Đôi Lứa Xứng Đôi
Chương 2
Trong thoáng chốc, ta dường như lại quay về buổi yến tiệc khi còn bé, xung quanh tràn đầy tiếng chế giễu và chỉ trích, còn có tiếng xì xào bàn tán làm thế nào cũng không ngăn nổi.
Có người che lỗ tai của ta, đưa ta rời khỏi nơi đó. Đến khi ta lấy lại tinh thần đã trở về nhà, trước mặt là khuôn mặt áy náy của phụ thân, từ đó về sau, ta không còn xuất hiện trước mắt mọi người nữa.
Ta lớn lên trong đình viện, sống không tim không phổi, phụ thân cho rằng ta đã quên chuyện đó, mẫu thân cho rằng ta không thèm để ý.
Nhưng sao có thể chứ? Ta để ý đến dung mạo xấu xí hơn bất cứ ai, không dám nhớ lại từng li từng tí chuyện hôm đó, cũng không dám nhớ rõ bất cứ người nào, sợ biểu cảm vừa mỉa mai vừa chán ghét hiện lên ở trong đầu.
Đầu ta toàn tiếng vù vù, chỉ cảm thấy quanh mình vô cùng ầm ĩ, hắn ôm ta vào trong ngực: “Đừng sợ, ta là kẻ mù lòa, phu nhân ở trong lòng ta vẫn là giai nhân có tướng xương rất đẹp.”
Hắn không tiếc rạch nỗi đau của mình ra để an ủi ta, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hắn cũng kịch liệt như ta.
“Đừng nói bậy.” Ta nhỏ giọng nói trong ngực hắn, chỉ cảm thấy hắn vỗ nhẹ lưng của ta giống như dỗ trẻ nhỏ.
Sau đó ta có nghe thị nữ nói, tiểu đệ không chỉ bị thế tử răn dạy mà sau lưng còn bị tổ phụ, tổ mẫu của nó phạt một trận.
Từ ngày hôm đó, Chu Quân Sơn không cho phép người ngoài đi vào trong viện của hắn.
Hắn vuốt ve khuôn mặt của ta, nói với ta không cần trang điểm đậm như thế, bởi vì từ nay về sau sẽ không có bất cứ ai nói ta đẹp hay xấu nữa.
Nói đạo lý, ta thật sự cảm động, cảm động đến mức lúc ăn cơm trưa cũng ăn thêm một bát.
Cũng không biết đầu bếp ở Vương phủ học trù nghệ nhà ai, mỗi món đồ ăn làm ra đều rất hợp khẩu vị ta.
Sợ cảm xúc của ta sa sút nên Chu Quân Sơn còn sắp xếp múa rối, nhóm thợ cả dùng giọng hát hài hước điều khiển con rối, trước giờ ta luôn thích loại đồ chơi nhỏ này, vì để không phát ra tiếng cười không kiềm chế bên cạnh hắn mà ta phải cố đè nén khóe miệng, nhưng vẫn không nhịn được, nỗi lo lắng ban ngày đều biến mất sạch sành sanh.
Tối hôm ấy, ta vui vẻ bàn luận về tình tiết múa rối với hắn, hắn nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên véo ngón tay của ta nói: “Phu nhân không cần gò bó như vậy.”
Gò bò?
Ta nhớ tới chuyện hôm nay cười to không có hình tượng gì, đối với các nữ tử khuê các mà nói, hành động như vậy đều sẽ bị cô cô quản giáo răn dạy.
Cách thức dạy con của nhà ta rất buông thả, cha ta thì không nói, tuy trước khi xuất giá nương là tiểu thư khuê các, nhưng trước giờ chưa từng yêu cầu ta phải giống những nữ tử khác, quy củ, lễ nghi gì đó, tất cả đều mặc kệ, mặc ta ở nhà làm vua núi, leo tường leo cây hết sức quen thuộc, đến trước khi xuất giá mới mời cô cô huấn luyện đột xuất hai ngày, tránh làm trò cười cho thiên hạ.
Lúc xuất giá, mẫu thân đẫm lệ nói với ta: “Mẫu thân thực sự không ngờ con lại lập gia đình nhanh như thế, đến vương phủ phải kiềm chế tính tình một chút, đừng có làm mấy chuyện hoang đường, tránh để người ta nói con không có quy củ, chịu ấm ức.”
Ta ghi nhớ lời này, vội nói: “Không gò bó!”
Chu Quân Sơn nghiêng đầu, lông mày cau lại, ta nhìn thấy chút nghi ngờ từ trên gương mặt kia.
Cũng không biết đang nghi ngờ cái gì.
5
Ta cảm thấy phu quân này của ta cũng đáng thương, Chu Quân Sơn lúc trước là tài tử tuấn tú người bên ngoài nói chuyện say sưa, bây giờ tài tử này nhắm mắt lại, mò mẫm ngón tay của ta, tốn hết công sức mới đưa được cho ta một quả mơ.
