Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 22: Dấu vết - Đã có manh mối rồi

Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:55:41

Cuối cùng thì Bùi Thiệu cũng hiểu rõ, Lâm Triều chính là Lâm Mộ, mà Lâm Mộ cũng là Lâm Triều. Họ vốn chỉ là một – tên thật là Lâm Chiêu Chiêu.

Lâm Chiêu Chiêu toan bỏ chạy. cho dù nàng lanh lẹ đến mấy, thể thoát khỏi tay Bùi Thiệu?

Mới chạy tới mười bước, nàng xách lên như xách gà con. Hai mắt Bùi Thiệu đỏ bừng, nghiến răng, trầm giọng hỏi:

“Ngươi dám chơi !”

Thấy sắc mặt khó coi, Lâm Chiêu Chiêu liền chột , bánh nướng tay rơi xuống đất cũng chẳng buồn nhặt, trong bụng thầm than — phen yên ! Nếu vượt qua cửa ải , cũng coi như ông trời thương tình.

Thấy Bùi Thiệu nắm c.h.ặ.t t.a.y như sắp nổi trận lôi đình, nàng vội vàng ôm đầu kêu lên:

“Không tại ! Là ngươi tự nhận sai !”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Sắc mặt Bùi Thiệu trầm hẳn, khí lạnh quanh còn hơn gió tuyết đầu đông.

Hắn lời nào, nhấc bổng Lâm Chiêu Chiêu, ném nàng lên lưng ngựa, cũng trèo lên . Gió tuyết hun hút, ngựa lao vun vút như bay. Lâm Chiêu Chiêu vững, xóc đến hoa mắt, đành bám chặt lấy áo , giọng run run:

“Bùi... Bùi tiểu tướng quân, Bùi đại ca... Ta sai , nhưng việc ... thật sự là vô tội!”

Bùi Thiệu vẫn lên tiếng, chỉ cúi vung roi giục ngựa. Ngựa chạy nhanh hơn, khiến sắc mặt Lâm Chiêu Chiêu trắng bệch. Chẳng bao lâu tới phủ Tĩnh Quốc Công. Hắn buồn để ý thị vệ hành lễ, lôi nàng thẳng bên trong.

Lâm Chiêu Chiêu lảo đảo bước theo, cố giãy :

“Ngươi định ?”

Bọn hạ nhân trong phủ thấy cảnh đều cúi đầu ngơ, chẳng ai dám một lời.

Cuối cùng, dẫn nàng một gian phòng lò than sưởi ấm. Dù trong phòng lạnh, nhưng vẻ mặt của Bùi Thiệu, lòng Lâm Chiêu Chiêu rét run.

Xưa nay nàng từng thấy tức giận đến . Từng hai cãi vã , đều nhịn , hề động tay động chân.

Lúc , mắt nàng hoe đỏ, giọng lạc :

“Ta... Ta gặp cha ...”

Bùi Thiệu trả lời, chỉ cúi nhấc nàng lên, ném thẳng lên giường .

Lâm Chiêu Chiêu kịp định thần, đè một tay lên cổ.

Nực , một tướng quân từng trận g.i.ế.c địch, thấu mưu kế bốn phương, một đứa con gái xoay như chong chóng. Hắn vốn thật lòng thật , hóa chỉ là trò trong mắt nàng.

Nghĩ đến đây, Bùi Thiệu bật lạnh, :

“Lâm Chiêu Chiêu, cứ ngỡ tìm vợ , nào ngờ vợ bỏ chạy.”

Lâm Chiêu Chiêu chớp mắt, cố gắng chọc :

“Vậy... bây giờ tính ?”

Bùi Thiệu giận quá hoá liều, trong đầu sinh một ý nghĩ điên cuồng – nếu nàng là con trai, thì lấy cũng chẳng . Cùng lắm thì... thiệt một chút.

Hắn đặt tay lên vạt áo nàng, giọng hằn học:

“Không bằng , ngươi gạt , thì lấy báo đáp. Dù lớn lên ngươi cũng xinh, cũng lỗ.”

Lúc , vẫn tưởng Lâm Chiêu Chiêu là nam.

Lâm Chiêu Chiêu hoảng hốt kịp phản ứng, thì chỉ trong chớp mắt, cổ áo nàng kéo bung .

Cũng đúng lúc , chuyện như vén màn. Một tầng cửa sổ mỏng manh đ.â.m thủng, ánh sáng tràn .

Ánh mắt Bùi Thiệu lập tức co .

Hắn thấy xương quai xanh nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, cổ nàng còn vắt hai dây lưng đỏ sẫm, kéo theo một chiếc yếm mềm màu son thêu hoa mẫu đơn.

Là yếm.

Tay khựng giữa trung.

Lâm Chiêu Chiêu cuống cuồng lấy tay che ngực, mặt đỏ bừng, hét lớn:

“Cút!”

Đầu óc Bùi Thiệu trống rỗng. Hắn ôm nàng, lau nước mắt nàng, nhưng hợp lẽ, tay chân luống cuống nên gì. Hắn hỏi vì nàng gạt , nhưng bao nhiêu lời , cuối cùng thốt .

Ngay lúc , Lâm Chiêu Chiêu chụp lấy cây giá nến đầu giường, nghĩ ngợi liền phang thẳng trán .

Có lẽ vì hổ, Bùi Thiệu cũng tránh. Máu chảy ròng xuống mặt .

