Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 20: Lo lắng - Vậy là tốt rồi
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:55:39
Tuyết Tịnh Đường mới thu dọn thùng gỗ xuống.
Trước bàn gỗ lê hoa, Lâm Chiêu Chiêu chải qua mái tóc. Sau khi bện tóc xong, Quy Nhạn lấy hộp cao ngưng, mở , Chiêu Chiêu bôi lên tay, lau nhẹ hai má. Mặt nàng in trong gương đồng, trắng trẻo như sứ, sạch sẽ, thanh mát.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân. Lâm Chiêu Chiêu khoác thêm áo mỏng, vòng qua bình phong, thấy Bùi Thiệu phòng. Theo là Hồ Thiên, tay ôm hòm sách.
Hồ Thiên đặt đồ xuống, Bùi Thiệu khoát tay:
“Xuống cả .”
Quy Nhạn đầu Lâm Chiêu Chiêu, thấy nàng gật đầu mới lặng lẽ lui , còn tiện tay khép cửa .
Lâm Chiêu Chiêu lên tiếng :
“Sao tới?”
Trưa nay giận dỗi, nàng tưởng sẽ đến sớm như .
Nàng tấm bình phong gỗ đàn khắc hình song ngư hí châu, khoác áo bối tử màu vàng nhạt, tóc đen như mực, mặt đánh son phấn mà vẫn tươi tắn như hoa, chẳng khác gì một bức họa sống. Mùi hương nữ nhân thoang thoảng trong khí, phảng phất mà rõ ràng, khiến chẳng nỡ rời mắt, chỉ giữ lấy cho riêng .
Bùi Thiệu sải vài bước tới gần, cúi đầu nàng:
“Sao thể tới?”
Hắn :
“Nơi là phủ , đến thì đến.”
Lời lẽ phần ngang tàng. Lâm Chiêu Chiêu cãi lý với , chỉ liếc mắt một cái, xoay định né tránh, nắm lấy vai, đẩy sát bình phong.
Lưng nàng đụng gỗ, kịp gì, Bùi Thiệu cúi đầu, một tay ôm vai, một tay giữ lấy lưng nàng. Hắn ôm chặt, sức mỗi lúc một mạnh.
Lâm Chiêu Chiêu ép ngẩng đầu, cổ trắng mảnh mai khẽ run.
Nụ hôn của Bùi Thiệu mang theo vội vã, như nắm chắc điều gì. Trong phòng, ngọn nến bỗng “bụp” một tiếng, lửa lay động, hai mới tách một chút.
Hắn khẽ cắn môi nàng, giọng nhỏ nhẹ:
“Điều gì nàng , sẽ .”
Chiêu Chiêu trưa nay , nếu thấy chuyện giữa hai thích hợp, thì thôi. Vì lời mà suốt ngày hôm nay mang một bụng giận, nhưng thấy nàng, giận dữ như khói tan, mây tản.
Hắn chỉ là, nàng hứa một tiếng.
Hai má Lâm Chiêu Chiêu hồng lên, mắt nửa mở nửa khép, khe khẽ “ừ” một tiếng.
Bùi Thiệu hỏi ngay:
“Ừ là ý gì?”
Lâm Chiêu Chiêu ngẩng mặt lên, mắt trong veo thẳng , rõ ràng:
“Bùi Thiệu, , chuyện nên , vui , đều do định. Vậy chẳng là ?”
Bùi Thiệu đặt tay lên mu bàn tay nàng.
Nơi đó tối qua từng cắn một dấu răng. Giờ còn vết, nhưng chạm , thở liền cứng , đột ngột cúi đầu cắn đúng chỗ cũ, lực nặng hơn.
Lâm Chiêu Chiêu hừ tiếng nào, dù cắn đau, nàng vẫn lặng lẽ chịu. Có lẽ, cũng là nàng cam tâm tình nguyện.
Chốc lát , buông , môi dán lên mu bàn tay nàng, khẽ:
“Nàng thật ranh mãnh.”
Lâm Chiêu Chiêu cong mắt :
“Ta vốn như , hôm nay mới .”
Bùi Thiệu trong lòng khỏi bực.
