Đức Hạnh Của Một Gia Đình - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tiếng vỡ vang lên "Rầm!" từ phòng khách.
Chẳng bao lâu sau, mẹ chồng cầm mảnh vỡ của bình sữa bước vào phòng ngủ.
"Song Song, mẹ đang rửa bình sữa thì lỡ tay làm rơi xuống đất, thật xin lỗi con nhé."
"Con xem, giờ này muộn quá rồi, chẳng còn chỗ nào mua được nữa, hay để Gia Doanh chạy một chuyến đi?"
Miệng bà ta thì nói xin lỗi, nhưng nét cười đắc ý lại chẳng giấu nổi trên mặt.
Tôi nhìn bà ta một cái, lạnh nhạt hỏi: "Mẹ, mẹ thực sự làm vỡ không cẩn thận chứ?"
Từ khi con tôi sinh ra đến nay đã hai tháng, tuần nào mẹ chồng cũng làm vỡ một cái bình sữa.
Lúc đầu, bà ta bảo với tôi rằng đang khử trùng bình thì nước nóng quá làm nổ.
Tôi tin, liền mua một cái khác tốt hơn, đắt hơn.
Chưa đến một tuần, bà ta lại nói đang dọn dẹp thì vô tình làm rơi từ bàn xuống đất.
Thôi thì tôi mua hẳn ba bộ, chắc lần này chẳng thể nào vô tình được nữa.
Ai ngờ tối nay, cái cuối cùng cũng không còn.
Ánh mắt mẹ chồng né tránh, nhưng giọng lại cao lên:
"Ý con là gì đây? Chẳng lẽ mẹ cố tình làm vỡ để cháu trai mẹ không được uống sữa chắc?"
Nói xong, bà lại làm ra vẻ hối lỗi, ghé sát vào giường, vuốt má đứa trẻ:
"Cháu ngoan của bà, bà nội có lỗi với con, không để con được uống sữa, đừng giận bà nhé."
Con đói đến mức khóc không ngừng, tôi không còn thời gian đôi co với bà, bèn ra phòng khách lấy bình sữa dự phòng, pha sữa cho con.
Vừa thấy chiếc bình trên tay tôi, sắc mặt mẹ chồng liền sa sầm, giọng điệu mỉa mai :
"Ôi trời, mẹ con đúng là giỏi thật đấy, như làm ảo thuật mà lại biến ra được một cái bình sữa!"
Tôi mặc kệ, tập trung cho con bú.
Nhưng ngay khi con vừa ngậm được bình, bà đột nhiên giật phắt lấy, giơ cao rồi đập mạnh xuống đất, trừng mắt nhìn tôi mà nghiến răng:
"Bình sữa vỡ rồi, tao xem mày tối nay cho con bú kiểu gì!"
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi và con đều hoảng hốt.
Hoàn hồn lại, tôi ôm con chạy ra phòng khách.
Sữa văng đầy mặt con, bé khóc đến mức không dỗ nổi.
Mẹ chồng bám theo tôi dai dẳng, giọng điệu nịnh nọt:
"Bé cưng của bà nào~ lại đây bà bế nào~ đừng khóc nữa nha~"
Dỗ suốt nửa tiếng mà không hiệu quả, trong lòng tôi bắt đầu hoảng loạn.
Rồi đột nhiên, cơ thể con cứng đờ, toàn thân run rẩy.
Bà ta lúc này cũng quýnh lên, cuống cuồng tìm kim châm cứu.
Tôi gạt phắt đi, nhanh lấy chìa khóa xe, vội vàng lao đến bệnh viện.
Khi Vu Gia Quang chạy đến bệnh viện, đã là 10 giờ tối.
Anh ta vừa tan ca đêm, sắc mặt trông không được tốt.
Vừa bước vào cửa, anh ta liền quát tôi:
"Em ở nhà ngày nào cũng gây chuyện, có thể yên ổn được vài ngày không?"
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì mẹ chồng đã khóc trước:
"Gia Quang, con đừng giận Song Song, là mẹ sai rồi. Mẹ chỉ muốn Quả Qủa bú sữa mẹ. Song Song không chịu, mẹ cũng hết cách, nên mới đập vỡ bình sữa. Không ngờ lại làm thằng bé hoảng sợ."
Vừa nói, nước mắt trên khuôn mặt bà ta cứ thế tuôn rơi.
Vu Gia Quang đưa tay lau đi những giọt nước mắt tủi thân trên mặt mẹ mình, sau khi biết không phải lỗi của tôi, anh ta như bỗng nhiên được cảm hóa, bắt đầu nói lý lẽ.
Anh bước đến bên giường, bày ra bộ dạng khuyên nhủ đầy chân thành:
"Vợ à, em xem, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho Quả Quả, chỉ là có lòng nhưng làm hỏng chuyện thôi. Em thông cảm cho mẹ đi, đừng tính toán nữa."
Thông cảm cho bà ta ? Anh ta nói thì nhẹ nhàng lắm. Tôi thông cảm cho bà ta, vậy ai sẽ thông cảm cho tôi?
Đàn ông lúc nào cũng nghĩ chỉ cần mở miệng nói vài câu là vấn đề được giải quyết.
Mẹ chồng thấy con trai bênh vực mình, lập tức thẳng lưng lên, vội vàng tiếp lời:
"Song Song, mẹ cũng không ép con. Nếu con không cho con bú, thì cứ để Gia Doanh cho bú đi."
"Gia Doanh đã nói với mẹ mấy lần rồi, nếu con không có sữa, thì để em nó sang cho Quả Quả bú. Em nó nhiều sữa, thêm một đứa cũng không sao, miễn là đừng để đứa nhỏ chịu khổ.’"
