Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

DỮ QUÂN - 1 - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:02:01

1.

 

Thái Tử thương , đây là chuyện lớn.

 

Bệ hạ quan tâm đến chuyện , phái Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ là Tiêu Trạch điều tra đến cùng.

 

Tiêu Trạch, nhị công tử Trung Nghĩa Hầu phủ, là dịu dàng ấm áp nhưng chọn việc cho Cẩm Y vệ.

 

Ta cũng chính là ban đầu vốn định dùng tú cầu nhét nam châm ném cho Tiêu nhị công tử.

 

chuyện của Thái Tử... Thì gì mà điều tra?

 

Con của ngài chân vững, thế cũng điều tra khác?

 

Tiêu Trạch điều tra hồi lâu, thế mà phát hiện manh mối thật.

 

Một đêm trăng gió lớn, lén lút lẻn khuê phòng của , bịt cái miếng sắp thét lên của , hiệu với rằng định .

 

Ta gật gật đầu, đè cái suy nghĩ chuyện trong lòng xuống, hỏi : “Tiêu đại nhân, đêm khuya tới chơi chuyện gì ?”

 

Tiêu Trạch gật đầu: “ việc, phát hiện trong chuyện Thái Tử thương một điểm khá kỳ quặc.”

 

Trái tim giật thon thót.

 

Hắn dừng một thoáng về phía : “Ta phát hiện tú cầu kén rể của cô nam châm. Cũng chính vì như thế nên tú cầu của cô mới bay tới đúng cái thùng sắt điện hạ đang ôm.”

 

Hắn tiến gần thêm mấy bước, hạ giọng: “Nói cách khác, Thái Tử thương , cô chính là thủ phạm.”

 

Ta: “???”

 

Ta sợ đến mức xua tay lia lịa: “Không Tiêu đại nhân, Thái Tử thùng sắt nện lên mà, tại tú cầu của đập trúng, chuyện rõ ràng chỉ là một sự cố, khẳng định là thủ phạm ?”

 

Tiêu Trạch để ý đến câu hỏi của , hỏi: “Tống cô nương, vì trăm phương ngàn kế buộc nam châm lên tú cầu kén rể của cô? Chẳng lẽ vì cô lúc Thái Tử điện hạ sẽ ôm thùng sắt ở đó nên dùng thứ để mưu đoạt vị trí Thái Tử phi?”

 

Ta đúng là cảm ơn , suy đoán chuyện của Thái Tử ly kỳ như đến cũng nghĩ nổi.

 

Ta phủ nhận: “Tiêu đại nhân, tuyệt đối ý .”

 

Tiêu Trạch suy nghĩ gật đầu: “ là Tống cô nương cũng động cơ để mưu hại Thái Tử, chuyện hẳn chỉ là trùng hợp.”

 

Ta điên cuồng gật đầu.

 

đó Tiêu Trạch tỏ đang khó xử: “ chuyện thể ăn gian dối bẩm báo chi tiết với bệ hạ, giờ nên thế nào mới đây?”

 

Ta định mở miệng giải thích.

 

còn kịp mở miệng, tiếp tục : “Tại hạ một kế , thực hiện chăng?”

 

Ta vội đáp: “Mời Tiêu đại nhân .”

 

Tiêu Trạch : “Thật tại hạ, cũng thói quen mang sắt bên .”

 

Ta: “Gì cơ?”

 

Tiêu Trạch cúi đầu, tháo túi thơm tùy xuống, cầm trong lòng bàn tay đo đếm ước lượng thử mở túi thơm , đổ đồ bên trong bàn.

 

Kết quả, trong túi thơm hai miếng sắt nhỏ rơi .

 

Miếng hình trăng khuyết , chính là miếng lén bỏ .

 

miếng còn ...

 

Chẳng lẽ Tiêu Trạch, ... thật sự thói quen mang sắt bên ?

 

Ta ngẩng đầu về phía Tiêu Trạch, trong mắt của chợt bắt một tia kinh ngạc vụt qua biến mất.

 

một giây thần sắc Tiêu Trạch bình thường trở , : “Tống cô nương, đến lúc đó hãy như , Hai... Hai miếng sắt là tại hạ cố ý để trong túi thơm khiến tú cầu thu hút qua. Chuyện liên quan một chút nào đến Thái Tử.”

 

“Nếu bệ hạ hỏi chuyện đến cùng, cô nương cũng thể thừa nhận, tới lúc đó hai chúng sẽ giả bộ thành , coi như kết thúc chuyện .”

 

“Tại hạ tuyệt đối ý mạo phạm cô nương nhưng vì chuyện của cô nương quá cấp bách, nếu cô nương cảm thấy , ...”

 

“Ổn !”

 

Như thể sợ muộn một giây là Tiêu Trạch sẽ đổi ý thế là vội vàng đồng ý.

 

những gì Tiêu Trạch cũng sai chỗ nào.

 

Sự thật cũng coi như đúng là thế.

 

Ta cảm giác hình như Tiêu Trạch thở dài một cái, ngay đó nở một nụ nhàn nhạt với .

 

2. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-quan/1-2.html.]

Sau khi Tiêu Trạch bẩm báo chuyện với bệ hạ, dường như trở thành cầm đầu hại Thái Tử thương.

 

Tiêu Trạch là ai, chính là sự tồn tại mang vai trò là con nuôi của bệ hạ, sự sủng ái hưởng hơn kém so với Thái Tử.

