Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Đôi Lứa Xứng Đôi

Chương 4



“Khụ khụ…”

Không biết phu quân của ta bị chọc trúng tâm sự nào, vành tai cũng hơi ửng đỏ, cực kỳ không tình nguyện đưa ta ra, còn dặn dò hạ nhân phải trông chừng, lúc này mới yên tâm để quận chúa đưa ta đi.

Đến viện bên, sắc mặt Lan Y nghiêm túc, hạ nhân đều ở nơi cách nàng ấy hơn mười mét, ta có hơi khẩn trương, không biết lát nữa nàng ấy sẽ làm ra chuyện gì.

Lan Y vắt chéo tay sau lưng, lúc ta cho rằng nàng ấy cầm vũ khí có tính sát thương gì, nàng ấy lại vung ra một cái hộp ánh vàng rực rỡ, giữa hộp có đặt một chuỗi ngọc trắng muốt, mượt mà, vừa nhìn phẩm chất này đã biết là có giá trị không nhỏ.

“Cầm lấy, đây chính là đồ tốt”

Ta không rõ lắm, đã thấy trên mặt Lan Y xuất hiện màu đỏ khả nghi, ngay cả động tác cũng ngừng lại.

“Chuyện hôm đó là ta không đúng, ngày nào hắn cũng giấu ngươi trong nhà, muốn gặp cũng không gặp được, tiểu tử thối không có nghĩa khí, ta chỉ có thể tới cửa. Còn chuyện rơi xuống nước, ta thật sự không ngờ ngươi sẽ rơi vào giếng.”

“Vậy vì sao quận chúa cũng nhảy vào theo?”

Lan Y cởi mở cười một tiếng: “Nếu ta không nhảy vào, Chu Quân Sơn chắc chắn sẽ giết ta!”

Ta vẫn có chút nghi ngờ: “Chuyện rơi xuống thật sự là ngoài ý muốn sao?”

Lan Y nói đến vô cùng chắc chắn: “Đương nhiên là ngoài ý muốn! Nói ra có lẽ ngươi không tin nhưng ta đã nghe về chuyện của ngươi nhiều năm rồi, chỉ có lòng hiếu kỳ không thôi về vị nữ trung hào kiệt ngươi.”

Lượng tin tức trong lời này to lớn, ta hoàn toàn chưa kịp phản ứng, trong tay đã nhận cái hộp kia: “Chuyện của ta? Quận chúa nghe ai nói?”

“Ai da, ngươi còn chưa biết đâu, Đông Nghĩa.”

8

Đông Nghĩa quỳ trên mặt đất, biểu cảm chán nản chưa từng có.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Ta cực kỳ im lặng, không ngờ Đông Nghĩa vừa mở miệng đã bắt đầu gào lên: “Thiếu phu nhân, ngài không nhớ rõ công tử nhà ta sao?”

Từ trong miệng Đông Nghĩa, ta nghe được một chuyện xưa vô cùng ly kỳ, ly kỳ đến mức chuyện xưa này bắt đầu cực kỳ hoang đường.

Ví dụ như nói, trên yến tiệc mười năm trước, ta từng gặp Chu Quân Sơn.

Lúc đó phụ thân đúng lúc bị gia chủ gọi đi, chỉ dặn người hầu đưa ta đến chỗ yến tiệc. Nào biết ta vừa vào cửa thì mạng che mặt đã bị gió thổi đi, lập tức thu hoạch được những tiếng hét lên liên tục, ta bị những người khác chế nhạo có vẻ ngoài xấu xí, sợ đến mức trốn ở sau cái bàn, cố nén không để mình khóc lên.

Là một công tử tuấn tú lạnh lùng giải vây cho ta, hắn quát lớn mấy người ồn ào, kéo vạt áo giúp ta che chắn, còn tiễn ta về nhà.

Chỉ vì lúc ấy ta bị kinh sợ quên hết mọi chuyện, bây giờ nghe Đông Nghĩa nhắc lại như thế mới mơ hồ nhớ lại một số việc.

Không ngờ ta và hắn lại còn có nguồn gốc như này sao?

Lan Y quận chúa không có kiên nhẫn: “Ai nha, nói điểm chính đi, sau đó, sau đó….”

Đông Nghĩa nói tiếp, sau khi Chu Quân Sơn bị mù, gặp được một vị ngự y già về hưu, lang trung kia ở biệt viện trong núi sâu, hắn được Ninh Vương sắp xếp ở biệt viện chữa bệnh, cả người trở nên vô cùng chán nản, thường ngồi ở trong sân không rên một tiếng.

Có một ngày, có tiểu cô nương leo tường qua, vừa mới đi vào đã đập nước trà mà Đông Nghĩa mới pha.

