Đôi Lứa Xứng Đôi
Chương 5
“Cầu ngài mau cứu mắt của phu quân ta.”
…
Dường như không ngờ ta cầu y thay phu quân, ông ấy trừng to mắt, ta cũng trừng to mắt, nhìn nhau không nói gì.
Ta nghiêm trang mời ông cụ đến vương phủ bắt mạch cho Chu Quân Sơn, lúc đầu ông ấy không quá tình nguyện, không chịu nổi ta quấy rầy đòi hỏi mới đồng ý.
Sau khi xem xong, ta đưa ông cụ ra ngoài phủ.
“Không ngờ tiểu nha đầu nhà ngươi vì đánh cược mà gả cho một người mù lòa.”
Ta có hơi bất mãn: “Mù lòa thì sao, phu quân ta tuấn tú tài giỏi, đọc đủ thứ thi thư, cô nương nhớ thương hắn trong Kinh Thành trước đây có thể xếp hàng tới ngoại thành đấy…”
Ông lão trầm ngâm một lát rồi cười: “Cũng phải, những cô nương kia sẽ nhanh chóng hối hận.”
Ta vui mừng quá đỗi: “Vậy nghĩa là mắt của hắn có thể cứu được sao?”
“Không phải việc khó gì, ngược lại là ngươi đấy tiểu nha đầu, tình cảm của ngươi đối với hắn rất sâu đậm, cá cược cũng có thể tùy tiện bỏ đi, ngươi có nghĩ đến việc sau khi hắn khỏi thì ngươi sẽ thế nào không?”
Ông cụ rời đi, ta trầm mặc rất lâu ở cửa ra vào. Nói thật, ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, thật ta ta hoàn toàn không nghĩ tới, lúc trước ta rất vui mừng vì cuộc hôn nhân này, cũng bởi vì hắn là người mù lòa…
Bây giờ thì sao? Nếu như sau khi hắn mở mắt, cảm thấy ta là người quái dị giống như tiểu đệ hắn thì ta nên giải quyết như thế nào? Những ngày ở vương phủ, ngoại trừ thời gian mới bắt đầu, sau đó các người hầu đều đã quen thuộc với gương mặt này của ta, Lan Y cũng chưa từng nói về dung mạo của ta, ta dường như đã tê dại.
Nhưng yến tiệc thời niên thiếu kia, tiếng đám người cười nhạo thỉnh thoảng vẫn xuất hiện bên tai ta.
Lời nói của con người rất đáng sợ, đến lúc đó phu quân của ta lại biến thành người đàn ông chói mắt nhất đó, những người sẽ chế giễu hắn cưới thê tử xấu xí như này thế nào chứ.
Ta càng nghĩ, nghĩ đến đủ loại kết quả đều không có kết thúc yên lành.
Con người ở thời điểm này dễ đi tới cực đoan, thế là ta đưa ra một quyết định tự cho là tốt nhất, trốn tránh.
10
Hôm ông cụ tới phủ khám bệnh, ta thuê một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, thật ra ta cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là chưa nghĩ ra nên đối mặt với Chu Quân Sơn thế nào.
Ta mang theo mạng che mặt, dừng lại bên cạnh quầy hàng rong ven đường. Chủ quán là một cặp vợ chồng lớn tuổi.
Lúc bà cụ bưng mì cho ta, bước chân bất ổn, suýt chút nữa té một cái, ông cụ bên cạnh đau lòng đỡ lấy bà, liên miên lải nhải trách bà không cẩn thận, bà cười ngượng ngùng, hai người nhìn có vẻ rất ân ái.
Ta không nhịn được hỏi bọn họ đã làm vợ chồng bao lâu rồi.
Bà cười ha hả nói: “Tính toán đã sáu mươi năm rồi.” Bà lại hỏi ta: “Mới sáng sớm như thế, cô nương một thân một mình, là muốn tới chùa gần đây cầu phúc sao?”
Ta để đũa xuống, sững sờ, mơ hồ lên tiếng.
Bà nói: “Bồ Tát ở đó rất linh nghiệm, cô nương nhất định có thể được như ý.”
Ta không có hứng thú bái Phật gì cả, chỉ là sau khi ra ngoài chẳng có mục đích gì, nơi có đến ta đều đi, không ngại đi xem một chút.
Chùa miếu không lớn, không nhiều hòa thượng, vô cùng thanh tịnh. Phật Tổ trong đại diện có dáng vẻ trang nghiêm, ta thành kính cầu nguyện Chu Quân Sơn có thể thấy lại ánh sáng, tiện thể hỏi xem hắn có thể vì khuôn mặt của ta mà chán ghét, vứt bỏ ta không, đương nhiên, Phật Tổ cũng không thể cho ta đáp án.