 

Vì thế khi bệ hạ về chuyện chẳng những tức giận mà còn vô cùng vui mừng, liên tục tán thưởng Tiêu Trạch việc nhanh nhạy, sách lược.

 

Ông vẫy tay, hiệu cho thái giám nhanh chóng truyền tiến cung.

 

Ta cung, hành lễ với bệ hạ: “Thần nữ Tống Thời Khanh, tham kiến bệ hạ.” 

 

Bệ hạ kéo tay , cho Tiêu Trạch thầm mến như nào, rung động , nhớ đến mức trằn trọc ngủ yên giấc thế nào, còn cả hao tâm tổn trí giở trò túi thơm và tú cầu như thế nào nữa.

 

Ông thêm mắm dặm muối một hồi, quên sạch chuyện Thái Tử thương. 

 

Cuối cùng bệ hạ trịnh trọng hỏi : “Ý của con thế nào? Nếu con cũng ý với , trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn cho hai đứa.”

 

Câu chuyện thực sự quá ly kỳ quá phức tạp, chẳng hiểu phát triển thành Tiêu Trạch thích , thậm chí bệ hạ còn hỏi ý kiến của .

 

Vậy còn ý kiến gì nữa, vô cùng hài lòng với hôn sự !

 

Ta đang định bốn chữ “ ý kiến” thì phias chợt một giọng trong trẻo vang lên: 

 

“Nhi thần ý kiến.”

 

Ta đầu, đối mặt với ánh mặt sâu xa của Thái Tử.

 

Thái Tử chống gậy, hầu đỡ, khập khiễng tới, : “Bổn cung đập thê thảm như , Tống cô nương định quan tâm chút nào?”

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Lại còn định vui vẻ lập gia đình??”

 

“Ây...” Ta vội vàng bước tới lo lắng hỏi: “Điện hạ, ngài chứ?”

 

“Có .”

 

Thái Tử ôm ngực: “Cực kỳ , sợ là thể sẽ để di chứng.”

 

Xong xong luôn, Thái Tử thế ăn vạ .

 

Ta sợ hãi vô cùng: “Nghe Thái Tử giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, là dũng sĩ bậc nhất Đại Tề, thần nữ nghĩ tuy điện hạ thùng sắt đập một cái nhưng nghĩ sẽ thương quá nặng.”

 

Ta ngập ngừng cắn răng: “Nếu thực sự thể ngài tổn hại, để thần nữ cũng thùng sắt nện một cái, xoa dịu lửa giận của điện hạ?”

 

Thái Tử gật đầu, nghiêm túc hỏi : “Ngươi ai bổn cung giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, là dũng sĩ bậc nhất? Không ngờ uy danh của bổn cũng cũng vang dội như thế đấy?”

 

Ta: “...”

 

Ta nghĩ Thái Tử điện hạ nhà ngươi thật nhỉ...

 

Tiêu Trạch bước tới ngắt lời Thái Tử: “Điện hạ, Thời Khanh sẽ kết phu thê cùng thần nên chuyện của Thời Khanh cũng là chuyện của thần.”

 

“Điện hạ thương khiến thần lo lắng ngày đêm, nếu để di chứng, thần c.h.ế.t trăm cũng hết tội. Sau thần nhất định sẽ cùng thê tử tìm danh y khắp thiên hạ cho thái tử, bảo đảm thể điện hạ an khang.”

 

Phóng khoáng, thỏa đáng, kiêu ngạo tự ti.

 

Không hổ là Tiêu Trạch.

 

Thái Tử , bước lên một bước, Tiêu Trạch chăm chú: “Thời Khanh, ngươi gọi như cũng ?”

 

Ta nhất thời nghẹ họng.

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

 

Năng lực nắm bắt trọng điểm của Thái Tử đúng là khó lường ghê.

 

Tiêu Trạch mỉm : “Sao gọi ? Thời Khanh là tên thê tử của thần, chẳng lẽ thần gọi, điện hạ thì gọi?”

 

Thái Tử cam lòng chịu yếu thế: “Phụ hoàng còn tứ hôn Tiêu Chỉ huy , thấy quá đáng , ngươi đặt thanh danh của Tống cô nương ?”

 

Lúc hai đang giương cung bạt kiếm, bệ hạ vội vàng chạy hòa giải: “Đừng ồn ào nữa, Thái Tử, con đúng là chú trọng lễ tiết quá! Cũng chỉ là tứ hôn thôi mà, giờ trẫm tứ hôn là đúng ?”

 

Vừa , bệ hạ tới án thư, nâng bút lên bắt đầu thánh chỉ.

 

“Nhi thần ý ...”

 

Thái Tử vô thức gọi nhưng thấy bệ hạ định dừng bút thế là chợt kêu lên một tiếng đau đớn, ôm n.g.ự.c ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

 

Bệ hạ sợ đến mức vội vàng đặt bút xuống dậy, loạng choảng chạy tới đỡ Thái Tử.

 

Trong cung, hết gọi Thái y tới khiêng Thái tử, loạn như tơ vò.

 

TA cũng sợ đến bay hồn bay vía, chỉ sợ Thái Tử thương nặng thật, ở một bên dám động đậy.

 

lúc Thái Tử khiêng lên, chợt thấy mí mắt he hé, khóe miệng còn nở một nụ gian trá.

 

Kỳ quái, quá là kỳ quái.

 

Thái Tử đúng là kỳ quái nhất từng gặp.

Loading...