Nghe thì như nàng giao hết quyền cho , thì giữ, thì buông. suy kỹ , là nàng đang tỏ rõ, nàng sẽ đổi gì, cứ thế ở bên , đòi hỏi danh phận, cũng rút lui.
Hắn cúi đầu hôn môi nàng nữa.
Chỉ khi nỗi bất an trong lòng dịu xuống, Bùi Thiệu mới ôm nàng ngực, hôn nhẹ vành tai nàng.
Hắn gọi:
“A Mộ.”
Lâm Chiêu Chiêu khẽ đáp. Tai nàng áp n.g.ự.c , lắng nhịp tim vững chãi nơi lồng ngực.
Bùi Thiệu :
“Ta sẽ bỏ nàng.”
Lâm Chiêu Chiêu khựng .
Tay nàng buông bên , ngón trỏ khẽ cào móng cái.
Đột nhiên, Bùi Thiệu bế nàng lên, ôm như ôm trẻ nhỏ, xuống mép giường, đặt nàng lên đùi .
Lâm Chiêu Chiêu lạ lẫm, còn kịp gì, nắm eo nàng, :
“Hử? Thế nào? Nãy nàng còn bảo ‘đều do định đoạt’ đó nhé?”
Lâm Chiêu Chiêu đáp:
“Chàng thấy trong mộng ?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-20-lo-lang-vay-la-tot-roi.html.]
Lúc tư thế đặc biệt, dù Bùi Thiệu thấp hơn nàng một chút, nhưng khí thế vẫn lấn át. Hắn nhướng mày:
“, trong mộng còn thấy, nàng sinh con cho .”
Rồi nghiêm túc thêm:
“Nàng cũng vui vẻ đồng ý.”
Lâm Chiêu Chiêu liếc ngang , hỏi: “Cái gì mà sinh con chứ?”
Nàng chống cự nữa, ngoan ngoãn yên. Bùi Thiệu liền đưa tay ôm lấy, cách lớp xiêm y mà vỗ vỗ lưng nàng. Tay đưa , hòm sách đặt giường rộng, cầm công văn lên, lật xem nhanh.
Người ấm, như một chiếc chăn dày. Chẳng mấy chốc, Lâm Chiêu Chiêu cũng thấy dễ chịu hơn. Nàng nghiêng đầu tựa lên vai , cơn buồn ngủ như dây leo quấn lấy, hai mí mắt bắt đầu sụp xuống.
Một lát , Bùi Thiệu bỏ mấy quyển công văn sang một bên, chợt : “Ta chuyển về ở Tuyết Tịnh Đường.”
Lâm Chiêu Chiêu giật , tỉnh táo hẳn: “Gì?”
Bùi Thiệu hỏi ý nàng, chỉ như lệnh: “Từ nay nơi là chỗ xử lý công vụ.”
Lâm Chiêu Chiêu giơ tay bóp nhẹ cổ : “Làm càn.”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đáp: “Vốn định như .”
Lúc , cổ tay nàng tê rần, cảm giác lan xuống tận n.g.ự.c khiến nàng bối rối. Hèn chi nơi bày biện đó, đến mức khiến khó mà bắt bẻ.
Thật , Lâm Chiêu Chiêu cũng từng sống nơi khuê phòng an , bài trí tỉ mỉ như chỗ của nàng – Vu Tự Uyển. Thế nhưng, dọn đến Tuyết Tịnh Đường , nàng chẳng thấy khó chịu chút nào.
Hóa sớm sắp xếp việc.
Trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh thiếu niên năm nào, tay áo xắn cao, cặm cụi vẽ sơ đồ Tuyết Tịnh Đường. Hắn đích chọn gỗ, lựa từng tấm ván, thậm chí còn giành d.a.o khắc với thợ thủ công để tự tay sửa góc bàn góc ghế.
Hắn phân rõ từng gian: chỗ việc của , nơi sách vẽ tranh cho nàng, để một góc nghỉ uống … tất cả đều mang theo bao nhiêu mong mỏi, mà từng năm để trống.
Ngón tay Lâm Chiêu Chiêu run run.
Biết hớ, Bùi Thiệu khẽ ho một tiếng, tỏ thản nhiên. Hắn đẩy bàn công vụ , giường liền rộng thêm, mở cửa sổ. Ánh trăng sáng vằng vặc, trong trẻo như nước, chiếu ngập gian phòng.
