Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

DỮ QUÂN - 3 - 5

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:02:02

3.

 

Ta Thái Tử mắc một căn bệnh lạ.

 

Bị đau đầu, ngày nào cũng đau đầu, mấy ngày tới thăm .

 

, đầu đau.

 

Các ngươi xem kỳ quái .

 

Thái Tử kỳ quái, đến bệnh cũng kỳ quái.

 

Thái y tới phủ nhà mời , báo rằng Thái Tử đang thê thảm lắm , ngày nào đầu cũng đau chết, cứ tới thăm là ngày nào cũng đau như thế, nhỡ ngày nào đó đau đến c.h.ế.t thì sẽ gánh tội sát hại Thái Tử.

 

Thái y ôm mặt rưng rức: “Ngươi như chẳng khác nào đang đòi mạng sống của điện hạ, ngươi chính là hại điện hạ! Điện hạ của ! Ôi, điện hạ của !!!”

 

Ta: “...”

 

Ta từ chối , đành nhận lời: “Được , sẽ tới thăm Thải Tử.”

 

Thái y lập tức trở mặt tươi , còn sẽ chờ y phục xong xuôi, cùng tới Đông Cung.

 

Ta về phòng, định xoay đóng cửa thì một bàn tay chợt xuất hiện ngay giữa khe cửa đang hé mở.

 

Ta ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đào hoa xinh của Tiêu Trạch.

 

Tim lập tức đập như trống nổi.

 

Hắn nhạt, đẩy cửa bước phòng, hất áo bào xuống, với : “Thái Tử lâm bệnh nặng, bệ hạ tạm thời hoãn chuyện tứ hôn , nhưng hết, mấy ngày nữa sẽ nhắc chuyện với bệ hạ.”

 

“Được.” Ta gật đầu đáp: “Vừa cũng thăm Thái Tử, mấy ngày nay đau đầu nghiêm trọng, ngày nào gặp mới đỡ hơn chút,”

 

Khuôn mặt tươi của Tiêu Trạch tối , : “Gặp cô nương đỡ hơn?”

 

Ta gật đầu: “Ta đoán vì tắc nghẽn kinh mạch, gặp tức giận, kinh mạch tự thông nên hết đau đầu.”

 

Tiêu Trạch lắc đầu, : “Nếu đúng như thì thuốc của Thái Tử hẳn .”

 

Ta khó hiểu: “Ừm?”

 

Tiêu Trạch nhin về phía : “Cô nương hôm đó Thái Tử ôm thùng sắt đó ?”

 

Ta lắc đầu.

 

“Ta .”

 

Tiêu Trạch tỏ vẻ thần bí vẫy gần, nhỏ giọng bên tai : “Thái Tử thích cho heo ăn, thật hôm đó định ôm thùng sắt cho heo ăn.”

 

“Hả??”

 

Ta tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.

 

Tiêu Trạch chắc chắn gật đầu với .

 

 Ta cứ tạm tin .

 

Thì cái thùng sắt Thái Tử ôm là thùng cho heo ăn.

 

Khiếp sợ ghê.

 

4. 

 

Ta theo Thái y tới Đông Cung.

 

Thái Tử đang giường, gương mặt trắng bệch, tái đến mức cảm tưởng như đang đắp phấn lên mặt.

 

Hẳn Thái Tử đang bệnh nặng lắm, dù mặt còn tróc cả da .

 

Cũng tại bỏ nam châm trong tú cầu, nếu thì Thái Tử chẳng thương tật đến mức .

 

cũng chỉ yên cho heo ăn thôi mà.

 

Thế mà giờ thành thế đây.

 

Suy cho cùng, hẳn cũng nên chịu trách nhiệm với bệnh của Thái Tử,

 

Ta thành khẩn xin : “Điện hạ, xin ngài, tại cả.”

 

Thái Tử dậy, về phía : “Tống cô nương, chuyện với cô.”

 

Ta ngẩng đầu: “Mời điện hạ .”

