Đồng Nhân Triển Hộ Vệ Xin Dừng Bước!
Chương 23: 23: Cứu Rỗi Bảy
Hoàng Phủ Nam dường như không có nhìn đến biểu tình của hai người kia, thần sắc tự nhiên mà nói: “Công Tôn tiên sinh nói, Phùng Đại Vi chính là bị bình hoa một kích mất mạng, có thể thấy được ngươi lúc ấy là dùng hết toàn lực.
”“Nhi tử Phùng Đại Vi, Phùng Quân Hi là hảo bằng hữu với ngươi, từ ngày hắn cứu ngươi một mạng, về sau, các ngươi cơ hồ như hình với bóng.
Ngươi cùng Phùng Quân Hi cảm tình tốt như vậy, Phùng Đại Vi cùng ngươi hẳn là cũng rất quen thuộc, theo lý thuyết cho dù không bận tâm người bạn tốt Phùng Quân Hi kia, ngươi cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn như thế.
”Hoàng Phủ Nam một bên nói, một bên quan sát biểu tình của Lục Hành Chi.
“Ta đã nói đó là dưới tình thế cấp bách thất thủ.
” Lục Hành Chi nhấp môi, lạnh giọng nói.
Hoàng Phủ Nam nhìn về phía Lục Hành Chi, thanh âm chậm rì rì, nhưng ngữ khí lại thập phần chắc chắn, “Không, ta không cảm thấy là dưới tình thế cấp bách thất thủ.
Là Phùng Đại Vi đã làm sự tình gì, làm ngươi thống hận hắn, hận đến muốn giết chết hắn phải không?”Lục Hành Chi mặt vô biểu tình mà nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.
Hoàng Phủ Nam nghiêng đầu, một bàn tay nâng lên, nhẹ nhàng day day huyệt Thái Dương, không nhanh không chậm mà nói:“Thời điểm Tiểu Thất mất tích, ngươi cũng không có trở về Lục trạch, ngược lại là đi tìm Phùng Quân Hi, khi đó ngươi có phải hay không đã biết cái gì? Tiểu Thất trở về, sau đó người khác đều nói nàng trúng Thất Tâm Phong.
”“Nhưng thân là ca ca như ngươi, lại một lần đều không có trở về xem qua nàng, vì cái gì? Ngươi là thẹn trong lòng, cảm thấy chính mình không bảo vệ tốt nàng sao? Ngươi nói ngươi giết Phùng Đại Vi, có phải hay không bởi vì ngươi biết hắn cùng Tiểu Thất mất tích có quan hệ?”Lục Hành Chi hô hấp bỗng nhiên dồn dập lên.
Hoàng Phủ Nam lại nói: “Liền tính hắn cùng Tiểu Thất mất tích có quan hệ, nhưng Tiểu Thất bình an đã trở lại, hắn hẳn là tội không đến chết.
Ngươi vì cái gì muốn giết hắn, có phải hay không hắn ở trong đoạn thời gian Tiểu Thất mất tích, đối với Tiểu Thất làm…….
”“Đủ rồi, ngươi câm miệng!” Thiếu niên sắc mặt xanh mét, nhìn ra được tới hắn đã bị suy đoán của Hoàng Phủ Nam chọc giận.
Hắn thật sâu mà hít một hơi, muốn khống chế tốt cảm xúc chính mình, nhưng trong thanh âm như cũ mang theo một tia run rẩy:“Đây là phương thức Khai Phong Phủ phá án sao? Quả thực chính là đầy miệng nói bậy, ăn nói bừa bãi!”Triển Chiêu theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Nam, chỉ thấy nàng thần sắc bất động, dù bận vẫn ung dung mà nhìn về phía thiếu niên đang nỗ lực áp chế lửa giận.
Nàng tiếp tục nói: “Kỳ thật sự tình Tiểu Thất mất tích, Phùng Quân Hi cũng biết, đúng không? Sở hữu Lục chưởng quầy đến Khai Phong Phủ báo án nói thời điểm Tiểu Thất mất tích, ngươi không có hồi Lục trạch, mà là ra roi thúc ngựa đi nông trang của Phùng gia tìm Phùng Quân Hi, ngươi cho rằng hắn có thể giúp ngươi, phải không?”“Mà án mạng phát sinh lúc sau, Phùng Quân Hi vẫn luôn không có tới gặp ngươi, không chỉ bởi vì ngươi sai, giết phụ thân hắn làm hắn khó có thể tiếp thu, cũng là vì việc Phùng Đại Vi đã làm với Tiểu Thất, hắn cảm thấy thẹn đối với ngươi cùng Tiểu Thất.
