Đổi Mặt Báo Thù
Chương 3
8.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi.
Nửa tháng nữa trôi qua, chỉ còn một tuần nữa là đám cưới của bọn họ.
Lục Thi Hàng đột nhiên có việc gấp cần giải quyết, không thể không rời khỏi biệt thự.
Anh ta vừa rời đi, Sầm Thiến Ninh đã dẫn theo một đám người đi vào.
“Tiện nhân!”
Tôi bị đám tùy tùng của Sầm Thiến Ninh đè xuống, ép quỳ xuống đất.
Chỉ có thể ngước đầu lên nhìn cô ta, khuôn mặt cô ta méo mó vì tức giận lẫn ghen ghét.
Móng tay dài của cô ta trực tiếp vẽ ra những vết máu trên mặt của tôi.
Sầm Thiến Ninh thực sự chán ghét nó.
Những cái tát liên tục giáng xuống khuôn mặt của tôi với một lực rất lớn.
Cho đến khi cô ta tát lần thứ hai mươi bốn, có lẽ vì đau tay nên cuối cùng cô ta cũng chịu dừng lại.
Sau khi trút bỏ được phần nào cơn giận, đại tiểu thư cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
Cô ta cười khinh nhìn tôi rồi chế nhạo:
“Cô cho rằng dựa vào khuôn mặt trông giống tôi liền có thể cướp đi A Hàng ư?”
“Cái thứ hạ tiện, cô cùng lắm cũng chỉ là một công cụ phát tiết mà thôi!”.
“Một kẻ hạ đẳng giống như cô, đánh cô tôi còn ngại bẩn tay!”.
“Cùng tôi tranh giành? Cô cũng xứng à?”
Vừa nói, cô ta vừa quay đầu lại liếc nhìn người đi theo phía sau.
Có kẻ khôn ngoan liền mang một chậu “nước” tới.
Sầm Thiến Ninh bình tĩnh nói:
“Như vậy đi, cô tự mình dùng chậu nước này rửa mặt.”
“Đem khuôn mặt đê tiện này của cô rửa cho sạch sẽ.”
“Tôi liền bỏ qua cho cô, như thế nào?”.
Tôi thực sự muốn cười.
Khuôn mặt mà tôi tạo ra chính là dựa trên khuôn mặt của cô ta nếu là một khuôn mặt đê tiện, vậy bản thân cô ta lại là gì?
Một con tiện nhân chính gốc?
Còn về chậu nước mà Sầm Thiến Ninh sai người bưng tới kia.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết đó không thể là nước bình thường.
Tôi nghĩ đến trong số những người thế thân của Lục Thi Hàng, có một người trông cũng rất giống Sầm Thiến Ninh.
Nghe nói đang đi bình thường trên đường, không biết sao liền bị ai đó tạt axit vào.
Toàn bộ khuôn mặt đã bị biến dạng.
Phải mất tổng cộng hai mươi cuộc phẫu thuật thẩm mỹ cuối cùng mới lấy lại được hình dáng khuôn mặt của con người.
Tôi nhìn chậu “nước” kia đang càng ngày càng đến gần mình.
Bề ngoài thì trông có vẻ hoảng sợ, nhưng trong lòng lại đang âm thầm đếm ngược:
“Năm, bốn, ba…”
“Các người đang làm cái gì vậy?”
Giọng nói phẫn nộ của Lục Thi Hàng vang lên.
Hơi thở anh ta nặng nề.
Hiển nhiên anh ta không dám chậm trễ một giây, không ngừng lao tới.
Trong lòng tôi dơ ngón tay cái cho dì Ngô bảo mẫu.
Khi nhóm người này mới bước vào, dì Ngô đã lén lút trốn đi gọi điện báo tin.
May mắn thay, Lục Thi Hàng đến cũng đủ nhanh.
Dù đã chuẩn bị sẵn trước mọi thứ nhưng lúc này tôi vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sầm Thiến Ninh bị bắt quả tang, nhưng cô ta lại không hề cảm thấy áy náy.
Cô ta chế nhạo nhìn người đi theo bên cạnh mình.
“Đứng im lại làm gì? Tiếp tục đi!”
Những người đó quả nhiên nghe lời.
Ngay lập tức có người ấn đầu tôi xuống, muốn ấn cả mặt tôi vào chậu.
“Tôi bảo cậu dừng tay!”
Trong cơn tuyệt vọng, Lục Thi Hàng lao nhanh về phía trước rồi đá thật mạnh vào cổ tay người cầm chậu.
Toàn bộ nước trong chậu đã bị đá ra ngoài.
Lục Thi Hàng chọn một góc đẹp, chậu nước bay về hướng ngược lại với tôi.
Nước bị tràn ra không làm tôi đau một chút nào.