 

Thái Tử lúng túng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Cô hôm đó bổn cung ôm một cái thùng sắt ?”

 

một nhà, hỏi y .

 

Ta gật đầu, trả lời cực kỳ chân thành : “Điện hạ định cho heo ăn.” 

 

Trong một thoáng, cảm giác như Thái Tử nhảy chảo nhuộm, sắc mặt đổi gọi là như cầu vồng mưa.

 

Vẻ mặt vô cùng khó coi: “Ai cho cô cái ? Tiêu Trạch?”

 

Ta thành thật gật đầu, thầm nghĩ Tiêu Trạch trọng nghĩa khí với , cũng nên giúp một chút.  

 

Thế là quyết định Tiêu Trạch nịnh nọt Thái Tử, thế là bèn thêm mắm dặm muối vài câu: “Điện hạ, Tiêu Trạch quan tâm ngài đó. Ngài xem, chuyện bí mật như ngài thích cho heo ăn, bình thường mấy ai để ý đến?”

 

“Cũng chỉ Tiêu Trạch, con quá là tinh tế, trung tâm hai lòng, chỉ để ý tới sở thích của ngài, còn răn dạy , bảo đang trì hoãn việc lớn của điện hạ, đúng là tội c.h.ế.t muôn phần.”

 

“Tiêu Trạch còn bảo, nhất định xin điện hạ.”

 

“Tiêu Trạch cũng bảo, xin thôi đủ, nhất nhất bảo tự đến nhận với Thái Tử.”

 

“Tiêu Trách kể với , điện hạ yêu dân như con, hiền đức vô ngần, nếu chọc giận đến mức sinh bệnh, thì đúng là tội ác tày trời.”

 

Cuối cùng, chớp chớp mắt hỏi: “Điện hạ, Tiêu Trạch ?”

 

Sắc mặt Thái Tử càng khó coi hơn.

 

Từ đỏ thành trắng, từ trắng thành đen, khi chuyển đen còn như phát cả ánh tím.

 

Ta cảm giác Thái Tử gì đó với nhưng kịp chữ nào thì ôm n.g.ự.c ho dữ dội, thậm chí còn ho máu.

 

Ta hoảng hồn, vội vàng hô lên: “Thái y! Thái Y! Thái Tử điện hạ xong !”

 

Thái y lảo đảo chạy , khi bắt mạch thì thở phào một .

 

Ông cưới : “Điện hạ ho hết m.á.u ứ , từ giờ sức khỏe sẽ lên thôi.” 

 

Ta sợ ngây .

 

Tiêu Trạch đúng là phán như thần.

 

Hắn Thái Tử thấy , sẽ khỏe lên.

 

hôm nay, chỉ mới nhắc đến tấm lòng son sắt của Tiêu Trạch dành cho Thái Tử thôi đủ khiến Thái Tử vui đến mức khỏi cả bệnh.

 

Tiêu Trạch đúng là lợi hại.

 

Tiêu Trạch quá .

 

Hình như càng thích Tiêu Trạch hơn .

 

Thái Tử đúng là quý nhân của , nếu ôm thùng sắt thì Tiêu Trạch cưới , giúp thoát khỏi rắc rối .

 

Nếu mắc cái bệnh kỳ quái , tới thăm , còn gián tiếp để Tiêu Trạch chữa khỏi bệnh cho Thái Tử, khiến hiểu Tiêu Trạch đáng ngưỡng mộ nhường nào .

 

Thái Tử ơi Thái Tử, ưng ngài đó Thái Tử .

 

5.

 

Sau khi bệnh của Thái Tử khỏi , bắt đầu bận rộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-quan/3-5.html.]

 

Mặc dù hôm đó nịnh nọt Thái Tử quá lố nhưng thể thừa nhận, Thái Tử đúng là một Thái Tử chăm chỉ việc, yêu dân như con.

 

Từ năm sáu tuổi Thái Tử chủ Đông Cung đến nay, luôn chăm chỉ cần cù sách, đến Thiếu phó* cũng khen ngợi nhiều . Sau khi triều, thương dân vô cùng, việc liêm khiết ngay thẳng, danh tiếng đức độ tài giỏi vang khắp hậu thế.

