi.
"Đúng vậy, cậu đi xem đá bóng bao giờ chưa, vui lắm."
"Cậu.. tên ngốc này."
"Đi, tớ bảo đảm chơi vui."
Không đợi cho Thùy Linh từ chối, Trương Tuấn liền lôi cô nàng đi vào bên trong mua vé vào sân.
Bản thân rất hay xem bóng đá, chỉ là toàn xem qua mạng, Trương Tuấn luôn mong ước một lần được đến sân vận động, hòa mình vào dòng cổ động viên náo nhiệt la hét, thỏa sức tận hưởng bầu không khí cuồng nhiệt trên sân.
Hơn nữa, nơi này nhiều người, mang theo một em gái xinh đẹp vô cùng tiến đến, điểm ngưỡng mộ là đây chứ đâu.
Không ngoài dự đoán của Trương Tuấn, lúc mang Thùy Linh đi vào, bắt đầu có những âm thanh thông báo của hệ thống lục tục vang lên bên tai, vô cùng mỹ diệu.
"Ting, nhận được XXX 49 điểm ngưỡng mộ."
"Ting, nhận được XYZ 69 điểm ngưỡng mộ."
"Ting,...."
Trận đấu bắt đầu diễn ra.
Hôm nay chỉ là một trận đấu bình thường trong khuôn khổ giải đấu V-League giữa hai đội tuyển Thể Công và Becamex Bình Dương, dù thế nhưng số lượng người đến sân xem vẫn là rất đông.
Thùy Linh lúc đầu còn có chút nhàm chán, tuy nhiên qua một lúc lâu sau, trên sân người tới ta lui tranh cướp náo nhiệt, bên cạnh tiếng hò hét ầm ĩ vang trời, rất nhanh cảm nhiễm cô nàng.
"Thể Công, tùng tùng tùng, vô địch.."
"Thể Công cố lên."
"Cố lên, cố lên."
Lại thấy Trương Tuấn hưng phấn hò hét, ánh mắt phát sáng như một đứa trẻ thấy đồ chơi mình yêu thích, Thùy Linh cũng không kìm được khua khua nắm tay nhỏ lên, hào hứng hô theo.
Đột nhiên, Trương Tuấn nhìn sang cô nàng, há miệng nói ra gì đó không rõ.
Cho rằng ồn quá nghe không được, Thùy Linh vội ghé sát lại, nghi hoặc hỏi.
"Cậu nói gì vậy."
Chụt.
Trương Tuấn đột nhiên hôn lên gò má hồng hào của cô nàng, ánh mắt vui vẻ, khóe môi cong lên một đường vòng cung, đoạn hắn hét lớn.
"ANH YÊU EM..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương