Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

DỮ QUÂN - 10 - hết

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:02:05

10.

 

Ta hành lễ với Cửu vương: “Thần nữ tham kiến Cửu vương.”

 

Cửu vương cầm một bầu rượu, cũng mùi rượu về phía .

 

Ta vô thức lùi một bước.

 

Cửu vương hỏi: “Chẳng lẽ Tống cô nương nghĩ bổn vương là yêu râu xanh ?”  

 

Ta vội cúi đầu phủ nhận: “Không dám.”

 

“Ngẩng đầu lên.”

 

Cửu vương lệnh cho .

 

Ta ngẩng đầu về phía , đôi mắt hồ ly của Cửu vương tựa như một lớp sương mù mịt mờ che , đuôi mắt xếch lên, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm lên, tỉ mỉ ngắm nghía một hồi, bỗng nhiên bật , giễu cợt: “Nhan sắc cỡ , đúng là chả .”

 

Hắn vẻ chê bai buông ngón tay xuống, đầu, thuận miệng hỏi: “Ngươi thích Tiêu Trạch?”

 

Ta Cửu vương ý gì nhưng trong lòng thầm nghĩ hành vi của thật phóng đãng, nhất đừng để hiểu lầm gì, thế là vội vàng giải thích: “Ta và Tiêu đại nhân đôi bên đều tình nhưng thành hôn, tất cả hành vi đều trong khuôn phép, hề vượt qua lễ giáo.”

 

“Ngươi nghĩ nhiều .” Cửu vương xoay : “Bổn vương cũng rảnh rỗi ngóng các ngươi gì quá giới hạn .”

 

 “Dù loại chuyện như , bổn vương cũng nhiều kinh nghiệm bằng tên Tiêu Trạch .”

 

Hắn đầu , ánh mắt chút ý nào: “Nếu Tống cô nương chê Tiêu Trạch kỹ năng , để truyền cho ngươi một hai nhé, san sẻ nỗi sầu cho hai các ngươi, ?”

 

Ta mà mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống: “Vương gia đừng đùa.”

 

Gió luồn qua cành liễu bên sông, Cửu vương choáng váng say dựa lưng cây liễu, ngẩng đầu lên uống một hớp rượu, đó vẩy chỗ rượu còn dư đất, : “Tới giờ .”

 

“Tất cả cũng nên kết thúc .”

 

Ta hiểu đang gì: “Gì cơ?”

 

Sau lưng chợt giọng vang lên:

 

“Thật ?”

 

Ta cùng Cửu vương theo đầu, thấy Tiêu Trạch đang bước tới.

 

Tiêu Trạch : “Vương gia đang cái gì kết thúc ? Là chuyện của Linh An các?”

 

Gương mặt tươi của Cửu vương dần nhạt .

 

“Vương gia, nếu đoán lầm, lúc Thái Tử hẳn sẽ xuất hiện ở chỗ hầu nữ vốn định đưa Thời Khanh đến Linh An các nhỉ.” 

 

Lông mày của Cửu vương khẽ nhíu .

 

Tiêu Trạch tiến lên một bước: “Ngươi sắp xếp mai phục Thái Tử trong Linh An các, cuối cùng còn thể giá họa cho Thời Khanh đang đường tới nơi.”

 

“Có lẽ đây cũng chính là mục đích ngươi dẫn nàng xuất hiện ở đây.”

 

“Trong những sát thủ , hẳn sẽ một còn sống, đó sẽ xác nhận nàng là hung thủ nhỉ?”

 

Tiêu Trạch hiền hòa vô cùng, nhưng lời bóc trần bộ kế hoạch của Cửu vương.

 

Cửu vương vẫn đang bình tĩnh như thường, còn mỉm hỏi : “Tiêu Trạch, ngươi bắt tên thích khách ám sát đúng ?”

 

“Vâng.”

 

Tiêu Trạch tiếp tục : “Ta còn , tên thích khách Vương gia phái ám sát chính ngài, đồng thời giá họa cho Thái Tử.” 

 

Trong lòng Cửu vương tất nhiên hiểu rõ, cắn răng hỏi: “Tiêu Trạch, ngờ ngươi giúp Thái Tử.”

 

“Không giúp .” Tiêu Trạch thản nhiên : “Mà còn vì bệ hạ nữa.” 

 

Dứt lời, cất giọng: “Bệ hạ!”

 

Con ngươi Cửu vương bỗng thắt .

 

Sau đó thấy, trong đình nghỉ mát, bóng dáng Hoàng Đế chầm chậm xuất hiện.  

 

11.

 

Chuyện Cửu vương hãm hại Thái Tử, chứng cứ vô cùng xác thực.

 

Bệ hạ giận tím mặt, nhốt Cửu vương phủ Tông Nhân.

 

Lâm Quý phi quỳ mặt bệ hạ hồi lâu cũng thể hạ lửa giận của bệ hạ.

 

Lúc mới hiểu, thì trong gia đình đế vương, tình cảm giữa cha con, còn xa lắm mới quan trọng bằng một thừa kế

 

Bệ hạ tán tưởng năng lực của Thái Tử nên dù yêu chiều Cửu vương hơn nữa cũng thể để mối nguy tồn tại quá lâu, nổi giận lôi đình.

 

Sau Tiêu Trạch cho , khi thích khách ám sát Cửu vương bắt, luôn khẳng định chắc nịch, chuyện là do Thái Tử .

 

Hắn tin Thái Tử sẽ chuyện như , liền gấp rút tiếp tục thẩm vấn, điều tra nhiều mặt, cuối cùng cũng tìm manh mối bóc trần bộ sự việc.

 

Thì , Cửu vương đang ngấp nghé vị trí Thái Tử, nên phái mượn danh Thái Tử ám sát chính , nhằm giá họa cho Thái Tử.

 

chuyện bất thành, thế là bèn dùng môi nhỉ dụ Thái Tử Linh An các nhằm tận diện.

 

Ta nhớ đầu Tiêu Trạch chuyện với , còn hỏi Tiêu Trạch mồi nhử là gì, , lẽ là .

 

“Ta?”

 

Đầu đầu hỏi chấm.

 

Tiêu Trạch thêm gì nữa, mà lái sang chuyện khác, hỏi : “Bánh ngọt Thái Tử thưởng ?”

 

Ta đáp: “Ở bàn đó, ngày nào cũng cúng bái luôn.”

 

Hắn gật đầu: “Cho , mang về.”

 

Ta định gì nhưng vẫn lời gói kỹ chỗ bánh ngọt sắp mốc meo giấy dầu thật cẩn thận đưa cho Tiêu Trạch.

 

Ta nhớ đó túi bánh ngọt lâu, lúc còn một câu.

 

Hình như câu đó là: “Ta xin .” 

 

12.

 

Cuối cùng thánh chỉ ban hôn cho Ta và Tiêu Trạch ban xuống.

 

Người đến truyền chỉ, là Thái Tử.

 

Đây lẽ là cuối cùng gặp .

 

Bởi vì Tiêu Trạch từ chức Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, du lịch khắp nơi cùng .

 

Thái Tử cho Tiêu Trạch lui xuống , chuyện với .

 

Ta Thái Tử, nghiêm túc , hỏi: “Nàng đoán xem vì hôm đó lúc nàng ném tú cầu, bổn cung ôm cái thùng sắt ở đó?”

 

Ta khép nép hỏi: “Chẳng lẽ vì ngài cho heo ăn ạ?”

 

Thái Tử bật .

 

Đây là đầu tiên thấy Thái Tử như một đứa trẻ, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non, lấp lánh ánh sáng dịu dàng.

 

Hắn với : “ , nàng hãy nhớ kỹ, bổn cung thích cho heo ăn.”

 

Ta gật gật đầu.

 

“Kể chuyện của nàng và Tiêu Trạch .” Thái Tử đổi chủ đề: “Nàng thích từ khi nào?”

 

Ta thành thật kể: “Ngày bé thần nữ tiến cung, đánh rơi mất vòng tay xuống hồ, là vớt lên cho .”

 

Thái Tử chợt im lặng.

 

Sau đó dùng ánh mắt phức tạp về phía , mà cảm xúc trong mắt cuộn trào mãnh liệt.

 

Thái Tử câu nào nữa, chỉ gật đầu qua quýt với đó mất.

 

Ta theo bóng lưng Thái Tử. 

 

Hình như dừng ở khúc rẽ, xoa xoa khóe mắt.

 

Có lẽ bụi bay mắt nhỉ.

 

13.

 

Đêm thành cùng Tiêu Trạch, buổi sáng mở tiệc chiêu đãi khách khứa, cùng mới tới buổi tối, khi chỉ còn hai .

