Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 19: Chân dung - Vậy thì quên nó đi
Cập nhật lúc: 2025-07-20 21:43:42
Tuyết Tịnh Đường, phòng phía Đông.
Trên giường gỗ khắc mây vân, đặt một đĩa đường nhỏ.
Mỗi viên đường bọc trong giấy vàng óng, in hình chuông đỏ, tròn trịa, lớn hơn đầu ngón tay, trắng ngần, trong suốt như hạt lưu ly.
Văn Mai tháo lớp giấy , nhưng ăn, chỉ lặng lẽ .
Bên giường, một nha im. Nàng tên Thải Hà, mặt mũi thanh tú. Lúc , cả hai đều lệnh lão phu nhân Tĩnh Quốc Công phủ đưa sang cho Bùi công gia.
So với Văn Mai điềm đạm, Thải Hà tính tình thẳng hơn, trong lòng bực tức, bèn :
“Chuyện như cũng cho qua ?”
Nàng tức giận tiếp:
“Ngày đó lão phu nhân đưa hai qua, là để ngăn Công gia học điều hư hỏng, tránh nữ nhân ngoài phủ quyến rũ. Giờ thì ? Đường đường một quả phụ mà cũng như !”
Các nàng vốn là hầu hạ bên cạnh công gia, hết lòng hết mấy năm, mà chẳng bằng một đàn bà goá chồng.
Thải Hà :
“Ta thấy Tuyết Tịnh Đường chẳng khác gì cái ổ mị nhân!”
Văn Mai thì giật , nhỏ giọng nhắc:
“Cẩn thận lời .”
Thải Hà chống tay lên mép giường, ghé gần, :
“Ta thì thôi, mong chờ gì cũng đành. ngươi thì đáng tiếc lắm! Ở bên cạnh gia ba năm, mà...cam tâm ?”
Văn Mai vẫn im lặng, Thải Hà :
“Hay để bẩm với lão phu nhân? Ta tin bà để ý!”
Văn Mai sầm mặt , nghiêm:
“Tuyệt đối . Ngàn đừng cho lão phu nhân .”
Quan hệ giữa lão phu nhân và lão gia hai năm nay mới hòa hoãn đôi chút, chịu nổi thêm chuyện gì nữa.
Thải Hà kịp mở miệng nữa, thì Văn Mai cắt lời:
“Đừng thêm nữa.”
Thải Hà giậm chân một cái, lúc rời còn hậm hực:
“Thôi thì tự ngươi tính lấy!”
Văn Mai ngậm viên đường , vị ngọt chẳng che chua xót trong lòng.
Thải Hà sai. Không tranh, thì cả đời cũng chỉ là nha canh ngoài rèm. cô gì để tranh? Ở bên công gia mấy năm, từng thấy ngài ai với ánh mắt như — thận trọng, quý mến, giấu nổi.
Lúc , công gia và Lâm thị còn thiết. Vậy mà sáng nay từ Tuyết Tịnh Đường trở về... chỉ cũng rõ gì đổi.
Cô từng lọt mắt . Cũng chẳng thể sánh với Lâm Chiêu Chiêu.
*
Sau trận tuyết hôm qua, hôm nay trời nắng . Ánh sáng vàng chiếu khắp Tuyết Tịnh Đường, bụi bay nhè nhẹ, vắng vẻ thanh bình.
Lâm Chiêu Chiêu ngủ trưa dậy, thấy hôm nay nắng , ở mãi trong phòng cũng buồn, nhớ tới bức họa xong, nàng bèn sửa sang một chút, hậu viên.
Nàng xắn tay áo, vẽ từng nét, tâm trí cũng dần yên .
Chẳng bao lâu, nàng ngẩng đầu, thấy hành lang cong cong, một đang bước tới.
Bùi Thiệu mặc áo màu xanh nhạt, trông như ánh trời trong vắt, dáng thẳng tắp, tuấn tú, đó như một bức họa sống.
Lâm Chiêu Chiêu , vô thức cong nhẹ khoé miệng.
Bùi Thiệu đó nhúc nhích. Nàng đoán ý định của , cũng mặc kệ, cứ tiếp tục vẽ tranh.
Một lát , bước nhẹ lên bậc đá, trong đình. Phía , Quy Nhạn cũng cúi lặng lẽ rời .
Hắn đến gần lưng nàng, thở lướt qua tóc mai. Lâm Chiêu Chiêu nghiêng mắt liếc qua, thấy một ánh mắt sáng như .
Hắn hỏi nhỏ:
“Thế nào? Có vẽ ?”
Lâm Chiêu Chiêu giơ cổ tay lên cho xem, trong tranh chỉ lầu các, vườn hoa, bóng .
Bùi Thiệu khẽ hừ một tiếng.
Thấy bộ dáng như chó sói ghẻ lạnh, nàng nhịn , chậm rãi rửa tay, :
“Gì cơ? Vẽ ? Nào thấy tới bao giờ mà vẽ?”
Bùi Thiệu: “...”
Nàng chọc một câu cho miệng, cũng đùa thêm. Dùng khăn lau tay xong, Bùi Thiệu nửa dựa bàn, đột nhiên hỏi:
“Tay nàng lạnh ?”
Lâm Chiêu Chiêu gật đầu:
“Lạnh.” Vừa rửa tay xong, lạnh?
Bùi Thiệu nghiêng đầu, chỉ cổ :
“Cho nàng sờ một chút.”
Hai mắt nàng sáng bừng:
“Có chuyện thế ?”
Nói xong, nàng liền đưa tay qua, áp cổ . Cổ là nơi mềm mại, ấm áp, khô ráo, nàng rút tay cũng nữa.
Giống như con hồ ly trộm hũ mật, thỏa mãn nhắm mắt.
