Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

ĐỜI NÀY KHÔNG GẶP LẠI - 6

Cập nhật lúc: 2025-07-09 14:13:57

"Lục Thừa, chúng sống với tám năm, cùng mâm cùng múc, ngươi mỗi ngày tan triều đều mang bánh hoa quế và thịt chân giò kho cho , sáng nào cũng vẽ lông mày cho , thường xuyên bất chợt tặng những con rối gỗ."

 

"Việc quản gia trong phủ, dạy dỗ con cái, ngươi đều tin tưởng giao cả cho ."

 

"Đối với một Trần Vãn Oanh mới mười lăm mười sáu tuổi, động lòng là chuyện dễ dàng. Huống hồ ngươi nam nhân si tình, lúc còn nghĩ, nếu c.h.ế.t , ngươi lẽ cũng sẽ nhớ đến ."

 

Ánh mắt Lục Thừa bắt đầu tránh né.

 

Ta hít sâu một :

 

" đến hôm gặp Quận chúa, mới hiểu , tất cả những điều đó… ngươi đều từng quen tay với nàng ."

 

"Ngay cả cái cách bịt miệng , cũng giống hệt đôi mày nàng. Từ đầu đến cuối, chỉ là cái bóng thế."

 

Trong mắt Lục Thừa loé lên vẻ bực bội:

 

"Thì chứ? Bánh hoa quế chẳng bụng nàng? Chân giò kho chẳng nàng cũng ăn ? Đừng dài dòng nữa, kéo dài thêm, hôn sự của Thục Nhi thật sự hỏng , nàng định sống thế nào tay Tố Tố?"

 

chuyện với chẳng khác nào gà vịt .

 

Tiểu Thúy gọi đám tiểu nhị đến, một nữa đuổi Lục Thừa ngoài.

 

Sau khi chuyện, Thâm mím môi:

 

"Đại tỷ, khi nào mới thể quyền khuynh triều dã?"

 

Ta bật :

 

" thấy hưởng thụ chuyện cùng dân làng trồng trọt canh tác đấy chứ."

 

Giọng Thâm trầm xuống:

 

"Đại tỷ, quá ngây thơ . Mười hai tuổi từng nghĩ chỉ cần đỗ đạt công danh là thể che chở cho tỷ. đến giờ tám năm, vẫn đủ sức chống phủ Hầu."

 

Ai chỉ lớn lên trong đêm dài?O Mai d.a.o Muoi

 

Từ khi vì bảo vệ Thâm mà gả phủ Hầu, nó ngày đêm đèn sách, trời lạnh thì nứt tay, trời nóng thì rôm sảy, từng một ngày nghỉ ngơi.

 

Việc đầu tiên khi Hàn Lâm Viện, chính là ủng hộ rời khỏi phủ Hầu.

 

Ta như ngày xưa, xoa đầu nó như khi còn nhỏ, nhưng phát hiện nó cao hơn nhiều:

 

"Chỉ cần chúng cầu cạnh gì ở Hầu phủ, thì chúng chính là tự do."

 

9

 

Chúng đích thực thể nhờ vả gì Hầu phủ, nhưng Hầu phủ đến cầu cạnh .

 

Quả nhiên, Lục Thừa mới về kinh nửa tháng, liền dẫn Hồng Tiêu quận chúa và Thục Nhi đến tìm .

 

Thấy bận rộn trong cửa tiệm, Hồng Tiêu quận chúa nhíu chặt mày:

 

“Ta còn tưởng ngươi chí khí gì ghê gớm, hóa cũng chỉ mấy việc đón khách đưa tiễn, chẳng hơn gì bọn hạ nhân.”

 

Thục Nhi kéo tay nàng, nàng mới miễn cưỡng như ban ân:

 

“Thôi , Thục Nhi và Phẩm Nhi kể với , tám năm vắng mặt, ngươi chăm sóc chúng chu đáo. Nay cũng chấp nhất chuyện ngươi trong phủ nữa, thôi, đừng bộ tịch.”

 

Lục Thừa gượng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-nay-khong-gap-lai/6.html.]

“Tố Tố đích đến đón nàng , thể diện cũng cho đủ cả , về thôi? Hôn sự của Thục Nhi thật chẳng thể chậm trễ thêm nữa.”