 

cảm giác hình như Tiêu Trạch vui cho lắm.

 

Ta vòng tay ôm lấy eo từ phía , dán mặt lưng , hỏi: “Chàng thế?”

 

Tai dán lưng , chợt phát hiện nhịp tim Tiêu Trạch đang đập nhanh.

 

Chàng đáp: “Ta nhớ tới lời Cửu vương với nàng.”

 

“Hửm?”

 

Hôm đó Cửu vương khá nhiều chuyện với , đang nhắc tới câu nào.

 

Giọng Tiêu Trạch khàn khàn: “Hắn , kỹ năng của tệ.”

 

“Hửm??”

 

Ta suy nghĩ, chợt hiểu ý của .    

 

“A...”

 

Khuôn mặt dần ửng hồng, nhất thời nên gì cho .

 

Chàng đột ngột xoay , ôm lòng, sải bước, đặt lên giường.

 

Nụ hôn của rơi xuống.

 

Ánh nến phơ phất, màn che đong đưa.

 

Chàng kề sát bên tai , hỏi: “Đạt ?”

 

Ta cạn lời .

 

Hơi thở ấm áp của một nữa ập tới bên :

 

“Khanh Khanh, chúng còn nhiều thời gian.”

 

“Còn cả một đời.”

 

Phiên ngoại - Cửu vương

 

Ngày tin tức phụ hoàng băng hà, chờ Tạ Lãng tới lấy mạng .

 

Ta chờ lâu, cuối cùng cũng chờ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-quan/10-het.html.]

Hắn mặc long bào , tuấn tú hiên ngang, rực rỡ tới chói mắt. So với tấm áo vải rách rưới lam lũ đang mặc , trông chẳng khác nào tên ăn mày.

 

Ta miễn cưỡng dựa giường, về phía : “Nhị ca, chúc mừng ngươi, ngươi thắng .

 

Tạ Lãng gì.

 

Ta : “ , thứ ngươi những thứ kỳ.

 

Hắn vẫn gì 

 

Ta bèn đáp lời : “Ngươi Tống Thời Khanh, đúng ?”

 

Trong đôi mắt bình lặng của Tạ Lãng cuối cùng cũng dấy lên gợn sóng nho nhỏ.

 

Ta nhịn , bật ha hả: “ Tạ Lãng , cả đời Tống Thời Khanh cũng , vòng tay của nàng thật ngươi vớt lên .”

 

“Tiêu Trạch, tính hời đấy.”

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

 

Khóa miệng Tạ Lãng khẽ cong lên, : “Ta Chinh, cũng quan tâm đến mấy thứ .”

 

“Phải, ngươi quan tâm.”

 

Ta dậy, nhị ca đang khoác long bào của , vòng quanh một vòng, cuối cùng cũng nhịn , hỏi một câu: “Tạ Lãng, ngươi xem, ngươi Hoàng Đế, để gì?”

 

“Ngươi lập Thái Tử từ nhỏ, chăm chỉ học hành khắc khổ, thư giãn một khắc nào. Đăng cơ lên đế, tiếp tục cần mẫn ngày đêm, hao tâm tổn sức, mệt đến thành bệnh.”

 

“Tạ Lãng, rõ, nếu ngươi hiểu Hoàng Đế tuyệt vời ở chỗ nào, ngươi nhường cho ? Ta đưa ngươi đầu thai sớm, cho ngươi đổi cha khác, chắc ngươi sẽ sống thoải mái hơn bây giờ, chẳng lẽ đang giúp ngươi ?”

 

Ánh mắt Tạ Lãng đầy nghiêm nghị, nhả từng chữ trả lời : “Thân đế vương, vì dân.”

 

đến cả nữ nhân thích, ngươi cũng giữ !”

 

“Nàng thích , thì giữ ích gì?”

 

Ta : “Sao ngươi nàng thích ngươi?”

 

Hắn cúi đầu, như thì thầm: “Trong bánh ngọt gửi giấu một tờ giấy, nàng kỹ là thấy, nhưng nàng thấy, hẳn là vì nàng buồn để ý.”

 

Ta rõ: “Gì?”

 

Tạ Lãng để ý đến , nhấc chân bước , cuối cùng bỏ một câu: “Ta định g.i.ế.c ngươi, ngươi cứ ở đây, sống yên tới già .”

 

Sống yên tới già.

 

Cũng , cũng tự tại.

