Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

DỮ QUÂN - 6 - 9

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:02:03

6.

 

Dạo Kinh thành yên cho lắm.

 

Trước đó Tiêu Trạch từng với , mấy ngày nay nên ngoài. Sau đó, hóng hớt mới , thì là vị Cửu vương gia mà bệ hạ thích nhất mới ám sát mấy ngày , đến nay vẫn rõ tung tích của thích khách.

 

Cũng vì thế mà mấy nay Tiêu Trạch mệt mỏi, xưa nay thủ đoạn phá án của Cẩm Y vệ luôn như sấm rền gió cuốn nhưng bao ngày trôi qua vẫn thấy hiệu quả.

 

Mặc dù ngày nào cũng bôn ba tới lui nhưng hầu như luôn dành chút thời gian tới gặp .

 

Cửa hàng bánh ngọt mới mở ở phía đông thành, loại vải mới lên kệ ở phía tây thành, đều mang tới cho .

 

Ta thích Tiêu Trạch, cũng gặp nhưng nếu chỉ báo ơn ngã hố tuyết thì nghĩ cũng cần đến mức .

 

Hôm nay Tiêu Trạch tới, mang bánh hoa hồng theo, đặt lên bàn hỏi thăm mấy câu đó xoay luôn.

 

Thật cũng xót Tiêu Trạch lắm, bệ hạ ưu ái Cửu vương gia nhưng Cẩm Y vệ việc khiến cơn giận của bệ hạ bao ngày nay vơi chút nào, cũng đủ hiểu áp lực của Tiêu Trạch đang lớn.  

 

Tựa hôm nay , gương mặt vốn trắng nõn của giờ như đang bám một lớp bụi mỏng, vô cùng tiều tụy.

 

Ta đủ loại vải theo xu hướng, vô đồ chơi nhỏ, cùng bánh ngọt ăn hết nổi càng ngày càng nhiều thêm trong phòng, sang khuôn mặt mệt mỏi kiệt quệ , với : “Tiêu đại nhân, ngài bận như , cần ngày nào cũng tới .” 

 

Bước chân vốn định bước khỏi cửa của Tiêu Trạch khựng , dừng bước xoay , về phía : “Vậy theo Tống cô nương, vì ngày nào cũng tới đây?”

 

Đây cũng là vấn đề đang thắc mắc, : “Chẳng lẽ Tiêu đại nhân đang báo ân ? Chuyện thực sự còn nhớ gì cả, hơn nữa, đó cũng chỉ là chuyện trùng hợp, gì đáng để báo ân .”

 

Ta cúi đầu.

 

Đương nhiên hi vọng ngày nào ngươi cũng tới .

 

ngươi cũng chỉ báo ân thôi mà.

 

Báo ân, báo ân, ngày nào cũng tới, ngày nào cũng quấy nhiễu lòng , hại ăn ngon, ngủ yên.

 

Bây giờ thậm chí còn chút thành cùng Tiêu Trạch cho lắm.

 

Nếu chỉ báo ân, gả cho cũng chỉ là giả thôi

 

Mà giờ cũng hiểu , cái gì là giả thì càng nghĩ cũng chỉ càng phí công mà thôi.

 

Thà rằng cần còn hơn.

 

Tiêu Trạch dường như hiểu ý của , im lặng nửa ngày ngẩng đầu về phía

 

“Tống Thời Khanh, nàng ngốc ?”

 

Ta vô tri.

 

Hắn cũng im lặng.

 

Rất lâu , trong phòng vẫn ai lên tiếng .

 

Ta thực sự nhịn nổi nữa, mở miệng : “Ý của là, sợ phiền...”

 

Hắn chợt cất giọng hỏi : “Nàng từng thích ai ?”

 

Cứu!

 

Mặt của thoắt cái đỏ lựng.

 

vẫn thành thật gật đầu.

 

Hắn : “Ta cũng thích, nhưng hình như nàng ngốc.”

 

“Ồ.”

 

Ta ậm ờ đáp một tiếng.

 

Chờ , ngốc á?

 

Sao cái kiểu miêu tả nó cứ quen quen?

 

Ta hỏi : “Vậy ngài thích, là kiểu như nào á?”