Một khi rơi từ đám mây xuống, cũng không biết hắn khó chịu cỡ nào.
Nhất là khi ta phát hiện nơi Chu Quân Sơn thích ngồi nhất là ở thư phòng, ta chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm chua xót.
Thật ra sở thích của hắn và ta giống nhau, nơi thường ở nhất là thư phòng. Nhưng mà trong thư phòng ta bày đầy cuốn truyện dân gian, trên giá sách của Chu Quân Sơn lại đầy cuốn sách mà ta nhìn ra chữ nhưng lại không hiểu được ý nghĩa.
Có một hôm hắn lại ở thư phòng, mỗi khi vào lúc này, hắn đều không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi trước bàn sách lơ đãng. Ta cũng đi vào theo hắn, tìm kiếm khắp xung quanh xem có quyển sách nào ta đọc được, cuối cùng cũng phát hiện một cuốn ghi chép lại phong tục tập quán, đặc sắc của vùng phương Bắc trên bàn.
Trang bìa cuốn sách này có hơi quen mắt, ta đột nhiên nhớ hình như mình từng thấy rồi.
Mấy năm trước, phụ thân nghe nói có một vị ngự y già về hưu mới tới biệt viện ở Nam Sơn, phụ thân đi cầu tình, người ta mới để lại cho ta một tiểu viện trống ở giữa.
Lúc đó ta bị nhốt trong viện lớn chừng bàn tay ngày ngày uống thuốc, buồn bực không chịu được, bên cạnh có một người chung phòng bệnh. Ta từng giẫm lên ghế nhìn qua đó rất nhiều lần, người kia còn buồn bực hơn ta, cả ngày đội khăn che mặt, ngồi ngây ngốc ở gốc cây, ta thấy người này vô cùng kín đáo, sợ là cũng đồng bệnh tương liên với ta.
Liên tiếp mấy ngày, ta chưa từng thấy hắn mở miệng nói một câu nào.
Ta cũng thực sự nhàm chán, có một ngày mạo hiểm leo tường nhảy vào trong nội viện của hắn, vừa mới nhảy qua đã giẫm đổ bàn của người ta, ngay sau đó, tiếng ấm trà loảng xoảng va đập leng keng với nhau.
Cũng chính động tĩnh này mới khiến người ta giật giật khăn che mặt.
Ta nhớ ta và người chung phòng bệnh ở chung với nhau được hơn nửa năm, hắn không thích nói chuyện, đa số đều là ta líu ríu, ngày nào ta cũng ăn nhờ ở đậu bên chỗ hắn, sau đó hơi thấy áy náy nên đưa một số thứ vặt vãnh, trong đó có một quyển sách tương tự.
Xem ra ánh mắt của ta coi như không tệ, trong vương phủ cũng có một bản sách này.
Vừa mới mở một trang, phu quân đã gọi ta: “Nguyên Nguyên, nàng đang xem cái gì thế?”
Ta đọc tên sách cho hắn, hắn cười nói: “Quyển sách này ta được bằng hữu tặng cho thuở thiếu thời, vẫn mãi chưa có thời gian xem, không ngờ đã không còn cơ hội xem nữa rồi.”
Nghe thấy lời này, ta lập tức đau lòng cho hắn, lập tức nói để ta đọc cho hắn, hắn nở nụ cười tươi đẹp, gật đầu đồng ý.
Đồng ý rất sảng khoái, không khỏi khiến người ta hoài nghi có phải đang lừa gạt để ta đọc sách cho hắn không.
6
Ta phát hiện Chu Quân Sơn thật sự thích quyển ghi chép kia, có lẽ là đã đọc mấy loại sách đứng đắn trong mấy chục năm kia, chưa từng xem sách tiêu khiển gì.
Bây giờ ta đọc cho hắn nghe, hắn nâng cằm nghe cực kỳ nghiêm túc, có khi còn thúc giục ta đọc nhiều hơn.
Hắn thích như này, thật ra ta rất vui vẻ.
Mãi đến khi có một ngày, ta nhìn thấy gã sai vặt Đông Nghĩa thường hầu hạ bên cạnh hắn quét dọn thư phòng, nhìn chằm chằm quyển ghi chép kia, biểu cảm cực kỳ kỳ quái, lúc sắp xếp cũng tay chân vụng về.
Đông Nghĩa vừa mới thăm người thân trở về, cũng không biết gần đây ta đang đọc sách cho Chu Quân Sơn, ta lo lắng động tác này của gã sẽ xé hỏng sách vở.
“Cẩn thận chút, phu quân thích quyển này nhất, nếu ngươi xé rách thì hắn sẽ không biết đoạn sau viết cái gì.”