Vết thương để một sẹo nhỏ…

Hiện tại, cũng mờ hẳn còn dấu.

Trời tối, hoa lê ngoài hiên lặng lẽ đổ bóng. Trong phòng, Lâm Chiêu Chiêu trong lòng Bùi Thiệu, tay mân mê nơi thái dương . Nàng tìm hồi lâu mà chẳng thấy dấu vết cũ năm nào giận quá tay đánh .

Nàng khẽ thở dài, giọng như gió thoảng:

“May là để sẹo.”

Bùi Thiệu nắm lấy tay nàng, áp lên má . Trong bóng tối, mắt ánh lên rõ ràng, giọng trầm:

“May gì mà may?”

Rồi lẩm bẩm:

“Cái gì cũng còn.”

Hắn theo bàn tay nàng mà hôn nhẹ từng chút, mắt ngắm vòng vàng nhỏ nơi cổ tay nàng, vòng chỉ bằng đầu ngón tay, mỏng nhẹ, ôm sát làn da.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-22-dau-vet-da-co-manh-moi-roi.html.]

Ngón tay Lâm Chiêu Chiêu khẽ run.

Nếu thật sự còn giữ điều gì, chẳng càng đáng buồn hơn ?

Đột nhiên, Bùi Thiệu kéo tay nàng xuống, trầm giọng:

“Thêm một nữa.”

Lâm Chiêu Chiêu đỏ mặt, đẩy nhẹ n.g.ự.c :

“Vừa chẳng …”

Rốt cuộc cũng tránh , nàng chỉ đành thuận theo.

Tiếng động trong phòng nhỏ nhẹ, từng lời thở than của Bùi Thiệu xen giữa:

“A Mộ, bao giờ mới thành thật đây?”

Lâm Chiêu Chiêu đáp:

“Chắc hai hôm nữa.”

Bùi Thiệu nghiêm mặt :

“Nói dối là chó con đấy.”

Lâm Chiêu Chiêu im lặng:

“…Trẻ con…”

Giữa Tuyết Tịnh Đường và Thủy Sơn Đường, một trận giận dỗi nhỏ, việc trở về bình thường. Đến cả Mãn Sương ngây ngô cũng bắt đầu ngờ ngợ, liền kéo Quy Nhạn nhỏ giọng hỏi:

“Vậy... tụi còn gọi nãi nãi là ‘Tam phu nhân’ nữa ?”

Quy Nhạn đáp:

“Nãi nãi ly , vẫn cứ như cũ mà gọi.”

“À…”

Mãn Sương nghĩ nghĩ, cũng như Quy Nhạn, cô chẳng thấy Lâm Chiêu Chiêu gì sai. Trái , cô còn mong nãi nãi nhanh chóng về phủ Quốc Công, để ăn ngon mặc .

Chỉ là cop vẫn hiểu rõ:

“Ta thấy Quốc Công gia đối với nãi nãi như , nãi nãi dứt khoát rời Bá phủ, thẳng Quốc Công phủ cho ?”

Tay Quy Nhạn đang gấp quần áo khựng .

Cô ngẩng đầu Mãn Sương, nghiêm giọng từng chữ một:

“A Sương, mấy lời , em chớ mặt nãi nãi.”

Mãn Sương vội lấy tay bịt miệng, Quy Nhạn cũng thẳng , sắc mặt nghiêm túc. Thấy , Mãn Sương sợ đến tái mặt:

“Dạ, em hiểu .”

Phía Thủy Vân Trai.

Mấy vị quan viên dâng xong tấu sự, Lý Chương và Võ Bình Lưu chờ bên nhĩ phòng, uống đợi. Khi Hồ Thiên đến nhắc thì gần giờ Dậu.

Hồ Thiên khéo:

“Hai vị đại nhân, giờ Dậu ba khắc , công gia còn dùng cơm.”

Ý là nhắc họ sớm rời .

Ngày thường Bùi Thiệu câu nệ giờ giấc, nếu công việc xong, bữa ăn thể chậm , chẳng ai gì. Chỉ là nay… chắc là đợi cơm cùng.

Võ Bình Lưu nhấp một ngụm , :

là vị ngọt tân hôn.”

Lý Chương cũng theo.

Chờ việc xong xuôi, đến giờ Dậu hai khắc, Võ Bình Lưu cáo từ, Bùi Thiệu cũng dậy. Thấy Lý Chương do dự, như điều , Bùi Thiệu liền hỏi:

“Có việc gì?”

Lý Chương đáp:

“Chuyện đại nhân nhờ tra, đầu mối.”

Bùi Thiệu khựng , ngón tay khẽ xoay vật bàn, hỏi:

“Đầu mối gì?”

Lý Chương trình bày:

“Không sai. Dựa theo tên bia mộ ở Trật Sơn, đối chiếu thì là Lâm Tình. Phu nhân quả một em họ tên như .”

Hôm , khi truy bắt tội phạm gặp Lâm Chiêu Chiêu tại Trật Sơn, Bùi Thiệu bảo Lý Chương âm thầm điều tra. Vì năm xưa biểu thúc bên nhà của Lâm phu nhân từng xảy mâu thuẫn ăn, đó rời kinh, nhà chuyển nhiều nơi, nên việc theo hành tung tốn ít công sức.

Giờ mới kết quả.

Lý Chương dâng công văn lui sang một bên.

Bùi Thiệu tờ giấy, yên lặng một hồi mới :

“Ngươi lui .”

Loading...