 

Ta lên giường.

 

Nằm chán , nhớ tới Tạ Lãng.

 

Trước giờ vẫn lý giải hành động của Tạ Lãng.

 

Hắn lập Thái Tử từ nhỏ, ngày nào cũng chăm chỉ học hành khổ sở, Thiếu phó dạy bảo nghiêm khắc, một ngày của ngoài sách cũng chỉ sách.

 

Ta thì thoải mái tự do hơn nhiều, tìm thái giám chơi chọi dế thì cũng tìm thư đồng b.ắ.n s.ú.n.g cao su.

 

Mấy thư đồng đều may mắn theo , mà theo tên hận đời Tạ Lãng . Thư đồng của Tạ Lãng ngày nào cũng thảm, trời sáng giảng cùng , đến tối vẫn thắp đèn ôn tập cùng.

 

Chỉ đúng một bạn học thích , là Tiêu Trạch.

 

Ta cũng lấy , vì cảm thấy Tạ Lãng ?

 

Theo chọi dế, b.ắ.n s.ú.n.g cao su tự do vui vẻ hơn ?

 

Đần, quá đần!

 

Thế là quyết định dạy cho tên đần một bài học.

 

Ta chọn một ngày tuyết lớn, âm thầm đào một cái hố tuyết đoạn Khánh An môn, nơi Tiêu Trạch nhất định qua, định bụng cho nếm mùi đau khổ. 

 

Trời hôm đó đổ tuyết lớn cực kỳ, kéo mấy đứa thư đồng cùng chạy tầng lầu của một cái đình cách đó xa, chờ thấy bộ dạng hổ của Tiêu Trạch.

 

chẳng một cô nương nhỏ mắt đui từ , mặc áo đỏ rực, búi hai búi hai bên, cẩn thận vấp hố tuyết, suýt nữa ngã đấy.

 

May mà mẫu thần nàng nhanh tay lẹ mắt, kịp kéo nàng .

 

cũng vì thế mà kế hoạch của thất bại .

 

Đều tại cô nương , tức chớt, nhất định dạy cho nàng một bài học mới .

 

Sau đó, phát hiện nàng tiến cung, đặc biệt chọn một chỗ cách đó xa chờ thời cơ, thấy nàng ngự hoa viên, chạy về phía hồ nước, còn vươn tay với lấy nhánh cây.

 

Ta lập tức rút s.ú.n.g cao su , nhắm thẳng lòng bàn tay nàng , b.ắ.n một phát.

 

Tay nàng hòn đá b.ắ.n trúng, nghiêng qua một bên, thế là chiếc vòng tay to quá cỡ tay nàng liền rơi thẳng hồ nước.

 

Nàng sốt ruột đến mức òa to.

 

Ta khoái chí cực kỳ.

 

Chẳng đây là cô nương của gia tộc nghèo hèn nào, đến cái vòng tay nát cũng giữ như giữ vàng.

 

Buồn c.h.ế.t .

 

Ta báo thù, vui vẻ thích chí bỏ .

 

tới chiều, khi chạy tới bên hồ chơi chọi dế, thấy Tạ Lãng.

 

Hắn đang tìm gì đó trong hồ nước.

 

Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây , Tạ Lãng cũng trốn học cơ đấy!

 

Ta đang định bắt quả tang tại chỗ, để phụ hoàng dạy dỗ một trận, ai ngờ đột nhiên kêu lên một tiếng ngạc nhiên, sợ đến mức trốn bụi hoa.

 

Ta thấy cầm một cái vòng tay từ nước giơ lên.

 

Vòng tay?

 

Ta kinh ngạc.

 

Đường đường là Thái Tử, thế mà trốn học chỉ để vớt một cái vòng tay giúp một cô nương rõ lai lịch!

 

Thế mà để Trình Đại tướng quân thì nhỉ!

 

Phải trong tay Trình Đại tướng quân nắm binh quyền, phụ hoàng vô cùng kiêng dè ông , còn hứa hẹn với ông sẽ cho Thái Tử cưới con gái thứ hai của ông Thái Tử phi, để an lòng phủ Trình Tướng quân.

 

Đến cả một tên vô tri như còn , cô nương thứ hai nhà Trình Tướng quân đanh đá, mà Trình Tướng quân chiều con gái ai bằng. Giờ Tạ Lãng như , để Trình gia bề thế như mặt trời ban trưa thấy, chẳng khác nào đang vả mặt con gái Trình gia cả, càn quá thể.