Bèo nước gặp nhau, tiểu cô nương vội vàng hấp tấp xin lỗi, lại thấy người chung phòng bệnh trên ghế không nhúc nhích, giống như người gỗ.

Nàng cẩn thận móc khăn tay ra lau khô nước trà trên tay người chung phòng bệnh.

Người kia vẫn không có phản ứng gì, tiểu cô nương tỉnh táo suy đoán, hắn hẳn là có bệnh nặng gì, gặp phải đả kích rất lớn mới như vậy, nghĩ vậy thì không khỏi có chút đồng tình, bèn bắt đầu lắm lời.

Tiểu cô nương kia líu lo, giống như tìm được một người bạn chơi, còn an ủi hắn.

Lúc đầu, Chu Quân Sơn không có phản ứng gì, có một ngày Đông Nghĩa nhắc đến: “Công tử, vị tiểu thư Bùi gia kia ở ngay bên cạnh, công tử còn nhớ không?… Chính là, người khiến người khó quên đó.”

Mãi lâu sau, Chu Quân Sơn lần đầu tiên đáp lời: “Là nàng sao?”

Thấy Chu Quân Sơn nói chuyện, chuyện này khiến Đông Nghĩa sướng đến phát rồ, lấy mặt tích cực của nàng làm tài liệu giảng dạy, nói vẻ ngoài của nàng xấu thì thế nào: “Tiểu thư Bùi gia được nuôi vô cùng hoạt bát đáng yêu, mấy ngày trước nô tài còn thấy Bùi đại nhân mặt lạnh khiêng Bùi tiểu thư trên vai hái mơ ăn đấy, cũng không thấy tiểu thư hàng ngày mặt mày đau khổ.”

Không ngờ, bắt đầu từ hôm đó, hôm nào tiểu cô nương cũng đến, leo tường cơm rau dưa hàng ngày, có khi còn mang chút điểm tâm cho hắn.

Đôi khi Chu Quân Sơn sẽ đáp lại vài tiếng, đa số đều lẳng lặng nghe nàng nói chuyện, hắn không rõ vì sao tiểu nha đầu khiếp sợ trên yến tiệc kia lại có thể nói nhiều như thế trước mặt người xa lạ.

Mỗi lần Chu Quân Sơn đáp lại, nàng đều hết sức vui mừng.

“Đúng không, đừng cứ mãi buồn bực không lên tiếng, hai chúng ta đồng bệnh tương liên, lại cùng nhau ở đây khám bệnh, trùng hợp lắm đấy.”

Chu Quân Sơn: “Đồng bệnh tương liên…”

“Đúng vậy! Ta cũng đã rất lâu không tìm được bạn, ngươi biết không? Những người khác thấy vẻ ngoài của ta chỉ có đi trốn, chỉ có ngươi nói chuyện với ta lâu như thế thôi.”

Chu Quân Sơn thầm nghĩ vậy cũng là nói chuyện phiếm sao? Bình thường là nàng nói trăm câu, hắn trả lời một câu, cũng là nàng có kiên nhẫn.

Nói xong, tiểu cô nương đột nhiên nghi ngờ hỏi hắn: “Ngươi sẽ không phải là đi đứng không tiện, không kịp chạy chứ?”

“… Không phải”

“Không phải thì tốt! Ngươi là người bằng hữu đầu tiên ta quen, người không sợ vẻ ngoài của ta!”

Lúc ấy khóe miệng hắn khẽ cười, nhưng cũng chưa nói gì.

Tiểu cô nương cười nói tìm kiếm sách chuyện xưa cho hắn, nàng thích những thứ này nhất, thường chia sẻ với hắn. Khi Đông Nghĩa xuất hiện, nàng sẽ vội vàng hấp tấp chạy đi, lần đầu tiên hắn thấy Đông Nghĩa mà thấy hơi tức giận.

“Lần sau buổi tối ngươi hẵng tới.”

Đông Nghĩa không hiểu gì đồng ý.

Chu Quân Sơn ở biệt viện hơn nửa năm, trong thời gian này, hắn và tiểu cô nương kia gần như là gặp nhau hàng ngày, mãi cho đến có một ngày, nàng không còn xuất hiện nữa.

Sau khi Đông Nghĩa nghe ngóng thì nói: “Tiểu cô nương Bùi gia kia ở đây chữa trị hơn nửa năm mà không có chút hiệu quả nào, nghe nói hôm trước sốt cao, Bùi đại nhân thương nữ nhi nên đón tiểu thư về nhà.”

Từ đó về sau, cô nương Bùi gia đừng nói là quay lại nơi này, nghe nói cả cửa cũng không ra.

Không bao lâu sau, Chu Quân Sơn cũng trở về vương phủ.

Đông Nghĩa biết tâm tư của chủ tử, bèn tạo quan hệ tốt với đầu bếp Bùi gia, nghe ngóng rất nhiều chuyện lý thú của ta, cũng trêu đùa kể lại cho Chu Quân Sơn nghe.