Đáng tiếc chính là người đối diện tôi lại chính là Sầm Thiến Ninh.
“Ah!!!!!”
Tiếng hét của đại tiểu thư ngay lập tức tràn ngập toàn bộ biệt thự.
Trên thực tế, nước chỉ tạo ra vài lỗ trên váy, một số ít thì rơi xuống chân cô ta.
Tính ra thiệt hại không nhiều.
Tuy nhiên, ý nghĩa ở đây lại khác nhau.
Lục Thi Hàng vì cứu tôi, liền chọn cách làm tổn thương cô ta.
Đôi mắt của Sầm Thiến Ninh lập tức đỏ lên.
Cô ta nhìn Lục Thi Hàng với ánh mắt khó tin.
“Anh vì con tiện nhân này mà làm vậy với em?”
Lục Thi Hàng thậm chí còn không thèm nhìn cô ta.
Anh ta quỳ xuống đất đau lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng và sưng tấy của tôi sau khi bị Sầm Thiến Ninh đánh.
Khẩn trương kiểm tra cơ thể của tôi rồi hỏi:
“Sao rồi? Có bị nước bắn vào không?”
Sầm Thiến Ninh đã hoàn toàn phát điên rồi.
Cô ta hoàn toàn mất đi phong thái tiểu thư đoan trang ưu nhã thường ngày.
Thay vào đó, cô ta hét lên một cách điên rồ.
“Anh quan tâm đến cô ta? Anh vậy mà quan tâm đến cô ta!”.
“Lục Thi Hàng, anh không phải đã quên người sẽ kết hôn với anh là ai chứ?
“Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!”
Dường như vào lúc này Lục Thi Hàng mới nhận ra sự tồn tại của cô ta.
Anh ta lạnh lùng quay lại nhìn.
Ánh mắt lẫn giọng điệu đó Sầm Thiến Ninh chưa từng thấy trước đây.
“Cô lại dám xuất hiện trước mặt Nhan Nhan một lần nữa…”
“Hôn lễ…”
“Tôi xem ra là không cần bàn nữa!”.
Sầm Thiến Ninh hoàn toàn hoảng loạn.
Cô ta ngơ ngác đứng đó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Có vẻ như chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày như vậy.
Lục Thi Hàng sẽ đứng trước mặt cô, vì một người phụ nữ khác, yêu như trân như bảo ôm ở trong lòng.
Làm tổn thương chính mình vì một người phụ nữ khác, thậm chí còn nói những lời lẽ cay nghiệt như vậy…
Rõ ràng, lúc còn rất nhỏ, cô ta đã có một nguyện vọng: Lớn lên nhất định phải gả cho Lục Thi Hàng.
Rõ ràng, Lục Thi Hàng cũng đã đáp ứng rằng:
Đời này chỉ yêu mỗi mình cô ta.
Tại sao lại biến thành tình trạng như thế này?
Tại sao?
Sầm Thiến Ninh đứng ngây người hồi lâu.
Cứ như vậy mở to mắt nhìn Lục Thi Hàng đối với tôi hỏi han ân cần.
Nhưng anh ta thậm chí còn không thèm nhìn lấy cô ta một cái.
Cuối cùng cô ta cũng lên tiếng, giọng nghẹn ngào nức nở.
“Em biết rồi…”
“Anh Hằng, em sẽ ngoan ngoãn…”
“Ngoan ngoãn đợi anh đến cưới em..”
“Anh đừng không cần em, được không?”.
Một công chúa nhỏ lá ngọc cành vàng, cao cao tại thượng như vậy.
Đây là lần đầu tiên thể hiện ra vẻ hèn mọn yếu đuối như vậy.
Lại còn trước mặt người mà bản thân hận nhất, trước mặt con tiện nhân mà mình khinh thường nhất.
Tôi suýt thì không nhịn được muốn cười to ra tiếng.
Lục Thi Hàng quả nhiên động lòng.
Bàn tay anh ta nắm lấy tôi không khỏi siết chặt lại.
Một lúc sau, anh ta mới lạnh lùng nói:
“Ừm.”
Sầm Thiến Ninh đem theo mọi người rời đi.
Cô ta quả nhiên nói được làm được.
Trong vòng một tuần cũng không thấy đến quấy rầy tôi nữa.
Tôi biết cô ta thực sự yêu Lục Thi Hàng và rất coi trọng đám cưới này.
Nếu không sẽ không đến mức liền mặt mũi cũng không cần.
Liền đến tính khí thất thường kia của cô ta cũng được kiểm soát lại, chỉ vì mong anh ta hồi tâm chuyển ý.
Nhưng mà…
Tôi có thể khiến Lục Thi Hàng đứng về phía mình một lần, cũng có thể khiến anh ta đứng về phía tôi vô số lần.