Tóm lại là chính ta để tâm vào chuyện vụn vặt, sợ bị phụ thân ta nhắc tới, cũng không dám về nhà, không có chỗ nào có thể đi nên ở nhờ hai ngày trong chùa miếu nhỏ.
Ngày thứ ba, ta quỳ trước mặt Phật Tổ chưa đến nửa canh giờ đã bị người kéo lấy, quay đầu nhìn lại, là phu quân của ta Chu Quân Sơn, hắn nhìn ta, ánh mắt sáng rực, vẻ mặt lại tràn đầy vẻ giận dữ.
Ta còn chưa kịp phản ứng lại tình hình từ ánh mắt của hắn, suýt chút nữa bị roi quất tới từ bên cạnh đánh vào. Mà phụ thân ta đang nổi giận đùng đùng chuẩn bị quất roi thứ hai.
Sao phụ thân lại tới!
Chu Quân Sơn ôm ta tránh đi, phụ thân ta lúc này không thèm để ý trường hợp, mắng: “Thứ không có tiền đồ! Phụ mẫu nuôi con lớn như thế mà con lại rời nhà trốn đi sao?”
Ông ấy còn muốn đánh nữa, Chu Quân Sơn bảo hộ ta ở trong ngực, quay người chuẩn bị chịu một roi thay ra. Hắn không biết, phụ thân là người trong nghề dùng roi, có thể bảo đảm roi lướt qua sát người ngươi mà không tổn thương đến người, thủ đoạn thường dùng để bức cung phạm nhân chính là chơi đùa nhịp tim.
Thế là khi Chu Quân Sơn phát ra tiếng rên rỉ, ta còn chưa kịp phản ứng.
Đánh thật à!
“Khụ!”
Ninh Vương, sao ngài cũng tới!
Ta tập trung nhìn, không chỉ Ninh Vương, còn có một đám người thế tử, phu nhân, tiểu thư, thiếu gia, tôi tớ Ninh Vương phủ, đám người chạy tới.
Đầu ta trầm xuống, hôn mê bất tỉnh. Tốt hơn là chết đi.
Sau đó ta mới biết được, lúc lão già kia chữa bệnh, không chỉ tự mình khoe khoang mà cũng khoe giúp ta.
Ông ấy bình thản nói ta quỳ ở trước cửa hai ngày, khóc cầu xin ông ấy cứu phu quân ta, thần y vuốt râu, nói: “Ta hỏi nàng, giá nào ngươi cũng chấp nhận sao?”, ông ấy còn thừa nước đục thả câu: “Phu nhân lúc ấy không chút do dự nói, có lên núi đao xuống biển lửa, sẵn lòng trả bất cứ giá nào, cầu phu quân của nàng nhìn thấy được.”
Thần y ba hoa chích choè chuyện của ta, mà tất cả mọi người lại còn không tìm thấy ta, chuyện này khiến câu chuyện xưa bịa ra kia có thêm mấy phần đáng tin, dường như ta thật sự trả giá cực kỳ nghiêm trọng gì đó.
Hậu quả là ngoại trừ Chu Quân Sơn còn đang ngủ say, Ninh Vương phủ rối loạn hết cả lên, phái người tìm ta khắp nơi. Việc này truyền đến nhà ta, lúc ấy phụ thân ta vội vàng lục soát người khắp thành.
Mà Chu Quân Sơn vừa tỉnh lại, còn chưa kịp vui vẻ vì thấy được lại ánh sáng thì đã nghe được tin thê tử hắn mất tích.
Bởi vì miếu nhỏ hoang vắng này rất hoang vắng nên bọn họ tìm ta trọn vẹn hai ngày, cũng đủ để chuyện này truyền đi làm xôn xao dư luận, truyền ra vô số phiên bản.
Ta nổi tiếng rồi, mặc dù trước đó ta đã rất nổi tiếng, nhưng lần này ta nổi tiếng là bởi vì một chuyện xưa cảm động, xúc động lòng người.
Mặc kệ quá trình như thế nào, Chu Quân Sơn quả thực đã được chữa khỏi mắt. Cho nên, lời đồn ta cầu nguyện trước mặt Phật Tổ “Nguyện chịu Nghiệp Hỏa muôn đời để đổi lấy phu quân khoẻ mạnh” càng truyền càng xa.