Thường xuyên qua lại, cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, Đông Nghĩa đột nhiên bộc phát ý tưởng, thêm mắm thêm muối chuyện của ta, nói còn đặc sắc hơn cả sách truyện.

Lúc đó, hai mắt Chu Quân Sơn quấn băng vải rất dày, cũng không thể hiện được biểu cảm lớn hơn nên mặc kệ gã bịa chuyện, nhất là lúc đó, chuyện này khiến Lan Y quận chúa biết.

Từ nhỏ Lan Y đã có một trái tim hóng hớt, nàng ấy cho rằng Chu Quân Sơn có tư tình gì với ta, nhưng không làm gì được vị Đại Phật đóng cửa không ra ngoài như ta, không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của nàng ấy nên đã hỏi thăm Đông Nghĩa.

Đông Nghĩa thường ngày quen bịa chuyện, thấy có người cổ động, vì thế, gã sai vặt này càng ra sức nói hơn.

Cũng thấy Chu Quân Sơn sắp đi ra, Đông Nghĩa mới ngừng kiếp kể chuyện của mình, nếu không phải, chắc hẳn có ngày gã còn có thể có được một vị trí kể chuyện trong quán trà.

“Ngươi chỉ biết chọn chuyện tốt để nói.” Lan Y quận chúa tức giận chống nạnh: “Chuyện Chu Quân Sơn thầm mến nàng, ta nói sai sao?”

Ta sững sờ: “A?”

Lan Y quận chúa trừng ta một chút: “A cái gì mà a, ngoài miệng hắn không thừa nhận, nhưng mấy năm này, ngươi thích cái gì, chán ghét cái gì, hắn hiểu biết rõ ràng, chuyện này còn không rõ sao?”

Đông Nghĩa cúi thấp đầu, ta đoán người nhiều lời như gã nhất định cũng đã nhịn thật lâu mới không lộ ra chút nào trước mặt ta, đáng tiếc là từ đầu đến cuối ta đều không liên hệ chuyện trước đây với Chu Quân Sơn.

Nụ cười của Lan Y quận chúa có dáng vẻ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, nàng ấy vỗ bờ vai của ta: “Không ngờ được sao, được rồi, để ta chọc thủng lớp giấy cửa sổ ngăn cách, đi đây ~”

Nàng ấy rời đi, để lại ta và Đông Nghĩa nhìn nhau: “Thiếu phu nhân, quận chúa nói không sai, công tử quả thật để bụng ngài… Hơn nữa, chuyện hôn sự của hai người cũng không phải ngoài ý muốn.”

Đông Nghĩa nói cho ta biết chuyện hôn sự này có được như thế nào.

Ta đột nhiên nhớ ra có hôm ta cố ý nhân lúc chạng vạng tối ít người, đi tới trước mặt Phật Tổ bái một cái, khẩn cầu Phật Tổ có thể ban thưởng cho ta một vị hôn phu, ta nhớ lúc ấy nói cái gì nhỉ? Đúng rồi, ta nói: “Nếu có thể mù mắt thì tốt hơn.”

Thật sự không biết hôm đó ở phía sau đại điện, Ninh Vương và Chu Quân Sơn đang uống trà, Ninh Vương cười nói: “Ta biết vị tiểu thư này, là thiên kim nhà Hình bộ Thượng thư… Thật sự đáng tiếc.”

“Vậy là nàng ấy đi.”

Ninh Vương nhìn tôn nhi của mình, có hơi mờ mịt: “Là nàng ấy cái gì?”

“Không phải người muốn cưới vợ cho ta sao? Đúng lúc nàng cũng muốn một trượng phu mù mắt, ta phù hợp.”

Ngụm trà trong miệng Ninh Vương không biết có nên nuốt hay không, ông ấy nhìn nụ cười bên khóe môi tôn nhi, không rõ rốt cuộc là bất đắc dĩ hay là có ẩn ý.

Vật đổi sao dời, hiện giờ đã chứng minh nụ cười kia không phải bất đắc dĩ, cũng không phải có ẩn ý.

Ta thật sự không thể tin được, thì ra, trong lúc ta không biết, Chu Quân Sơn đã lặng lẽ chú ý ta rất lâu.

Ta nghĩ đến những món ăn hợp khẩu vị ta, ta thích múa rối, có lẽ những thứ này đều không phải trùng hợp, mà là cố ý chuẩn bị.

Đêm tân hôn, chúng ta mới gặp đã trò chuyện rất ăn ý với nhau, cũng không phải bởi vì ăn ý với hắn, mà là, hắn vốn rất quen thuộc với ta.

Nghĩ tới đây, ta đột nhiên muốn gặp phu quân của ta một lần.