 

 Ta nhớ hình như lâu, lâu , lâu đến mức thời gian như sắp đặc quánh

 

Trong đầu còn nghĩ nghĩ cả tám trăm lượt, câu hỏi của vấn đề gì .

 

Ta lấy hết dũng khí, định lỡ lời thì ai , một giây , giọng của Tiêu Trạch vang lên.

 

Hắn : “Là kiểu giống nàng.”

 

7.

 

Ta mất nhận thức, còn trong đầu đang nghĩ gì nữa .

 

Một tiếng đùng vang lên, nổ tung trong óc .

 

Tiêu Trạch đang ?

 

Hắn đang tỏ tình với đấy ?

 

Hắn cưới , là nghiêm túc thật á?

 

Không đúng, nó cứ sai sai ở , rõ ràng ban đầu, là nhét miếng sắt trong túi thơm của Tiêu Trạch.

 

cầm tú cầu nhét nam châm vứt xuống .

 

định lừa cưới Tiêu Trạch mà.

 

Tiêu Trạch thấy ngơ một chỗ, , với : “Nàng cảm thấy trong cái tú cầu mấy miếng nam châm?”

 

Ta sợ hãi giơ một ngón tay .

 

Tiêu Trạch lắc đầu: “Là hai miếng.”

 

Ta rơi cõi vô tri.

 

Hắn với : “Còn một miếng của nữa. Tống Thời Khanh, hai miếng sắt trong túi thơm của hôm đó, một miếng là tự tay bỏ .”

 

“Ta nàng ném tú cầu nên mới nhét một miếng nam châm trong tú cầu của nàng. Thế nên, trong tú cầu của nàng hai miếng nam châm, một miếng của nàng, một miếng của .”

 

“Ban đầu khi điều tra còn nghi ngờ, vì trong tú cầu của nàng hai miếng nam châm. Sau đó nghĩ, khi nào cô nương cũng thích hông?”

 

Hắn thấy lời nào, đột nhiên tiến lên ghé mặt tới, nhẹ nhàng bên tai : “Nàng vẫn ?”

 

“Tống Thời Khanh, thích nàng.”

 

“Rất thích, thích.”

 

...

 

Từ từ.

 

Từ từ từ từ.

 

Tiêu Trạch đang gì thế?

 

Hắn nam châm trong tú cầu một miếng là bỏ , miếng còn bỏ.

 

Hắn miếng sắt trong túi thơm của , một miếng là bỏ, miếng còn là của .

 

Hắn thích .

 

như mà chuyện khi đó thành?

 

?

 

, tại Thái Tử!

 

Ta hỏi Tiêu Trạch: “Vậy Thái Tử...”

 

Hắn ngắt lời : “Thái Tử chỉ là sự cố thôi. Hắn thích heo ăn, nàng quên ?”

 

À, đúng ha, Thái Tử thích cho heo ăn.

 

Tiêu Trạch dùng một câu dẹp gọn chủ đề Thái Tử, hỏi : “Vậy Tống cô nương, đoán đúng ? Cô nương thích rốt cuộc thích thế?”

 

Ta ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt nóng rực của Tiêu Trạch.

 

Ta từng trông thấy như .

 

Tiêu Trạch trong trí nhớ của , hoặc dịu dàng như ngọc, khiêm tốn lễ độ. 

 

Hoặc sẽ như trong lời đồn, thủ đoạn tàn khốc, khiến tới sợ mất mật.

 

Còn của bây giờ, tuy rằng cả đang mỏi mệt nhưng ánh mắt nhiệt tình như lửa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/du-quan/6-9.html.]

Vừa hồi tượng tất cả chuyện xảy trong thời gian .

 

Ta bừng tỉnh nhận , hình như đúng là ngốc thật.

 

Chắc vì Tiêu Trạch cho đầu óc bay bay nên đến chính cũng đang nghĩ gì, chỉ nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Trạch.

 

Vị Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ xưa nay vốn tàn nhẫn, mà lúc sống lưng cứng đơ.

 

Ta rời khỏi môi , dùng cánh tay vòng qua cổ Tiêu Trạch, nghiêng đầu khuôn mặt hồng hồng của , hỏi: 

 

“Chàng xem?”

