Đôi Lứa Xứng Đôi
Chương 1
1
“Nguyên Nguyên, con nhất định phải như vậy sao?”
Phụ thân ta, một Hình bộ Thượng thư từ trước đến giờ nổi tiếng là người khắc nghiệt, ngày thường nghiêm túc, có một khuôn mặt như Diêm Vương, cho dù ai gặp cũng phải run rẩy. Mà bây giờ, ông ấy bị ta ôm cổ, giống như bị xiềng xích trói chặt yết hầu, biểu cảm vừa khẩn trương vừa đáng thương, giống như gặp phải việc khó hơn trời.
Ta gối đầu lên trên đầu vai của ông ấy, nói: “Phụ thân, qua năm nay nữ nhi sẽ mười tám.”
Thân thể phụ thân ta run lên, thở ra hít vào mới lên tiếng: “Không sao, mười tám thì mười tám, phụ thân nuôi con cả đời…”
Ta lạnh lùng phá vỡ ảo tưởng của ông ấy: “Phụ thân, người bàn cho con một mối hôn sự đi.”
Sắc mặt phụ thân ta trầm xuống, ông ấy rất khổ sở, ta còn khổ sở hơn.
Trong Kinh Thành có rất ít cô nương lớn như thế rồi còn chưa đính hôn, mà lại còn là tiểu thư nhà quan.
Nhưng tên của ta —— Bùi Nguyên Nguyên, là cơn ác mộng của thanh niên tài tuấn khắp cả thành.
Bởi vì ai cũng biết, vẻ ngoài của Bùi Nguyên Nguyên cực kỳ xấu.
Lúc ta sinh ra, phụ thân chỉ là một con cháu không được yêu mến trong Bùi gia, phụ thân và mẫu thân ở trong một tiểu viện vắng vẻ trong Bùi phủ, bấm bụng chịu đựng qua ngày. Nhà dột còn gặp mưa rào, ta lại cứ không có mắt như thế, đầu thai vào trong bụng mẹ.
Lúc mẫu thân sinh nở, lúc lâm bồn, người chăm sóc đỡ đẻ cho mẫu thân ta giống như gặp phải chuyện kinh hãi gì, lao ra ngoài, vừa chạy vừa la hét mẫu thân ta sinh ra một con quái vật, một con quái vật có làn da giống con chó đốm, chỗ trắng chỗ đen.
Ta bị đồn là chuyển thế của yêu nghiệt hại người, đương gia chủ mẫu muốn thiêu chết ta, phụ thân quỳ ở cửa ra vào cả một đêm, cuối cùng chủ mẫu cũng khoan dung cho phép phụ thân tự mình dựng giá lửa xử lý ta, cũng coi như là bà ấy khai ân.
Không ai ngờ phụ mẫu ngoan ngoãn nghe lời suốt nửa đời người dám phản kháng, ngay hôm đó phụ thân dọn ra khỏi Bùi phủ.
Cả nhà chúng ta ở nhờ trong chùa miếu một năm, đến năm thứ hai, phụ thân ta thi đỗ cao, sau đó, con đường làm quan của phụ thân xuôi gió xuôi nước, một đường thăng chức lên cao, từ đầu đến cuối, ông ấy và nương đều vô cùng ân ái, yêu thương ta gấp đôi.
Ta tuyệt đối tin tưởng ông ấy yêu ta, dù sao thì dù là ai cũng không thể trước khi ra ngoài mỗi sáng sớm đều gõ cửa phòng ta, xoa xoa khuôn mặt của ta nói một câu: “Nữ nhi ngoan, phụ thân đi vào triều đây.”
Cuộc đời ta mới chỉ soi gương một lần, là khi ta còn nhỏ tuổi, có chút đáng yêu, nhưng nếu bắt ta phải vuốt ve khuôn mặt này hàng ngày thì không bằng chết đi cho sảng khoái.
Phụ thân đã chuẩn bị sẵn dự định sẽ nuôi ta cả đời rồi, nhưng ta thì không.
Ông ấy không hỏi ta tại sao lại đột nhiên muốn gả cho người khác, chỉ nhức đầu suốt một tháng, sắc mặt lạnh lẽo đến mức người bên ngoài đều cho rằng ông ấy đang xử lý vụ án lớn nào, mà một tháng sau, ông ấy định ra cho ta một mối hôn sự.