Nhưng ngay lúc này, hạ nhân thông báo có người đưa tới một tấm bảng hiệu, nói là một lão già đưa cho ta, ta lấy ra xem, phía trên thình lình viết một con số, mười chín.

Tấm bảng hiệu này giống như một chậu nước lạnh dội vào đầu, ta lập tức nhớ lại, hôn sự của ta, vốn là vì ta thắng một vụ cá cược.

9

Năm mười lăm tuổi, ta quen biết một ông cụ trong thôn nhỏ ngoài thành, ông cụ này nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, rất không đơn giản, thực tế quả thực không đơn giản. Lúc ấy ông ấy đã ở trong thôn mười ngày, trong thời gian này, ta tận mắt thấy ông ấy chữa khỏi cho thôn dân nhiễm ôn dịch.

Ông ấy có y thuật cao siêu, ta thấy được hi vọng.

Ông cụ thích rượu, ta gần như dọn sạch hầm phụ thân ta giấu riêng mới tạo được mối quan hệ với ông ấy. Vào một buổi tối, hai người uống say khướt, bắt đầu nói mê sảng, ta uống rượu say dõng dạc cá cược với ông cụ.

Lúc đó ông ấy ôm vò rượu giễu cợt, nói mặt của ta như này coi như xong rồi, nói rằng bảo đảm ta không gả ra ngoài được. Ta cũng uống rượu, chuyện này ai có thể nhịn được? Tranh luận không ngớt với ông ấy, hơi rượu bốc lên, khoác lác nói với ông ấy, nếu trước mười tám tuổi ta có thể gả đi thì ông ấy sẽ trị mặt cho ta.

Phụ thân của ta đã mời vô số đại phu cho ta, ngay cả ngự y cũng đã được ông ấy mời, không có chỗ nào mà không bó tay luống cuống với mặt của ta, đương nhiên khó giải quyết. Thế là sau khi ông cụ nói khoác lác này tỉnh rượu thì trầm mặc rất lâu, cuối cùng ông ấy vỗ bình rượu, nói cược thì cược, kêu ta đợi đấy.

Bản thân ta sau khi xuất giá vẫn chờ ông ấy đi đến chỗ hẹn, lại không ngờ sẽ là hiện tại, nếu ông già này đã tới, có nghĩa là ông ấy giữ lời hứa, ta đương nhiên rất vui.

Nhưng mười chín là ý gì?

Ta đoán rất nhiều loại khả năng, có lẽ là mười chín loại thảo dược quý báu, có lẽ là mười chín lần trị liệu, hoàn toàn không ngờ hôm nhìn thấy ông ấy hôm đó, lão già này vuốt râu.

Ông ấy nói: “Có thể kéo dài đến mười chín tuổi hay không?”

Ta tức giận đến muốn chửi ầm lên: “Ông có ý gì? Quỵt nợ sao?”

Lão già không nói gì, phát huy nghĩa của từ giả chết vô cùng tinh tế.

Lúc Chu Quân Sơn đến đón ta, lão già nhìn hắn mấy lần, sau đó nháy mắt ra hiệu cho ta, thấy ta nổi trận lôi đình.

Phu quân hỏi ta: “Ông ấy là ai?”

Ta nói đó là một đại phu, tính tình rất kỳ quái.

Chu Quân Sơn không có cảm giác gì nhiều. Hai ta đều là người có bệnh khó giải quyết trên người, đã sớm luyện thành lòng không chút rung động, cho dù là đại phu kỳ quái cỡ nào thì cũng không ôm hi vọng gì.

Trên đường trở về, ta nghĩ đến kỳ vọng mấy năm này thành không, tâm trạng cực kỳ khó chịu, Chu Quân Sơn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ vẫn luôn trấn an ta.

Ta ngửa đầu nhìn hắn, hắn vốn là trăng sáng trong mây, bây giờ lại chỉ có thể ở một tiểu viện cho đến cuối đời.

Trái tim ta đau đớn.

Trời mưa rất lớn, ta đã đứng một canh giờ ở cửa ra vào, xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy cái bóng thần y dạo bước ở bên trong càng ngày càng dày đặc.

Dù sao ông ấy cũng không phải trái tim làm từ đá, hơn nữa, ta lại chọn riêng ngày mưa dầm mưa đến! Phối hợp với dung mạo kinh thiên địa khiếp quỷ thần này của ta, bảo đảm Diêm Vương gia đi ngang qua cũng phải nhìn thêm, huống chi là một thần y.

Cuối cùng, thể lực ta không chống đỡ nổi ngã xuống.

“Đứng lên đi!”

Ông ấy kéo cửa ra, cũng kéo ta, chúng ta gần như cùng nhau mở miệng.

“Mặt của ngươi tương đối khó khăn…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...