Nghe nói Phật Tổ thấy lòng thành của ta, đặc biệt phái thần y chữa khỏi mắt cho phu quân, cũng không cần chịu Nghiệp Hỏa muôn đời, chỉ cần đốt một chút là được. Cho nên trên người ta mới có lốm đốm màu đen, đó là chứng cứ của việc bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt.
Đương nhiên, cũng không ai truy cứu đến cùng sự thật ta như thế từ trong bụng mẹ chui ra.
Ta rất im lặng, nhất là hiện tại, Chu Quân Sơn đang trả thù ta, ta đã ba ngày không ra khỏi cửa phòng rồi.
Ta vẫn không vượt qua được chướng ngại trong lòng.
“Nguyên Nguyên, nhìn ta.” Giọng hắn khàn khàn, ta bình thường không thể chịu được dáng vẻ này của hắn nhất.
“Nhìn thấy ta như vậy, chàng không sợ sao?”
Ngón tay của hắn vuốt ve cằm của ta: “Cũng không phải lần đầu thấy, sao lại sợ?”
Ta trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Chàng biết không? Cuộc đời ta chỉ mới soi gương một lần, suýt chút nữa bị vẻ ngoài xấu xí của mình làm cho bật khóc… Thật ra bọn họ nói không sai, sao có thể có người đối mặt với khuôn mặt này sống hết đời được.”
Ta nhìn hắn: “Sau đó ta không soi gương nữa, ta không nói không phải vì ta không thèm để ý, mà vì rất để ý.”
Bàn tay hắn vuốt ve mặt của ta, một lúc lâu sau, hắn đi ra.
Ta nói ra miệng xong thật ra có hơi hối hận, dù sao hắn cũng không làm sai cái gì, là chính ta để tâm chuyện vụn vặt, ngược lại có vẻ làm kiêu.
Không lau sau, cửa cọt kẹt đẩy ra một tiếng, ta ngẩng đầu nhìn lên, hắn bịt kín một mảnh vải, cười đưa tay về phía ta: “Lần này, nương tử có nguyện nắm tay vi phu chưa?”
Ta biết mảnh vải kia của hắn là lụa mịn, có thể nhìn thấy, nhưng ta vẫn đặt tay lên.
Hồi cuối
Chuyện của ta ồn ào như thế chắc chắn là do lão thần côn kia kẻ cầm đầu, ngoài miệng toàn lời ba hoa chích chòe không biết phải làm sao, nhưng ông ấy thật sự có y thuật.
Hiện giờ ông ấy chữa khỏi cho trưởng tôn của Ninh Vương, thanh danh vang dội, chưa được mấy ngày đã bị làm phiền phải cáo từ.
“Ông còn không biết xấu hổ mà nói! Nếu không phải ông vẽ chuyện ra thì sao có thể ầm ĩ lớn như thế? Mấy ngày nữa, người trong cung cũng muốn tới tìm ông đấy!”
Ông cụ vuốt râu ria, bị ta nói như thế, lúc này lập tức muốn dọn túi rời đi.
Ta hỏi ông ấy: “Ông không định… Ở lại nơi này sao, có thể gặp được rất nhiều chứng bệnh phức tạp.”
“Hừ.” Lông mày ông ấy nhíu lại: “Một ca này của ngươi đã làm khó ta rồi.”
Hắn móc một chiếc lọ từ trong ngực ra ném cho ta: “Lúc trước ham một ngụm rượu nên đánh cược cái đó, dọa ta đến mức phải lật hết các loại y thuật, cũng chỉ tìm ra một biện pháp như thế. Bôi lên hàng ngày, có thể khiến thứ đáng sợ trên mặt ngươi nhạt đi, nhưng có thể nhạt đi bao nhiêu phải xem vận may của ngươi, ta chép đơn thuốc cho quản gia của ngươi rồi.”
Ta rất vui mừng: “Không phải ông nói không trị được sao?”
Ông lão gấp gáp: “Ai nói không trị được, ta nói là chờ một chút, ta còn chưa dám đánh cược thuốc này có thể hoàn toàn có tác dụng.”
Giọng ông ấy yếu dần, dường như có hơi xấu hổ: “Thứ trị ngọn không trị gốc, còn không biết có bao nhiêu hiệu quả, lấy ra lo sẽ làm tiểu nha đầu ngươi mắng ta!”
Ông ấy quay lưng đi, tỏ vẻ muốn đi: “Ngay cả xuất gia mà ngươi cũng dám thì thử chút thuốc cũng chưa chắc là không thể.”
“Đi đây.”
Ta ôm thuốc, phu quân của ta đúng lúc từ bên ngoài trở về, hắn nở nụ cười tươi đẹp, chậm rãi đi về phía ta.
-HẾT-