Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 23: Vết sẹo - Luôn là ta cho nàng cơ hội

Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:55:43

Buổi sớm hôm , Lâm Chiêu Chiêu ngoại thành xem xét ruộng đất, xong việc thuận đường ghé qua phủ Tiêu thị một chuyến.

Lúc , tinh thần lão thái quân khá hơn nhiều, liền kéo tay Chiêu Chiêu chuyện trò. Đang , Dương Lan Anh nhà.

Lan Anh mười bốn tuổi, là con gái lớn của Vương thị. Bởi vì con Vương thị xưa nay ưa gì Chiêu Chiêu, nên cô bé cũng chẳng khi nào tỏ vẻ thiện với nàng. Lâm Chiêu Chiêu xưa nay tính tình điềm đạm, càng sốt ruột chạy theo lấy lòng.

Không ngờ hôm nay, Dương Lan Anh vốn kênh kiệu, chủ động lên tiếng:

"Tam thẩm an hảo."

Lâm Chiêu Chiêu đưa mắt , khẽ gật đầu lời đáp.

Dương Lan Anh xuống cạnh lão thái quân. Lão thái quân thương yêu xoa tóc mai cô, sang với Chiêu Chiêu:

"Mẫu con bé thương nặng, dạo Lan Anh chạy tới chạy lui lo việc, còn thường qua thăm , lòng hiếu thuận."

Dương Lan Anh :

"Mẹ con gặp chuyện, từ nay con nhất định chăm sóc thật ."

Nghe , Lâm Chiêu Chiêu chỉ khẽ gật đầu, hỏi gì thêm. Việc nhà ai, nấy tự gánh lấy mệnh.

Xem chừng cũng đến giờ, nàng cáo từ về. Lão thái quân giữ , dặn Lý Hoan tiễn nàng. Vừa đến cửa, liền gặp Tiêu thị đang tới.

Tiêu thị gọi giật :

"Tam thẩm, dạo sống ? Đại phòng giờ chẳng nên , việc gì cũng rơi hết xuống đầu , thật khổ!"

Biết nàng mát, Lâm Chiêu Chiêu sắc mặt nhàn nhạt, miệng cũng khách khí:

"Nhị bá mẫu giỏi việc đoán tính, quả thật sống vô cùng yên . Bây giờ Bá phủ chẳng thể thiếu tay chân Nhị bá mẫu, giữ gìn sức khỏe thật ."

Tiêu thị , nụ mặt cứng đờ.

hôm nay nàng đến để đấu khẩu. Điều nàng , là về Vương thị. Gặp ai cũng than phiền, gặp ai cũng kể tội.

"Không chê bai, nhưng Vương Tâm thương nặng, tỉnh thì thôi, mà giờ mặt mũi nát bét, miệng méo, chân què. Ngày đó chỉ bỏng nửa mặt, thế mà gặp trúng lang băm, chữa chẳng nên , giờ mặt sưng mủ hết cả . Miệng nnói rõ từ, cũng xong. Thật thảm!"

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Nói thở dài một tiếng.

"Lão thái quân thấy thì đau lòng lắm, vốn định đưa thầy thuốc lên nha môn kiện, ai ngờ gã trốn mất ! Nay Vương thị thế , mặt mũi , lão thái quân cũng chẳng cho nàng khỏi cửa."

Lâm Chiêu Chiêu tới đây, nhớ vụ cháy hôm . Hôm đó, Vương thị chỉ bỏng mặt mà còn gãy chân, giờ bệnh tình nặng hơn, cũng chẳng lấy lạ việc Dương Lan Anh dốc lòng lấy lòng lão nhân. Mẹ mất chỗ , hôn sự chỉ còn trông lão thái quân.

Nàng chắp tay, khẽ niệm một câu:

"A di đà Phật. Mong phúc phần của nàng vẫn còn ở phía , chỉ mong Phật tổ độ trì."

Lời tưởng như thản nhiên, kỳ thật trong lòng khỏi cảm thán. Đã tới nước , ai nấy đều lo , lời khách khí chút cũng là đủ.

Tiêu thị tiếp lời:

"Ngươi ở đây, thôi, chứ lúc đầu cũng chút thương cảm. nàng cũng thật lắm chuyện! Mới tỉnh dậy vài hôm kén cá chọn canh, đòi chạy loạn khắp nơi – thể thế còn chẳng quý lấy. Mặt thì nát bét, mà còn dọa cả đám trẻ con nhà mấy bận. Thật chẳng thể thống gì!"