“Sao có thể?” Đông Nghĩa từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Chu Quân Sơn, ở trước mặt ta cũng không câu nệ, gã liếc mắt nhìn bên kia một cái: “Tiểu nhân đã đọc quyển sách này mười mấy lần cho công tử nghe rồi, công tử cũng có thể thuộc lòng rồi.”
Ta ngây ngẩn cả người, thấy dáng vẻ Đông Nghĩa không giống như nói dối, vậy thì mỗi một lần Chu Quân Sơn để lộ biểu cảm chờ mong như thế, chẳng lẽ lại là giả vờ sao?
Đông Nghĩa thấy biểu cảm của ta kỳ quái, ý thức được có lẽ mình đã nói cái gì không nên nói, lập tức đổi chủ đề.
“Gần đây thời tiết ẩm ướt, tiểu nhân dọn sách vở ra ngoài phơi.” Nói xong thì ôm một chồng sách rời đi như chạy trốn.
Đông Nghĩa chuyển chiếc bàn lớn qua đặt cạnh ao hoa sen, ở đây có một chút gió nhẹ, ánh nắng vừa phải. Trong lòng gã có quỷ, thấy ta đứng ở bên cạnh lập tức muốn chuồn đi: “Thiếu phu nhân, hôm nay thời tiết tốt, để tiểu nhân đi chuyển cái ghế dựa đến đây cho ngài!”
Gã nhanh chóng chạy đi, trong một cái chớp mắt đã không còn thấy hình bóng, ta mở sách vở ra, một cơn gió thổi tới, thổi sách vở vang lên loạt xoạt.
Mà ta hốt hoảng dùng tay che sách vở lại, dẫm hụt một bước, rơi vào trong hồ sau lưng.
Ao không sâu nhưng tiếng động khi ta rơi xuống lại không nhỏ, âm thanh này khiến rất nhiều người, bao gồm cả Chu Quân Sơn vội vàng hấp tấp chạy về phía ta.
“Nguyên Nguyên!”
Trong miệng ta sặc nước, còn chưa kịp đáp lời, đã thấy hắn cũng nhảy vào.
Chu Quân Sơn khẩn trương tìm kiếm trong ao sen, y phục trắng như tuyết lập tức bị rong rêu nhuộm thành màu xanh lá cây đậm, dáng vẻ rất chật vật. Giờ đang là mùa hoa sen nở rộ, hắn di chuyển trong ao, nửa bước cũng khó đi, trên tay tràn đầy vết thương bị sen cứa.
Đám hạ nhân lần lượt nhảy vào kéo hai chúng ta lên trên, hắn đẩy gã sai vặt ra, uổng công vớt xung quanh, mãi đến khi ta cầm tay của hắn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Giày vò một phen, gió lạnh thổi qua, thế là hai chúng ta nhiễm phong hàn cả đôi.
Động tĩnh này không nhỏ, mặc dù Chu Quân Sơn không cho phép người ngoài ra vào, nhưng lão Vương gia bên kia vẫn phái mấy đại phu tới, hò hét ầm ĩ nửa ngày mới rời đi.
Ta và hắn cùng nằm trên giường quấn mấy cái chăn mền, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Ta vuốt vuốt mũi, mãi hồi lâu mới nói: “Chàng không nên nhảy xuống”, hắn không trả lời.
Buổi tối uống thuốc, hắn đột nhiên nói: “Ta biết nàng thường ngày không câu nệ tiểu tiết, tính cách thoải mái, là nữ trung hào kiệt, nhưng hôm nay ta thật sự sợ nàng gặp phải nguy hiểm nên mới nhảy xuống, nàng không cần để ý.”
Ta vốn đã sốt, nghe thấy lời này thì mặt càng đỏ hơn, chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, không câu nệ tiểu tiết, tính cách thoải mái cái gì chứ, phụ thân nói ta thiếu thông minh.
Hắn đột ngột nói lời này, trêu chọc ta phải cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết từ lúc nào mình đã bại lộ bản tính.
Đầu óc mê man, trước giờ ta đều không muốn động não, nhất là bây giờ: “Chàng… Không đáng lấy thân mạo hiểm vì ta, huống hồ chàng còn hành động bất tiện, trong nội viện có nhiều hạ nhân như vậy mà… Lần sau nếu có chuyện như này nữa thì đừng làm như vậy.”
Cũng không biết ta nói sai câu nào, sau khi hắn nghe thì không lên tiếng nữa, cả khuôn mặt đều không vui, thậm chí còn nghiêng đầu đi, bầu không khí nhất thời có hơi đông cứng.
Mãi cho đến khi ta ngủ, trong lúc mông lung nghe thấy một câu: “Giữa hai người chúng ta… Không cần xa lạ như thế.”
Xa lạ chỗ nào chứ, ta mơ màng nghĩ, chỉ là sợ chàng xảy ra chuyện. Nếu bị thương vì thê thử mới cưới chưa được mấy tháng ta đây thì thật sự không đáng.