Hắn thuận tay cầm lấy một chiếc thẻ đồng hoa văn phi hạc, vung tay ném về phía chân nến. Ngọn nến tắt phụt, gian phòng thoáng cái chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng mờ lặng lẽ lan khắp nơi.
Bùi Thiệu kéo nàng xuống, đè nàng xuống giường, kề tai nhỏ: “Thật nhét nàng túi đem theo.”
Lâm Chiêu Chiêu mở mắt, nghiêm túc đáp: “Túi gì? Bao tải ?”
Bùi Thiệu nghẹn họng, buồn so đo với nàng nữa, chỉ thấp giọng: “Nếu một ngày cởi bỏ chức quan, liền rời khỏi nơi , thiên hạ rộng lớn, chẳng chốn yên vui.”
Rời kinh thành, nàng cũng còn là quả phụ Bắc Ninh bá phủ nữa, chẳng cần bận lòng.
Lâm Chiêu Chiêu , trong lòng xưa nay từng ham quyền thế. Chỉ là… nàng khẽ , nụ cứng : “Ta là nữ nhân, dễ như thế.”
Bùi Thiệu ngừng , nàng chăm chú: “Khó chỗ nào?”
Lâm Chiêu Chiêu đáp: “Ta thấy thế cũng .”
Bùi Thiệu vui: “Nàng , chuyện để quyết.” Người vững tâm thường , để tự trấn an chính .
Hắn tiếp: “Dù ở , nàng cũng theo .”
Lâm Chiêu Chiêu ngáp dài, cơn buồn ngủ ùa tới, đáp một tiếng: “Ừm.”
Bùi Thiệu đưa tay xoa má nàng, lệnh: “Không ngủ.”
Nàng nhắm mắt đáp. Một lát , tiếng sột soạt, nàng mở mắt, đưa tay kéo vạt áo , trừng mắt .
Thấy nàng tỉnh, cầm tay nàng, hỏi: “Nếu rời kinh, và nàng ?”
Lâm Chiêu Chiêu lười nhác đáp: “… Chân Nam.”
Bùi Thiệu nhẹ: “Sống ở phía Bắc nhiều năm, phương Nam một chuyến cũng .”
Nàng sắp chịu nổi nữa: “Chàng cho ngủ, thấy khổ quá.”
Bùi Thiệu im lặng một lúc, môi nhếch lên, đáp: “Thôi, nàng ngủ .”
Nhìn nàng ngủ say, Bùi Thiệu chẳng buồn ngủ gì, cúi đầu hôn nhẹ lên má nàng. Trong thở, mùi hoa quế nhàn nhạt len đầu lưỡi.
Khó mà nếm đủ, ôm nàng sát , trong lòng tính từng ngày, thấy chán chường – mấy hôm nay trôi chậm đến thế.
Hôm , Bùi Thiệu trở Tuyết Tịnh Đường, liền thấy Văn Mai và Mãn Sương đang thu dọn hòm rương, vẻ đang chuẩn rời .
Bước chân khựng , tay lưng siết chặt.
Hắn sải bước tới chính phòng, ống tay áo cuốn theo một luồng gió, mạnh tay vén rèm lên.
Trước mắt là Lâm Chiêu Chiêu mặc áo choàng màu nâu xám viền chỉ hồi văn, là kiểu áo dành cho nam nhân, tuy che dáng dấp mềm mại của nàng, nhưng vẫn thể giấu hết nét nữ nhi.
Quy Nhạn chải đầu xong, tóc nàng búi cao, cài ngọc quan, kiểu dáng cũng giống tóc nam nhân.
Lâm Chiêu Chiêu , ánh mắt bình tĩnh .
Bàn tay nắm rèm của Bùi Thiệu nổi gân xanh – nàng định , cải nam trang?
Hắn cố dằn xuống cơn giận, hỏi: “Nàng đang gì?”
Lâm Chiêu Chiêu thản nhiên đáp: “Chẳng đó sẽ Hoàng Châu ?”
Bùi Thiệu sững .
Nàng tiếp: “Ta là nữ nhân, tiện, mặc như sẽ dễ dàng hơn một chút.” Nói kéo ống tay áo lên: “Y phục từ mấy năm , ngắn.”