 

*Thiếu phó: Chức quan dạy học cho Thái Tử.

 

Có lẽ là vì hôm đó Tiêu Trạch nịnh Thái Tử quá lọt tai nên thời gian dù Thái Tử bận tối mày tối mặt cũng rảnh để triệu gặp nhưng vẫn thỉnh thoảng gửi cho vài thứ, chắc là để tỏ lòng cảm kích.

 

Hôm nay Thái Tử gửi bánh hoa quế tới, thái giám đưa đồ với , đây là bánh Thái Tử tự tay , dặn nhất định cẩn thận thưởng thức.

 

Ta luôn miệng đáp lời, về tắm rửa, xông hương, quần áo. Sau khi thành quá trình , định thưởng thức bánh thì Tiêu Trạch tới.

 

Mấy ngày nay hình như Tiêu Trạch khá mệt mỏi, gầy hơn nhiều, mắt cũng hiện quầng thâm nhàn nhạt.

 

Hắn với , gần đây Kinh thành yên lắm, dặn hạn chế ngoài nhiều.

 

Ta hỏi chuyện gì.

 

Tiêu Trạch trả lời , mà ngước mắt : “Gần đây Cẩm y vệ bận rộn, bệ hạ cũng rảnh xử lý những chuyện khác nên chuyện xin tứ hôn sẽ hoãn .”

 

Trong lòng đương nhiên thất vọng, cảm thấy Tiêu Trạch hẳn đang hối hận .

 

Bệnh của Thái Tử khỏi, bệ hạ giờ cũng định truy cứu nữa.

 

Ban đầu Tiêu Trạch cưới chính vì để tránh bệ hạ trách phạt.

 

Nên chuyện chỉ đơn thuần là bạn bè giúp thôi.

 

Đương nhiên, và Tiêu Trạch hẳn còn tính là bạn bè.

 

Nên thể , đúng là nhiệt tình.

 

Bây giờ bệ hạ truy cứu nữa, đương nhiên Tiêu Trạch sẽ trì hoãn ngày qua ngày, cuối cùng chẳng giải quyết gì nữa.

 

Ta đang đau lòng vô cùng.

 

thể biểu hiện ngoài .

 

Ta : “Không , , lúc đầu cũng chỉ định thành giả thôi mà. Bây giờ bệ hạ quên chuyện , chúng cũng bỏ qua chuyện .”

 

Nụ mặt Tiêu Trạch cứng đờ, dương như ngờ sẽ như .

 

Dường như còn thấy sự thất vọng ánh lên trong mắt Tiêu Trạch.

 

đó lập tức lắc đầu phủ nhận.

 

Sao Tiêu Trạch thất vọng , hẳn vui vẻ mới đúng.

 

Rõ ràng là do trong lòng đang thất vọng nên ai cũng thấy đang thất vọng.

 

Tiêu Trạch hồi lâu, đột nhiên mỉm , hỏi : “Tống cô nương, cô nhớ đầu chúng gặp mặt là khi nào ?”

 

Ta gật đầu: “Tất nhiên là nhớ chứ, mùa thu năm Trinh Ninh thứ ba mươi bảy, vòng tay của rơi hồ trong Ngự hoa viên, là Tiêu đại nhân tìm giúp .”

 

Tiêu Trạch lắc đầu: “Thật từng gặp cô nương sớm hơn.”

 

Ta: “Ừm?”

 

Tiêu Trạch bước tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía , gió khẽ khàng luồn qua cửa sổ đang hé mở, thổi đong đưa tà áo .

 

Hắn ngẩng đầu bên ngoài cửa sổ, dường như đang hồi tưởng gì đó: 

 

“Ta vẫn nhớ mùa đông năm Trinh Ninh thứ ba mươi tư, Tống phu nhân đưa con gái cung, thỉnh an Chung Quý phi, dọc đường tới Khánh An môn.”