Nữ tử xấu xí nổi danh khắp cả Kinh Thành, sắp gả cho người mù lòa nổi danh khắp Kinh Thành.
Ta suy nghĩ, thật sự là kết hợp hoàn hảo.
2
Người mù lòa là trưởng tôn của Ninh Vương gia, Chu Quân Sơn, cháu của Vương thị, là ta trèo cao lên người ta.
Nói ra cũng thật trùng hợp, vào lần duy nhất ta xuất hiện ở trước mắt mọi người, còn có chút nguồn gốc với hắn.
Lúc còn bé, phụ thân từng đưa ta đi dự tiệc sinh nhật của vị công tử thế gia nào đó, phụ thân hy vọng có thể tìm bạn giúp ta, nhưng ta dựa vào gương mặt này mà xuất hiện làm trò cười cho thiên hạ, hoàn toàn nổi tiếng.
Lúc ấy, trên yến tiệc còn có một người “nổi tiếng” hơn cả ta, chính là vị vương tôn kia. Nghe nói hắn làm một câu thơ, kinh diễm tất cả mọi người.
Chỉ tiếc là ta chỉ lo chạy trốn, hoàn toàn không thấy vẻ ngoài của nhân vật nổi tiếng này như thế nào.
Càng tiếc hơn là, một năm sau, hắn bị bệnh nên bị mù mắt.
Chu Quân Sơn thông minh hơn người, thuở thiếu thời đã học thức đầy mình, lại kế thừa dung mạo của mẫu phi hắn, tuấn tú đến mức kinh tâm động phách. Nếu không phải bởi vì lần bị bệnh đó khiến tiền đồ đều bị hủy hoại trong chốc lát, vậy hắn chắc chắn sẽ là người đàn ông chói mắt nhất Kinh Thành.
Thuộc hạ của phụ thân nói chúng ta rất xứng đôi nhưng phụ thân lại rất thất vọng, bởi vì ông ấy vốn định tìm cho ta một người tứ chi mạnh khỏe, có thể thưởng thức được dung mạo của ta… Nhưng trong thiên hạ này, ngoại trừ cha ruột của ta, chắc là sẽ không có nam nhân thứ hai như vậy đâu.
Phụ thân không nói cho ta biết, việc hôn nhân là do Ninh Vương phủ tìm tới cửa trước.
Cho dù có rất nhiều thứ không hiểu nhưng phụ thân thấy ta vô cùng vui vẻ nên cũng không nói gì cả.
Mấy tháng sau, ta nở mày nở mặt gả vào Ninh phủ, bái đường thành thân với Chu Quân Sơn.
3
Đêm tân hôn, cuối cùng ta cũng gặp được Chu Quân Sơn.
Hắn mặc một thân hỉ phục đỏ chót, tóc được chải cẩn thận cột trong kim quan, càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú hoàn mỹ kia. Mãi cho đến giờ phút này, ta mới biết công tử vô song đã từng được người người trong Kinh Thành khen ngợi quả thật không phụ danh tiếng.
Chỉ là… Hắn nhắm mắt lại, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, bắt đầu từ khi hắn nhấc khăn trùm đầu của ta, từ đầu tới cuối đều không mở mắt.
Hắn không nhìn thấy.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh nến chiếu rọi gương đồng trên bàn trên, chiếu lên gương mặt giống như yêu quái trong sách nhắc tới của ta.
Công tử giống như thần tiên này mãi lâu không có động tác gì, ta xoắn xuýt suy tư, chẳng lẽ hắn không muốn?
Lúc đang thất thần, ta đột nhiên cảm thấy có thứ gì lạnh buốt chạm lên mặt, lúc này ta mới phát hiện Chu Quân Sơn đang dùng bàn tay phủ trên mặt ta, miêu tả hình dáng.
Ngón tay thon dài lướt qua đuôi mắt ta, hắn đột nhiên nói: “Phu nhân.”
Hắn đột nhiên gọi một câu phu nhân vô cùng tự nhiên, cũng khiến ta thẹn thùng. May mà người này không nhìn thấy, nếu để hắn trông thấy khuôn mặt ta nóng đến đỏ bừng như diễn viên hí khúc, không biết sẽ có tình hình như thế nào?