Cán cân trọng lượng trong tim đã bị nghiêng đi.
Cho dù tự có lừa mình dối người đi chăng nữa.
Thì cũng có tác dụng gì không?
9.
Đám cưới thế kỷ giữa Lục Thi Hàng và Sầm Thiến Ninh đã gây chấn động cả nước.
Đi đến đâu cũng thấy mọi người bàn tán và trầm trồ.
Liền màn hình TV trong đại sảnh của bệnh viện đều có thể xem được chương trình trực tiếp đó.
Sầm Thiến Ninh hôm nay quả thực rất đẹp.
Mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết.
Bó hoa cưới bách hợp trắng tinh khôi.
Nhưng mà tại sao lại có một trái tim đen tối như vậy.
Cô ta mỉm cười trông rất hạnh phúc.
Giống như đã hoàn thành được tâm nguyện quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Giống như có được điều gì đó tuyệt vời nhất trên thế gian này, một kho báu có một không hai.
Nhưng chỉ có mình tôi chú ý đến.
Cô ta đang nắm chặt góc tay áo của Lục Thi Hàng, như sợ giây tiếp theo nó sẽ tuột khỏi tay mình.
Cũng chỉ có tôi chú ý đến.
Vẻ mặt Lục Thi Hàng có chút lơ đãng, thậm chí có chút mờ mịt.
Trên thực tế, từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ nở một nụ cười.
Người chủ lễ đọc đến:
“Anh Lục Thi Hàng, anh có bằng lòng cưới cô Sầm Thiến Ninh làm vợ của mình không?”.
“Yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy.”
“Bất luận cô ấy nghèo khó, sinh bệnh hay tàn tật, thậm chí là cái chết.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lục Thi Hàng bỗng vang lên.
Sầm Thiến Ninh trong tiềm thức muốn ngăn cản anh ta.
Nhưng Lục Thi Hàng đã trả lời điện thoại mà không cần suy nghĩ.
Giây tiếp theo, vẻ mặt của anh ta thay đổi đáng kể.
Mặc dù tôi không thể nghe rõ nội dung trên điện thoại qua màn hình lớn.
Nhưng tôi có thể đoán sơ bộ.
Chắc hẳn là dì Ngô đã gọi điện báo cho anh ta biết rằng tôi đã bỏ trốn.
Nói không chừng còn thêm một câu nữa:
“Trong phòng của Trầm tiểu thư còn có một tờ giấy khám thai.”
“Cô ấy đã mang thai được ba tháng rồi.”
Những người khác đang suy đoán xem nội dung cuộc gọi là gì.
Sầm Thiến Ninh ở gần nhất, chắc chắn cô ta đã nghe thấy.
Sắc mặt cô ta đột nhiên tái nhợt, nước mắt lưng tròng.
Khuôn mặt đáng thương, cơ thể một bộ lung lay sắp đổ.
“A Hàng, đừng đi.”
“Cầu xin anh, đừng đi.”
Mọi người ở trong và ngoài màn hình đều đang vểnh tai lên nghe.
Tất cả họ đều đang suy luận bàn tán.
Chuyện gì đã xảy ra khiến cho cô công chúa nhỏ kiêu ngạo lại tỏ ra hèn mọn như vậy
Lục Thi Hàng quay đầu lại, cau mày liếc nhìn Sầm Thiến Ninh.
Sau đó, anh ta thô bạo đẩy tay cô ta ra.
Anh ta không hề lưu lại một lời giải thích nào, nhanh chóng rời khỏi địa điểm tổ chức.
Thậm chí còn bỏ chạy ra khỏi đó.
Giống như muốn đi dự một bữa tiệc khác hoành tráng hơn, quan trọng hơn.
Sầm Thiến Ninh ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn anh ta rời đi.
Thậm chí còn vô thức đưa tay ra nắm lấy góc quần áo của anh ta.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, bàn tay liền trống rỗng.
Cô ta cái gì cũng không giữ lại được.
Cô ta cứ ngồi như vậy, rơi nước mắt trong tuyệt vọng.
Hãy để cả thế giới đều có thể nhìn thấy trò cười của cô ta!
Bàn tán về cô ta, cười nhạo cô ta, coi cô ta như một câu chuyện cười để bàn tán.
Mọi người đều đang thì thầm.
Trên mạng thậm chí còn bùng nổ hơn.
Chỉ có một mình tôi, thu mình trong một góc hành lang bệnh viện.
Cúi đầu xuống cười lớn, cười nhiều đến nỗi nước mắt chảy dài trên má.
Khi cô cảm thấy hạnh phúc nhất…
Khi bản thân cô nghĩ rằng mình có tất cả mọi thứ lúc sau…
Liền bị phá hủy tất cả…
Sầm Thiến Ninh, món quà tôi tặng, cô có thích không?