Lâm Chiêu Chiêu liếc bóng nắng, nhẩm giờ trong lòng. Nếu rời sớm, e là về kịp Tuyết Tịnh Đường. Trước lúc cửa, Bùi Thiệu dặn kỹ, giờ Dậu ba khắc về ăn cơm tối cùng . Nếu nàng tới trễ, chắc chắn vui.

May , lúc đó bóng từ khúc quanh tới. Thân hình khác Vương thị bao nhiêu, nhưng khuôn mặt cháy sạm , mà giật . Ánh mắt âm trầm, đang chăm chăm về phía nàng và Tiêu thị.

Lâm Chiêu Chiêu ho nhẹ một tiếng.

Tiêu thị ngây ngô , vẫn còn đang Vương thị chẳng dứt. Lâm Chiêu Chiêu liền lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng cố ý cao hơn chút:

"Đại bá mẫu, thể khá hơn ?"

Tiêu thị chợt dừng chân, ngoái đầu , chỉ thấy bóng nọ khập khiễng rời . Nàng hoảng sợ vỗ n.g.ự.c một cái:

“Trời đất ơi, cứ như ma quỷ !”

Lại lầm bầm mấy lời xui xẻo, nghĩ bụng chắc thấy, trong lòng chột , lẩm bẩm dám thêm.

Lâm Chiêu Chiêu trở về Tuyết Tịnh Đường, khéo là giờ Dậu ba khắc.

Trên bàn gỗ lim dọn sẵn bát đũa, bốn món mặn một món canh, lượt đưa lên. Có thịt bò xào cay, nộm dưa chuột, gà xé nấm hương, sườn kho tàu.

So với bữa cơm thường ngày của nàng, mùi vị nặng hơn, bởi nàng Bùi Thiệu thích đồ nhạt. Tất cả đều là món thích, nàng dặn Văn Mai xuống bếp bảo chuẩn .

Lúc mùi cơm thơm ngát khắp phòng, chỉ tiếc chẳng thấy bóng dáng Bùi Thiệu .

Lâm Chiêu Chiêu cầm đũa, khẽ đảo đĩa gà xé nấm hương, thấy Quy Nhạn thôi, bèn bảo:

“Sao ?”

Quy Nhạn dè dặt đáp:

“Sao nãi nãi đợi thêm chút? Chắc Quốc công gia việc nên đến trễ.”

Lâm Chiêu Chiêu điềm đạm :

“Không cần đợi. Nếu bận, sẽ sai Hồ Thiên đến báo.”

Nói là , nhưng lúc gắp cơm đưa lên miệng, nàng thấy vị. Trong lòng chẳng hiểu chút nặng nề, giống như sợi dây đang kéo căng, khó mà thả lỏng.

Cơm xong, nàng dùng chén thơm súc miệng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm nặng.

Quy Nhạn vén rèm, Bùi Thiệu cúi đầu bước . Hắn mặc áo gấm màu mây trắng, bên hông đeo ngọc bội, chính là bộ đồ sáng nay nàng chọn. Áo gấm hợp , nổi bật dáng vẻ phong nhã, điềm đạm như ngọc.

Lâm Chiêu Chiêu dậy, định nở nụ đón tiếp, nhưng thấy sắc mặt trầm ngâm của , nụ liền tắt ngúm.

Trong phòng thoáng lặng một hồi.

Rốt cuộc, nàng là lên tiếng :

“Có chuyện gì ?”

Bùi Thiệu cụp mắt, che vẻ u ám trong ánh . Sắc mặt tối sầm, trầm giọng hỏi:

“Rốt cuộc, vì nàng gả cho Dương Hàn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-23-vet-seo-luon-la-ta-cho-nang-co-hoi.html.]

Lâm Chiêu Chiêu ngẩn .

Lại hỏi tiếp:

“Là vì Lâm Tình ?”

Hắn , tức là cho điều tra. Lại hiểu rõ nàng như thế, chỉ cần lộ chút đầu mối, cũng thể tra gốc rễ.

Dẫu miệng chẳng , nhưng lòng vẫn còn để tâm.

Những ngày gần đây, tình ý nồng đậm, ngỡ là phu thê bình yên, hóa giống như lớp vỏ ngoài che đậy sóng ngầm bên trong.

Lâm Chiêu Chiêu cúi đầu, đưa tay gãi nhẹ móng tay, nhẹ nhàng :

“Bùi Thiệu, cần gì tra hỏi ? Việc qua , để nó qua luôn ?”