”Lục Hành Chi nghe vậy, cắn răng nở nụ cười, “Người là ta giết, ta nhận tội.
Đến nỗi mặt khác, ta không có gì giải thích, các ngươi thỉnh tự tiện!”Nói xong, xoay người trở về giường đá nằm xuống, đưa lưng về phía Hoàng Phủ Nam, hiển nhiên là không muốn nói thêm gì nữa.
Hoàng Phủ Nam ở trong nhà giam đứng thẳng một lát, trong lòng trăm vị tạp trần.
“Tứ cô nương.
” Triển Chiêu kêu nàng.
Hoàng Phủ Nam cúi đầu, nhấp môi tự giễu cười cười, liền cùng Triển Chiêu cùng nhau rời khỏi ngục giam.
Hoàng Phủ Nam trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi Triển Chiêu, “Triển hộ vệ gặp qua Phùng công tử chưa?”Triển Chiêu lúc này nghiêng đầu nhìn nàng một cái, “Gặp qua, Phùng công tử thiếu niên tài tuấn, làm người khiêm tốn.
”Hoàng Phủ Nam chớp chớp mắt, nhìn chung quanh thân mình một chút, mới nhẹ giọng nói: “Ta tổng cảm giác cái chết của Phùng Đại Vi nói không nên lời quỷ dị, các ngài từng hoài nghi qua Phùng Quân Hi chưa?”Bước chân Triển Chiêu khựng lại, “Tứ cô nương, lời nói không thể nói bậy, để ý tai vách mạch rừng….
.
”“Được.
” Hoàng Phủ Nam cười cười, cúi đầu xem đường.
Bên người người nam nhân này, Ngự Miêu của Hoàng Thượng, người giang hồ xưng Nam hiệp, nhiều lần cứu Bao Thanh Thiên, gan dạ sáng suốt, tài trí đều là ngàn dặm mới tìm được một.
Có sự tình hắn mặc dù là không nói, trong lòng đại khái cũng là hiểu rõ đi?Hoàng Phủ Nam cười cười, lại đánh chủ ý lên mặt khác.
Hoàng Phủ Nam: “Ta muốn biết Phùng Quân Hi là cái người như thế nào?”Triển Chiêu: “Cô nương có thể dùng danh nghĩa lấy điều tra án kiện, tự mình đến Phùng phủ cùng hắn tiếp xúc.
”Hoàng Phủ Nam lại lắc đầu, “Không, ta muốn biết ở trong mắt người ngoài, Phùng Quân Hi rốt cuộc là cái người như thế nào.
”“Vậy cô nương muốn tìm ai?”Hoàng Phủ Nam dừng lại bước chân, nghiêng đầu, trên mặt mang theo cao thâm khó đoán tươi cười, “Ta muốn tìm thầy của hắn.
”Lão sư vỡ lòng của Phùng Quân Hi là một vị thập phần nổi danh trong Khai Phong thành, Liêm lão sư.
Vị lão sư này đối với học trò yêu cầu thực nghiêm khắc, muốn nhập sư môn hắn cũng không dễ dàng.
Tuổi cao về sau, liền không hề thu học sinh, sau lại vì thích thanh tĩnh dứt khoát dọn đến vùng ngoại ô ở tại một Tiểu điền viên.
Một học trò bản tính như thế nào, lão sư đại khái là người rõ ràng nhất.
Bất quá, Liêm lão sư đối với Phùng Quân Hi khen không dứt miệng, nói hắn niên thiếu thông minh, đầu óc linh hoạt, nhưng trong lời nói, luôn như có như không mà để lộ ra vài phần đáng tiếc cùng đau lòng.
Hoàng Phủ Nam nhìn người trước mắt vuốt râu dê Liêm lão sư, hỏi:“Xin hỏi lão sư, Phùng công tử nhân tài bậc này, vì sao chậm chạp không thi đậu công danh?”.