Đêm đó, chúng ta uống rượu hợp cẩn, hắn ở bên cạnh ta, tóc dài rối tung trên giường đỏ tươi, đẹp giống như người trong tranh vẽ.
Có thể gả cho mỹ nhân như vậy, nếu là người bên ngoài thì chỉ sợ sẽ cười ra tiếng ngay tại chỗ, nhưng ta lại không vui như vậy.
Chu Quân Sơn lớn hơn ta năm tuổi, thuở thiếu thời có thanh danh nổi tiếng, từ khi mắt hắn bị mù, ít khi có người nhìn thấy hắn. Người nào cũng cảm thán đáng tiếc, nói rằng hắn không chỉ không còn hy vọng với đường làm quan mà gương mặt còn bị thương, một gương mặt hoàn mỹ bị hủy hoại, tính tình trở nên bất thường, sáng nắng chiều mưa.
Lúc trước, hắn là lang quân như ý trong suy nghĩ của bao nhiêu quý nữ Kinh Thành, hiện giờ lại có bấy nhiêu người tránh không nhắc đến, sợ Ninh Vương gia xin Hoàng thượng tứ hôn. Sau khi nghe nói ta và hắn đã đính hôn, có không ít người thở dài một hơi.
Lúc ấy, ta còn rất vui mừng, nghĩ thầm nếu như hắn thật sự giống như trong lời đồn, vậy ta cũng không cần có cảm giác tội lỗi gì.
Thế nhưng, lời đồn không thể hoàn toàn tin được, hắn cũng không phải đã hoàn toàn thay đổi, tính cách thất thường.
Ta thực sự không nên kéo hắn vào trong một vụ cá cược hoang đường.
4
Ngày hôm sau, ta dậy rất sớm, ngồi trước gương đồng sửng sốt hồi lâu, lúc này mới lôi đám chai chai lọ lọ của mình ra bôi hết lên mặt.
Trong thời gian đó, Chu Quân Sơn ngồi yên bên cạnh ta, nghe thấy ta không có động tĩnh gì, cười hỏi: “Phu nhân trang điểm xong chưa?”
Ta ủ rũ “rồi” một tiếng, hắn duỗi ngón tay ra xoa mềm mại lên gương mặt thoa đầy son phấn của ta.
Hắn cảm thấy mới mẻ, nhưng khi ta mang gương mặt này được hắn dẫn tới sảnh lớn dâng trà cho trưởng bối của hắn, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Phụ thân của hắn —— Ninh Vương thế tử vội vàng nhận trà, mẫu thân lập tức nhét cho ta một túi gấm đầy châu ngọc, không thiếu lễ nghi, chỉ là nụ cười của bà ấy cực kỳ miễn cưỡng, khách sáo vài câu rồi quay đầu không nhìn ta nữa.
Ninh Vương và Vương phi của ông ấy ngồi ở ghế chủ vị, họ là tổ phụ mẫu của Chu Quân Sơn. Ninh Vương gia thì nhìn ta thêm mấy lần, rồi lại nhìn trưởng tôn đang nhắm mắt mỉm cười bên cạnh, ung dung thở dài.
Các trưởng bối cho đủ mặt mũi, thề thốt không đề cập tới việc ta như thế nào, cuộc hôn sự này như thế nào, chỉ nói mấy câu may mắn, mới khiến cảnh tượng đỡ xấu hổ.
Nhưng trẻ nhỏ lại không nhịn được. Tiểu đệ của Chu Quân Sơn bị khuôn mặt trang điểm cũng không che hết được của ta hù dọa, khuôn mặt cậu bé kìm nén đến mức đỏ bừng, cuối cùng vẫn chỉ vào người ta hét lên một câu người quái dị.
Tiếng hét này của cậu bé cực kỳ vang dội trong căn phòng yên tĩnh, Chu Quân Sơn đang cầm tay ta lập tức nắm chặt, ta nghe thấy tiểu đệ bị thế tử răn dạy, tiếng khóc của đứa trẻ truyền đến: “Nàng ta chính là người quái dị! Đại ca tuấn tú xuất chúng sao có thể cưới thứ quỷ Dạ Xoa như này làm thê tử!”
Ta chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, nước mắt suýt nữa rơi xuống, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng ầm ĩ, tiếng răn dạy và tiếng khóc nối tiếp, ta được người dắt rời đi.