 

8.

 

Ta, cảm giác hai ba đêm tới sẽ buồn ngủ nổi.

 

Hu hu hu, đây là Tiêu Trạch đấy!

 

Ta đang nghĩ, từ bao giờ thích Tiêu Trạch .

 

Thật chuyện cũng rõ lắm, chỉ cảm thấy, dường như từ nhỏ thích Tiêu Trạch .

 

Ta nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhận , ở Ngự hoa viên đầu gặp Tiêu Trạch.

 

Từ đó về , trong cuộc sống của , trong tim như thêm một nữa tồn tại.

 

Năm Trinh Ninh thứ ba mươi bày, đầu thu, theo mẫu tiến cung, lúc ngang qua Ngự hoa viên, ham chơi chạy tới bên hồ ngắm nghía, lúc đưa tay với lấy nhánh cây bên hồ, cẩn thận rơi mất vòng tay cổ tay.

 

Lúc còn nhỏ, chỉ òa nức lên.

 

Mẫu tiếng tới, quát lớn: “Trong cung trang nghiêm, con cái gì!”

 

Tiếng của càng lớn hơn.

 

Thật , chiếc vòng tay thứ quý giá gì, thực sự đáng để như .

 

đây là chiếc vòng nhũ mẫu tặng cho .

 

Mẫu của vốn thích lắm, từ nhỏ nhũ mẫu nuôi lớn. Sau , nhũ mẫu bệnh nặng, lúc lâm trung, bà đưa chiếc vòng tay luôn mang bên cho .

 

Thật với , nó chẳng khác nào di vật mẫu trao cho chút nào.

 

Rơi mất vòng , vốn sốt ruột mà mẫu trách , khiến càng thêm tủi.

 

Lúc đời, kỳ thực còn một ruột thịt cùng mẫu sinh , hai chúng vốn là sinh đôi long phượng.

 

ngày bé bệnh phổi, lên cơn sốt qua đời, mẫu vô cùng đau lòng, cho rằng khắc c.h.ế.t .

 

Lúc bà sinh chúng , bởi vì khó sinh nên thể hao tổn, cho nên đến nay gối bà cũng chỉ một đứa con gái là .

 

Vì như thế nên bà mới cảm thấy vì sinh c.h.ế.t bệnh, cũng vì sinh mà khiến thể bà yếu , thể mang thai.

 

Từ nhỏ bà cũng thiết với , nếu thực sự cần dẫn theo nhà ngoài, bà chắc chắn định dẫn ngoài.

 

Từ nhỏ ở cùng nhũ mẫu.

 

Ta coi nhũ mẫu như ruột của .

 

hôm nay, vòng tay nhũ mẫu để cho rơi hồ nước, vốn đau lòng mà mẫu còn quát , khiến thêm nhớ về những ngày tháng bỏ qua .

 

Ta càng thêm đau lòng, đến mức tan nát cõi lòng.

 

Sau đó, chính mẫu gọi tới, bịt miệng của , kéo vẫn còn đang giãy dụa rời khỏi đó.

 

lúc nản lòng, chuẩn từ bỏ chiếc vòng tay thì Tiêu Trạch xuất hiện.

 

Lúc đó mới chỉ bảy tám tuổi nhưng dáng cao ráo rắn rỏi, gương mắt rạng ngời.

 

Hắn nhảy từ núi giả ở hậu hoa viên nhà xuống, đang buồn thiu trong bụi cây, hỏi: “Muội là Tống nhỉ.”

 

Ta một cái, nhưng là ai.

 

Ta nghiêng đầu sang bên khác, vốn để ý đến .

 

Hắn cũng để ý tới sự lạnh lùng của , mà dừng , xổm xuống, xòe tay với .

 

Trên bàn tay là một chiếc vòng tay cũ, lớp sơn mài màu vàng kim đó tróc nhiều, hoa văn vốn tinh xảo cũng mờ nhòa.

 

Đây là vòng tay của .

 

Ta ngạc nhiên mở to mắt, cầm vòng tay tay, khi lật lật xác nhận vòng tay thực sự về với , mới nhớ tới vị ân nhân của .