 

Thục Nhi bước tới mặt , giọng tha thiết:

 

“Mẫu , thực sự quản con nữa ? Con vẫn còn nhớ, khi con chữ , chính tay nắm tay con từng nét mà sửa từng chút một. Tình cảm của con với tiểu công gia, là rõ nhất mà! Chẳng lẽ nỡ con vì tương tư mà sinh bệnh ?”

 

Nhìn đứa trẻ mắt với vẻ mặt như , lòng dâng lên cảm giác hư .

 

Tình ý của nó với tiểu công gia, đương nhiên rõ. 

 

thành cho mối duyên , từng cất công tìm hiểu sở thích của Quốc Công phụ nhân, cực nhọc săn nghiên mực mà Quốc Công gia luôn khao khát, mang đến tặng họ.

 

Nịnh bợ khác, thể quá mức mà mất tôn nghiêm, cũng chẳng thể quá cao ngạo khiến khó chịu. 

 

Quốc Công phu nhân là khó gần nhất thiên hạ, để lo liệu cho mối hôn sự , thực hao tâm tổn trí.

 

Còn cái chuyện cầm tay dạy nó chữ , năm đó Thục Nhi và Phẩm Nhi còn bé dại mà mất mẫu , khiến nhớ đến Thâm năm xưa cô độc học hành trong thư viện, lòng kìm mà nảy sinh thương cảm.

 

tất cả những hi sinh , ngay khoảnh khắc nó miệng gọi là “kế thất”, nhất quyết bắt ”, liền trở thành trò nhạt nhẽo.

 

Ta từng chút một gỡ tay nó :

 

“Mẫu của con cao quý vô song, cứ cho ngay ngắn nơi đó. Ta chỉ là kế thất, hơn nữa hòa ly, chẳng xứng mẫu của con.”

 

Thục Nhi sững :

 

“Người thật sự nhẫn tâm lo liệu cho con?”

 

Hồng Tiêu quận chúa khẩy:

 

“Làm bộ cũng nên mức độ thôi chứ, chẳng lẽ lo nghĩ cho tương lai ?”

 

Sao cứ chẳng hiểu tiếng là thế nào?O Mai d.a.o Muoi

 

Ta quyết dứt điểm một :

 

“Hồng Tiêu quận chúa lo nghĩ cho Thục Nhi như , đứa con gái ngươi vứt bỏ năm xưa, liệu đau lòng ?”

 

Ánh mắt Hồng Tiêu quận chúa chớp chớp, năng cũng mất khí thế:

 

“Ngươi, ngươi đừng bừa! Ta ngươi ghen tị với tình cảm của Thừa làng dành cho , nhưng cũng đừng gièm pha chia rẽ!”

 

Thục Nhi ngơ ngác:

 

“Mẫu , chẳng mất trí nhớ, một cặp hái thuốc núi cứu giúp, gần đây vì uống nhầm dược thảo nên mới nhớ chuyện cũ ?”

 

Ta thẳng Hồng Tiêu quận chúa, chậm rãi tên từng :

 

“Đại phu ở Nhân Xuân Đường họ Tăng, đóng quan tài là Triệu Tam, kẻ đào huyệt là Lý Tứ, còn kẻ giang hồ cùng ngươi bỏ trốn là hiệp khách nọ. Hẻm Khói Xiên phố Liễu Hạng… Quận chúa, cần rõ hơn nữa ?”

 

Hồng Tiêu quận chúa kéo Thục Nhi toan bỏ :

 

“Tiểu công gia, tiểu hầu gia gì chứ, ngẩng đầu cũng gả nhi nữ. Họ chủ động, chúng liền đổi . Ta tin Thục Nhi của tìm phụ quân !”

 

Ta chiếc trâm đầu Thục Nhi lấp lánh muôn ánh sáng, nhớ đó là lễ vật phụ tặng nhân sinh nhật mười bốn tuổi, chỉ vì nó nài ép mà tặng cho.

 

Bất ngờ rút chiếc trâm xuống:

 

“Có mẫu giả c.h.ế.t bỏ trốn, sống nổi thì vứt phụ quân bỏ con mà chạy… Thục Nhi tìm nhà phu quân , quả thực khó đó.”

 

Loading...