Giọng vẫn trong trẻo, nhưng lạnh nhạt.

Chỉ nàng , đang gắng sức kìm nén run rẩy.

Bùi Thiệu giẫm lên vết thương nàng giấu kín bấy lâu.

Hắn bước lên hai bước, trong mắt rưng đỏ:

“Ta vốn định đêm nay đến, tự bình tĩnh . đến chuyện liên quan đến nàng, trong lòng như lửa đốt, hỏi rõ, chỉ sợ cả đời cứ mù mờ mãi.”

Hắn đến gần, giọng mang áp lực, trầm trầm:

“Lâm Chiêu Chiêu, chỉ — nàng từng tin ?”

Lâm Chiêu Chiêu lặng .

Lâm Tình là biểu tỷ của nàng, con thứ, chẳng ai coi trọng.

Năm xưa Lâm Chiêu Chiêu mười ba tuổi kinh, cô lập trong phủ của biểu thúc, chính biểu tỷ giúp đỡ vài phần. Sau tin nàng cùng bỏ trốn.

Chỉ tiếc đến một năm, xám xịt về, một treo cổ mà chết.

Khi , Lâm Chiêu Chiêu dọn ngoài, chuyện, định đón biểu tỷ về, nhưng từ chối.

Không lâu , Lâm Tình quyên sinh, hoa rụng ngọc tàn.

Cũng khi , Bùi Thiệu ép cưới nàng. Đêm nọ, đến tìm nàng, :

“Nếu thật thể cưới, thì mang nàng , đến chân trời góc bể, cũng sẽ nơi cho hai dung .”

Hắn quên, giờ đây hiểu, vì nàng chịu .

Lâm Tình là vết xe đổ trong mắt nàng, nàng dám đánh cược tương lai, tin .

Nếu như , trách nàng. đau lòng nhất là, khi Tây Bắc, nàng xoay gả cho Dương Hàn.

Không một lời báo, như nhát d.a.o lưng.

Nghĩ tới đó, tâm can như đông . Hô hấp dồn dập, mắt như tối sầm , nhưng vẫn chăm chú nàng, tìm lời giải đáp.

Lâm Chiêu Chiêu siết chặt tay, khô giọng :

“Bùi Thiệu, chuyện ... thể bỏ qua ?”

Nàng vẫn lựa chọn né tránh.

Trong mắt Bùi Thiệu hiện rõ nỗi thất vọng, chậm rãi :

“Lâm Chiêu Chiêu, là cho nàng cơ hội...”

Bờ vai nàng khẽ run.

thế, đường đường Quốc công gia hạ đến mức , nàng thật sự quá đáng.

Nàng tránh mắt , lời nào nữa.

Trong lòng Bùi Thiệu lạnh , giọng cứng ngắc:

“Nàng bảo quyết định? Được, nghĩ — giữa với nàng...”

Hắn hết câu.

Lâm Chiêu Chiêu yên.

Nếu đây là quyết định của , nàng cũng oán, chỉ xin chút thời gian, để quên những ngày ấm êm qua. Bằng , nàng còn thể giữ vững bao lâu.

Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, cầm tay áo, toan bước qua .

Ngay lúc , cổ tay Bùi Thiệu nắm chặt.

"Xoẹt" một tiếng, như dây đàn trong lòng đứt phựt, Lâm Chiêu Chiêu giãy :

“Buông !”

Người miệng quên, nhưng tay vẫn giữ chặt buông. Nàng hiểu nỗi tức giận trong lòng , nhưng lật chuyện xưa, chẳng lẽ là cách giải thoát ?

Nàng thực sự, sắp chịu nổi nữa .

Tay càng lúc càng siết mạnh. Chiếc vòng vàng cổ tay nàng, ép xuống, đau nhức đến tê dại.

Không nghĩ đến điều gì, sắc mặt nàng trắng bệch. Định thôi giãy giụa, nhưng đúng lúc , Bùi Thiệu kéo mạnh một cái, vòng tay vàng tuột khỏi cổ tay!

“Đinh! Đinh! Đinh!”

Chiếc vòng rơi xuống đất, lăn vài vòng, đụng chân bàn mới dừng .

Bùi Thiệu cúi đầu, lập tức thấy rõ — nơi cổ tay nàng vốn trắng nõn, lúc đầy vết sẹo chằng chịt.

Hắn hoảng hốt định đưa tay nắm lấy, nhưng Lâm Chiêu Chiêu lui , run rẩy:

“Đủ ... ...”

“Bùi Thiệu... quên .”

Loading...