ĐỜI NÀY KHÔNG GẶP LẠI - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-09 14:13:59
10
Lục Thừa trầm mặc , cho đến khi tát một cái vang dội lên mặt Quận chúa Hồng Tiêu:
"Ta đau đớn đến tột cùng, hận thể c.h.ế.t cùng ngươi! Từ khi thành , coi ngươi như trân châu bảo ngọc, chỗ nào với ngươi? Vậy mà ngươi giả c.h.ế.t để cùng tên nam nhân gì bỏ trốn?"
Quận chúa Hồng Tiêu đôi mắt đỏ hoe vì :
"Thừa lang trong chuyện nhiều hiểu lầm, sẽ từ từ giải thích rõ với ."
Lục Thừa nghiến răng ken két:
"Ngươi giả c.h.ế.t thì nên c.h.ế.t quách cho , c.h.ế.t luôn , còn về gì?"
Hồng Tiêu quận chúa nước mắt lưng tròng:
" nhớ , Thừa lang, thật sự chịu nổi nỗi nhớ và hai đứa nhỏ..."
Ta thong thả mở tư liệu thu thập từ :O mai d.a.o Muoi
"Tháng mười năm ngoái, Giang Hồng gặp một cô nương hái sen ngây thơ chất phác, mặc cho ngươi phản đối, vẫn nạp nàng .”
“Hai tháng , cô nương hái sen gom sạch tài sản của các ngươi bỏ trốn với biểu ca. Ngươi chịu nổi khổ cực, nhân lúc Giang Hồng lâm bệnh, liền bỏ nhi nữ mà lén lút về đây."
Hồng Tiêu quận chúa hung hăng lao đến giật lấy sổ sách trong tay :
"Con tiện tì, ngươi điều tra !"
Trong lúc vườn rối như tơ vò, Thục Nhi bất ngờ đập bàn quát lớn:
"Đủ ! Ngươi là thứ nữ nhân lẳng lơ, mau cút về tìm nhi nữ ngươi !"
"Thưa mẫu , Thục Nhi che mắt , đương gia phu nhân của hầu phủ chúng vẫn là , con cầu xin về mà."
Thấy mảy may động lòng, Thục Nhi đẩy Lục Thừa một cái:
"Phụ , gì chứ!"
Lục Thừa hé môi, khó khăn lắm mới một câu:
"Phẩm nhi đó nàng dẫn nó bái kiến Tùng Hạc, lúc khỏi nhà, nó còn nhờ hỏi nàng bao giờ thể chính thức bái sư. A Oanh, về , Lục phủ thể thiếu nàng !"
Thật là buồn .
Ta lấy thư hòa ly , dí thẳng mặt :
"Lẽ nào, hầu gia mất trí ? Nhìn cho kỹ , đây là thư hòa ly do chính tay ngươi !"
Lục Thừa thừa nhận, gì về tờ thư hòa ly , thể lấy đó bằng chứng.
Thục Nhi cũng cầu xin, vĩnh viễn là đương gia phu nhân của hầu phủ.
Hồng Tiêu quận chúa rốt cuộc cũng tỉnh khỏi nỗi sợ vì bí mật bại lộ, nàng túm lấy cánh tay của Lục Thừa:
"Thừa lang, chúng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng , từng hứa sẽ sống c.h.ế.t , bây giờ cho con tiện tì về phủ, đây?"
"Và cả ngươi nữa, Lục Thục Nhi, thấy ngươi đúng là ai cho b.ú thì gọi mẫu . Ngươi việc cần nhờ nó, liền vứt bỏ cả sinh mẫu luôn ?"
Lục Thục Nhi lảo đảo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-nay-khong-gap-lai/7.html.]
"Ngươi còn ngươi là sinh mẫu của ? Ngươi lúc ngươi giả c.h.ế.t trốn , với Phẩm nhi sống thế nào ?"
"Phụ tưởng chừng như c.h.ế.t theo ngươi, nội tổ mẫu ngày ngày canh chừng ông, hầu thấy lớn quan tâm thì càng lơ là chuyện chăm sóc và Phẩm nhi."
"Hôm đó tìm Phẩm nhi buổi chiều, thì phát hiện hầu để mặc ngủ một chiếc giường nhỏ, nếu đến kịp, suýt chút nữa ngã chậu than !"
Hồng Tiêu quận chúa thụp xuống đất, nấc từng tiếng.
Nàng hối hận năm xưa quá đỗi bốc đồng, vì từng thấy thế giới bên ngoài nên chịu nổi cám dỗ mà phạm sai lầm.
Nàng những năm tháng bên ngoài, từng giờ từng khắc đều sống trong nhớ nhung và dày vò.
Cuối cùng, nàng lê đến bên cạnh Lục Thừa, cầu xin , xin vì những ngày xưa từng cùng trèo tường cưỡi ngựa mà cho nàng một cơ hội nữa.
Thấy Lục Thừa và Lục Thục Nhi đều xiêu lòng, nàng liền đem tiền đồ của Thục Nhi đe dọa:
"Ngươi tưởng rằng, ngươi một mẫu từng bỏ trốn theo năm nhân giữa đường, thì cả đời còn thể mưu cầu hôn sự ?"
"Lục Thừa, cho dù chỉ vì Thục Nhi và Phẩm nhi, ngươi cũng nuốt trôi chuyện !"
11
Bọn họ cuối cùng cũng rời khỏi cửa tiệm.
Tiểu Thúy lập tức xông ngải ngay chỗ họ , còn dùng nước bồ kết rửa kỹ mấy lượt:O mai d.a.o Muoi
"Xin các vị đừng bao giờ nữa, tiệm chúng mà dính líu đến bọn họ, thế nào cũng mấy ngày buôn bán ảnh hưởng."
Quả thật, từ đó về bọn họ thị trấn nhỏ của chúng nữa.
Thâm thì tránh , điều về kinh nữa.
Thánh thượng đột ngột băng hà.
Đại hoàng tử ép cung, g.i.ế.t thái tử ngay trong hoàng cung.
Bá phụ đang ở nhà, là trung thành ủng hộ thái tử, liền trở thành “gà” để tân đế g.i.ế.t gà dọa khỉ.
Nhà nhị phòng chúng tuy nhiều năm qua với đại phòng, nhưng cũng liên lụy, phối hợp điều tra.
May mà lúc chúng rời , dân chúng ba huyện lân cận cùng tiễn Thâm một cái vạn dân tán.
Cửa tiệm của và ruộng thí nghiệm của Thâm , yên tâm nổi, đành để Tiểu Thúy ở trông coi.
Nàng thoải mái:
"Trời cao hoàng đế xa, Tiểu Thúy cũng là địa chủ đấy."
Một câu khiến đều bật , ngay cả nỗi sợ hãi hồi kinh tiếp nhận thẩm tra cũng vơi ít nhiều.
Vội vã trở kinh thành, chúng còn kịp về nhà, đưa hoàng cung.
Thánh thượng mới đơn độc triệu kiến Thâm , rõ hai gì, nhưng sắc mặt của Thâm khi bước , đoán chuyện .
Cho đến khi lên xe ngựa về nhà, mới :
Bá phụ ở nhà phán trảm lập tức.
Còn nhà chúng , những năm qua vẫn luôn bất hòa với đại phòng, thêm công lao trồng khoai lang của Thâm , thánh thượng mới đăng cơ, đang cần những triều thần trẻ tuổi, tài năng.