 

Nếu để Trình Đại tướng quân giận điên lên, sợ rằng cả triều mất.

 

Người Trình gia cậy thế kiêu, là kẻ cầm binh quyền mang địa vị cao, chỉ cần là ngươi não đều lúc Tạ Lãng nên bớt gây chuyện .

 

Thế mà dám ngang ngược như !

 

Hừ! Lần nhất định để ngươi phụ hoàng mắng một trận thật , để Trình Đại tướng quân dạy dỗ ngươi, để nhị tiểu thư Trình gia đánh ngươi tơi bời hoa lá!

 

định , thì Tạ Lãng trèo từ hồ nước lên, gọi Tiêu Trạch đang ngang qua .

 

Hắn , hôn ước, về công về tư, đều tiện trả.

 

Hắn nhờ Tiêu Trạch trả chiếc vòng giúp .

 

Hắn , bí mật , Tiêu Trạch hãy giữ trong lòng cả đời đừng .

 

Ta chợt nghĩ, bao ngày đêm, Tạ Lãng từng hối hận vì quyết định lúc của .

 

Hẳn là nhỉ, dù cũng đang cống hiến vì một triều đình yên .

 

hẳn cũng nhỉ, dù vì quyết định bỏ lỡ cô nương cả một đời. 

 

Sau , Trình gia tuột xích, cả nhà xử trảm, hôn ước của Tạ Lãng và Trình nhị tiểu thư cuối cùng cũng dứt hẳn.

 

Hắn thể quang minh chính đại tìm cô nương .

 

Nên khi Tạ Lãng ôm một cái thùng sát tới nơi ném tú cầu, chỉ bật thành tiếng.

 

Tạ Lãng ngốc thế?

 

Chỉ cần lên Hoàng Đế, đừng tới cô nương , kiểu nữ nhân gì mà chẳng ?

 

Thật cũng mơ hồ đoán .

 

Có lẽ, trái tim của cô nương .

 

thế , còn chẳng chiếm , gì tới trái tim.

 

Nếu Tạ Lãng hiểu quyền quý bậc nào, thì cũng ngại hưởng, để cho kỹ, Hoàng Đế là như thế nào.

 

Ta phái thích khách tới ám sát chính , phụ hoàng tin, quả nhiên giận tím mặt.

 

Ông ghét nhất là tương tàn.

 

Chỉ cần hướng chuyện lên Thái Tử, như chắc chắn sẽ còn giữ vị lâu nữa .

 

ngờ tới, Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Tiêu Trạch bắt thích khách hơn nữa còn thẩm vấn bộ sự thật.

 

Đôi lúc, cũng hiểu, vì Tiêu Trạch chọn giúp Thái Tử.

 

Thuở nhỏ, là thư đồng của nhưng ghét quá ham chơi, vô cùng sùng bái Thái Tử chăm chỉ học hành.

 

Bây giờ, và Thái Tử cùng thích cô nương Tống gia , giúp g.i.ế.c Thái Tử, chẳng sẽ còn tình địch tiềm ẩn nữa ?

 

Ta nghĩ, hẳn cũng ngu ngốc giống Thái Tử, khắc mấy chữ “Thân đế vương, vì dân” trong đầu.

 

Ta cũng khinh chẳng buồn so đo với loại cổ hủ gì.

 

Đời chỉ một, sống vì , ngoài.

 

thể nào hiểu .

 

Kế hoạch của chỉ tính sai một chỗ duy nhất, chính là nên cho tên thích khách kế hoạch của khi ám sát thất bại. 

 

Sau đó phụ hoàng nhốt phủ Tông Nhân ngay trong tiệc sinh nhật.

 

Thật vẫn luôn , vì Thái Tử cho cô nương , ngày đó, mới là tìm vòng tay cho nàng .

 

Thôi, đây cũng chẳng chuyện nên nghĩ.

 

Ngoài cửa sổ dội lên mấy tiếng tí tách, hình như trời mưa .

 

Giao mùa thu đông, mưa thu nhưng cũng lạnh.

 

Trời càng ngày càng lạnh.

 

Ta vốn nghĩ, tình thế khó khăn, mạng khó giữ.

 

Chuyện thế gian, âu cũng chỉ thế.

 

Tạ Lãng đúng, Tiêu Trạch đúng.

 

Còn , nhỉ?

Loading...