 

“Ây...”

 

Chắc cũng chuyện .

 

Ta vò đầu bứt tai suy nghĩ hồi lâu, nhưng nhớ nổi một chút dấu vết nào của chuyện còn sót cả.

 

Tiêu Trạch , tiếp tục

 

“Trận tuyết ngày hôm đó lớn, cô nương mặc một bộ áo đỏ, búi hai búi tóc nho nhỏ, nắm tay mẫu đường, nhảy nhót, cẩn thận giẫm một hố tuyết, suýt nữa ngã. May mà Tống phu nhân là tập võ nhiều năm, nên kịp kéo cô nương .”

 

Hu hu hu đúng tí nào cả, vì trong sự miêu tả của Tiêu Trạch ngốc nghếch như ?

 

Hồi lâu , Tiêu Trạch vẫn gì.

 

Ta nhịn hỏi: “Sau đó thì ?”

 

“Sau đó...”

 

Tiêu Trạch xoay : “Sau đó phát hiện , thật cái hố tuyết đó là Cửu Vương , cho một tay.”

 

Hắn : “Thật cảm tạ cô đó, nếu thì ngươi rơi hố tuyết đó sẽ là .”

 

Ta thấy đơ .  

 

Nói , thành ơn với Tiêu Trạch ?

 

Suy nghĩ trong đầu đang thì Tiêu Trạch tiếp: “Ơn , Trạch mãi ghi nhớ trong tim.”

 

Ta Tiêu Trạch cho phát ngượng, thế là xua xua tay: “Ài, gì, , cũng quên .”

 

dám quên.”

 

Tiêu Trạch tiến lên một bước.

 

Ta ngây .

 

Hắn định gì?

 

Ta vô thức lùi .

 

Hắn tiến lên một bước nữa, cách càng ngày càng gần: “Nên Tống cô nương gặp nạn, thể giúp ?”

 

Ta hỏi : “Vậy ý của Tiêu đại nhân thế nào?”

 

Tiêu Trạch đáp: “Hôn sự , vẫn nên tiếp tục.” 

 

Chuyện gì đây, là như nào đây?

 

Sao bây giờ giống như nếu , là ?

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

 

Bị dồn tới nước , cũng chỉ đành gật gật đầu: “Vậy cũng .”

 

Tiêu Trạch vẫn nở nụ ôn hòa.

 

Thật Tiêu Trạch trong truyền thuyết vốn là thủ đoạn tàn nhẫn, là vị Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ khiến trong kinh tin sợ mất mật.

 

cảm giác Tiêu Trạch mà tiếp xúc tựa như một viên đá ngọc bích nhã nhặn, ôn hòa gọn trong lòng bàn tay , một chút sắc bén nào.

 

Xem , đồn cũng chọn chỗ mà thôi.

 

Tiêu Trạch dậy định , khi thoáng qua bánh ngọt bày biện ngay ngắn bàn của , đôi mắt liếc lớp vàng trang trí bánh, hỏi: “Thái Tử tặng?”

 

Ta gật đầu: “Tiêu đại nhân hổ là Cẩm Y vệ, đến cái cũng chỉ cần liếc mắt một cái là . Thái Tử đây là bánh ngài tự tay đó.”

 

Tiêu Trạch đĩa bánh ngọt , cầm một miếng bánh lên, trong mắt ánh lên suy nghĩ gì đó buông xuống, với : “Thái Tử là ngọc thể vàng, tay nghề bánh của , nghĩ lẽ ngon lắm .”

 

Tiêu Trạch nhẹ nhàng để câu dậy rời khỏi.

 

Ta suy nghĩ một chút, cũng hợp lý.

 

Thái Tử ngày ngày ăn sung mặc sướng, đồ ăn chắc hẳn dễ nuốt .

 

Cho nên nhanh trí chọn ăn mà đặt đĩa bánh ở bàn để tế bái, ngày nào cũng bái.

 

Để cảm tạ Thái Tử thưởng.

 

Loading...