 

Ta nhớ , khi dường như chút kích động.

 

Bởi vì nhịn , ôm chầm lấy thiếu niên mắt.

 

Khi còn thơm lên mặt một cái.

 

Ấy là đầu tiên trông thấy thiếu niên như đỏ mặt.

 

Trong nháy mắt , dường như cảm nhận tiếng trái tim lỡ nhịp một thoáng.

 

Ta nghĩ, động lòng .

 

Mặc dù trong lòng và Tiêu Trạch đều , cũng hiểu lòng đối phương nhưng thánh chỉ xin ban hôn vẫn mãi thấy ,

 

Lý do thì đương nhiên vẫn là vì Cửu vương.

 

Trong bảy vị Hoàng Tử bệ hạ hiện , Thái Tử chính là con trai trưởng của tiên Hoàng hậu, phận vô cùng cao quý, thật thà, chăm chỉ thông minh nên sáu tuổi lập Thái Tử, bệ hạ dốc lòng chỉ bảo, đặt nhiều kỳ vọng.

 

đứa con bệ hạ yêu chiều nhất Thái Tử mà là Cửu vương.

 

Cửu vương là con duy nhất của Lâm Quý phi nhưng vì nhà ngoại xuất nổi trội, tài năng cũng bình thường nên bệ hạ vô cùng yêu thương .

 

Tương truyền, Lâm Quý phi vốn là nữ hầu bên bệ hạ từ khi ông còn nhỏ, hai lâu ngày sinh tình, khi bệ hạ đăng cơ lên đế, ông phong Lâm thị Quý phí, vô cùng yêu thương bà .

 

Người đồn rằng, dù Cửu vương trời, bệ hạ cũng sẽ hái xuống cho .

 

“Hắn cũng chẳng đòi hỏi trăng gì.”

 

Tiêu Trạch uống một ngụm , thuận miệng một câu.

 

Ta hỏi : “Vậy gì?”

 

Tiêu Trạch : “Cửu vương là Hoàng Tử, con cháu Hoàng gia, phú quý thừa, còn nữa?”

 

Ta hiểu ngay.

 

vẫn tiếp tục hỏi: “ bên ngoài một Thái Tử tài đức vẹn , ngày thường Cửu vương chỉ tận hưởng vui chơi, phân tranh thế nào với Thái Tử?”

 

“Cửu vương tất biện pháp của Cửu vương.”

 

Tiêu Trạch một câu khiến hiểu lắm.

 

Thật cũng rõ Cửu vương là loại gì, bởi vì từ nhỏ tới giờ, gặp Cửu vương mấy .

 

Ta và cũng chỉ từng gặp ngẫu nhiên mấy ở tiệc trong cung mà thôi.

 

nhanh đó liên quan đến Cửu vương, mà cũng còn là gặp mặt ngẫu nhiên nữa.

 

Bởi vì Cửu vương mời cùng Tiêu Trạch tham dự yến tiệc sinh nhật của   

 

Thật cũng thấy chút vui vui, bởi vì Cửu vương mời như thế, giống như chấp nhận chuyện của và Tiêu Trạch .

 

khi vui vẻ cùng Tiêu Trạch xuất hiện ở phủ Cửu vương, mới cảm nhận khí ở đây dường như ôn hòa cho lắm.

 

Bởi vì Thái Tử cũng tới.

 

Mà ánh mắt , cứ quái quái thế nào.

 

Giống như chút cam lòng nhưng cũng nét buông xuôi mỏng mảnh.

 

Ta hiểu thứ cảm xúc phức tạp .

 

Xem nhận định của đúng.

 

Thái Tử, vốn là kỳ quái như đấy.

 

Ta vòng qua Thái Tử, theo thị nữ tới khu của nữ tử .

 

con đường càng càng thấy sai sai, thị nữ đang dẫn tới hậu hoa viên.

 

Ta đang định mở miệng hỏi nàng thì nàng hành lễ với bỏ lời nào.

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

 

Trong lòng dấy lên nỗi bất an mơ hồ, đang định rời khỏi đây ngay và luôn thì thấy đằng vang lên tiếng gọi: “Tống cô nương.”

 

Ta đầu, là Cửu vương.

 

Loading...