Bùi Thiệu bàn tay lạnh buốt của nàng dọa cho rùng , nhưng né tránh. Đợi tay nàng ấm lên, khi nàng thu tay , chợt :
“Giờ đến lượt .”
Lâm Chiêu Chiêu sững :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-19-chan-dung-vay-thi-quen-no-di.html.]
“...!”
Bùi Thiệu nhẹ:
“Nàng truyền lạnh cho , thì cũng nên sưởi ấm cho nàng.”
Lúc , Lâm Chiêu Chiêu : đời chuyện dâng tới tay dễ , hóa là bẫy chờ sẵn. Nàng vội vàng theo phản xạ lùi phía .
Bùi Thiệu nhanh tay lẹ mắt, túm lấy cổ tay nàng kéo về, một tay đặt lên cổ nàng.
“Bùi Thiệu!” – Lâm Chiêu Chiêu né tránh, ngứa buồn – “Mau buông , giở trò !”
Tư thế lúc , một tay vòng , nắm lấy chiếc cổ mảnh của nàng, kéo nàng về phía . Rồi bất chợt cúi đầu, môi chạm môi.
Hơi thở hai hòa quyện.
Lâm Chiêu Chiêu thoáng sững , tránh nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt .
Nụ hôn của khẽ, chậm rãi mà sâu. Khoảng cách giữa hai như chẳng còn gì, ngay cả tiếng thở, nhịp tim, cũng đập cùng một nhịp.
Nàng từng nghi ngờ, trong Bùi Thiệu chăng giấu mặt trời, nếu khi ở gần , cả nàng thấy ấm dần, đến mức đầu ngón tay cũng nóng lên.
Một lúc , hai khẽ tách . Lâm Chiêu Chiêu thở dốc.
Bùi Thiệu nàng rời mắt:
“A Mộ, để phủ Bắc Ninh buông tay nàng .”
Sợ nàng lo triều đình nghi ngờ, thêm:
“Ta cam đoan, nàng tuyệt đối dính dáng gì đến chuyện của Bắc Ninh bá và Đông cung. Sẽ .”
Tiếng dứt, bốn phía trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ ngoài hiên, khẽ nâng góc tờ giấy Tuyên Thành, chặn giấy đè xuống, phát tiếng loạt soạt nhỏ.
Lâm Chiêu Chiêu rũ mi, tránh ánh mắt .
Không trả lời, tức là lời.
Ý trong mắt Bùi Thiệu nhạt đôi chút.
Nàng đẩy , rút khỏi lòng , cầm bút lên, chấm mực, giọng thấp hơn thường ngày:
“Nếu thấy... chúng thế là , thì thôi .”
Ngón tay Bùi Thiệu khựng , ánh mắt tối sầm.
Lúc đến, lòng rộn ràng bao nhiêu, lúc , trong nặng trĩu bấy nhiêu.
Nhìn bóng xa dần, Lâm Chiêu Chiêu buông bút, khẽ thở dài.
Có những việc, từ đầu tới cuối đều vượt qua .
Ba năm là thế. Ba năm cũng vẫn .
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
*
Đêm đến, Thủy Vân Trai.
Gió xuân còn rét, trong phòng rút bớt than lửa, Bùi Thiệu đó, tay lật công văn công vụ thoăn thoắt, như chẳng thấy lạnh. Một lúc , ngoài cửa tiếng gõ.
Hắn : “Vào .”
Hồ Thiên bước , rón rén , :
“Gia…”
Bùi Thiệu ngẩng đầu:
“Có chuyện thì mau.”
Hồ Thiên đáp:
“Tuyết Tịnh Đường mang chút đồ sang.”
Bùi Thiệu liếc mắt:
“Cút.”
Hồ Thiên “” một tiếng, toan , cửa khép thì bên trong tiếng trầm trầm gọi :
“Quay .”
Hồ Thiên sớm đoán , ngoan ngoãn , dâng đồ lên.
Bùi Thiệu đặt tay ở cằm, tay vẫn lật giấy tờ. Mắt dần dần liếc qua món đồ đặt bàn.
Một , thể dứt nữa.
Đó là bức họa cảnh xuân trong lâm viên, do chính tay Lâm Chiêu Chiêu vẽ. Sáng nay , trong tranh chỉ cây cối. giờ, thêm một con khổng tước lớn, lông xanh biếc, nét vẽ rõ ràng, tinh tế. Con chim ngẩng đầu, mắt thẳng, mang theo khí chất kiêu ngạo mà sống động như thật.
Hắn một hồi, môi đang mím cũng giãn . Nhận bản thất thố, liền nghiêm mặt .
Khẽ hắng giọng một tiếng, :
“Cái thứ gì , vẽ gì kỳ !”
Tuy ngoài miệng là thế, nhưng hề sai đem bức tranh .
Hồ Thiên trong bụng hiểu ngay — bởi vì y liền , bức họa là vẽ Quốc công gia.
Một lúc , Bùi Thiệu gọi :
“Gói công văn còn .”
Hồ Thiên “” một tiếng, lấy hòm sách, đặt văn thư . Làm xong, sang Bùi Thiệu, chỉ :
“Chuyển sang Tuyết Tịnh Đường.”
Nói , phất tay áo, .
Hồ Thiên đó, âm thầm than một câu:
“Quốc công gia buồn cả một ngày, thế mà chỉ cần một bức tranh là vui .
Không hổ là Lâm phu nhân... mà, Lâm phu nhân hiện giờ vẫn là dâu phủ Bắc Ninh Bá. Vậy thì... Quốc công gia với nàng...
Cái mối quan hệ , rốt cuộc gỡ đây?”
Hồ Thiên gãi đầu, thôi, chuyện đó để lo .