Cuối cùng, bà ta cũng không nhịn được mà nói ra mục đích thật sự của mình.
Vu Gia Doanh là em gái chồng tôi, sinh con trước tôi hai tháng.
Sau khi tôi sinh bị sữa ít con bú không đủ, dù đã bổ sung nhiều cách nhưng vẫn không cải thiện.
Từ khi tôi quyết định cho con uống sữa công thức, mẹ chồng không ngừng muốn để em chồng tôi sang đây cho con tôi bú.
Bà ta cứ gặp ai cũng nói con gái mình tốt thế nào, tình nguyện cho cháu bú, còn tôi thì trở thành người chị dâu vô ơn.
Sữa công thức quá đắt, con bị đầy hơi, tiêu chảy, khóc quấy ban đêm – tất cả đều trở thành lý do để bà ta đưa Vu Gia Doanh đến.
Khi những lý do đó không có tác dụng, bà ta bắt đầu đập vỡ bình sữa.
Nhưng sự thật có phải vậy không?
Vu Gia Doanh năm nay mới mười tám tuổi, chưa kết hôn đã sinh con.
Ban đầu, chuyện có thai trước cưới đã khiến cô ta bị coi thường trong nhà chồng.
Sau khi sinh con, họ thấy là con gái thì càng không buồn để ý.
Mẹ chồng sợ con gái bị ấm ức, tìm mọi cách để đưa cô ta về đây.
Vu Gia Quang đương nhiên hai tay tán thành, chỉ là bị tôi ngăn cản.
Anh ta một tháng lương chỉ hơn sáu nghìn tệ, trừ đi tiền trả góp xe, còn lại chưa đến bốn nghìn.
Trước khi sinh con, mỗi tháng tôi kiếm được hơn tám nghìn tệ, lo cho ba người tiêu xài cũng dư dả.
Bây giờ nguồn thu nhập giảm đi quá nửa, tiền sữa mỗi tháng của con cũng là một khoản lớn, kinh tế trong nhà rõ ràng bắt đầu eo hẹp.
Nếu Vu Gia Doanh đến đây, chi tiêu trong nhà sẽ tăng thêm một phần, chẳng mấy chốc là phải tiêu đến tiền tiết kiệm.
Vu Gia Quang cũng hùa theo mẹ:
"Vợ à, mẹ nói cũng đúng. Nếu Gia Doanh đến, không chỉ tiết kiệm được một khoản lớn tiền sữa, mà em còn có người nói chuyện cho đỡ buồn."
Tôi sắp bị cái sự ngu ngốc của anh ta làm cho tức c.h.ế.t rồi.
Suốt ngày chỉ tính toán chút tiền sữa, nhưng mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó.
Nếu để chuyện này xảy ra, sau này còn bao nhiêu khoản phải chi nữa đây?
Tôi cố đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng hỏi lại:
"Gia Doanh đến thì ngủ ở đâu? Anh định đuổi tôi ra ngoài hay đuổi mẹ anh ra ngoài?"
Căn nhà này là tôi mua trước khi kết hôn, diện tích nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ.
Mẹ chồng vội vàng lấy lòng:
"Chỉ cần tốt cho Quả Quả, mẹ ngủ dưới đất cũng được!"
Đúng là không còn cái gọi là ‘trái tim cha mẹ vĩ đại’, mà bây giờ thành ‘trái tim vĩ đại của bà nội’ rồi. Tôi là mẹ còn chưa hy sinh bằng bà ta sao?"
Vu Gia Quang nhìn mẹ, rồi lại nhìn tôi, giả vờ thở dài một hơi.
"Mẹ à, nếu để mẹ ngủ dưới đất, ngày mai cả khu chung cư này sẽ biết nhà họ Vu có một nàng dâu ngược đãi mẹ chồng, sau này con còn mặt mũi nào mà sống nữa?"
Bị vạch trần ý đồ, mẹ chồng tức giận chỉ tay vào mặt tôi mắng:
"Tôi thấy cô đúng là cố tình gây khó dễ cho tôi, cái này cũng không được, cái kia cũng không xong! Tôi hầu hạ cô mà chẳng được gì, đúng là lòng tốt bị coi như gan lừa ngựa mà!"
Nói xong, bà ta giận dữ bỏ ra khỏi phòng bệnh.
Vu Gia Quang vội vã đuổi theo, cả đêm không quay lại.
Tôi cũng thấy được yên tĩnh, căn nhà đó tôi chẳng còn muốn về nữa.
Sáng hôm sau, tôi đến nhà mẹ đẻ.
Đến gần tối tôi mới quay về lấy đồ dùng của con.
Vừa bước vào cửa, tôi liền nghe thấy một tràng cười sảng khoái.
Người mà mẹ chồng ngày đêm mong ngóng –Vu Gia Doanh – đang nằm dài trên ghế sô pha,
miệng nhai hạt óc chó mà mẹ tôi đã bóc sẵn cho tôi.
Thấy tôi vào, cô ta chẳng thèm nhúc nhích, chỉ hờ hững chào một câu như thể mình mới là chủ nhà, rồi tiếp tục cắm mặt vào điện thoại.
Mẹ chồng thì đang bận rộn trong bếp, nấu đủ các món: thịt viên, móng giò, sườn, cá chép hấp, tôm kho dầu... bàn ăn gần như không còn chỗ để.
Bữa này còn thịnh soạn hơn cả ngày cưới của tôi.
Hồi đó, Vu Gia Quang sợ tốn tiền, đám cưới chỉ làm tiệc tại nhà.
Mẹ chồng đích thân vào bếp, cuối cùng chỉ bày ra một bàn toàn đồ nguội, mất hết mặt mũi.
Tôi cố kìm nén bản thân, bước vào phòng ngủ, nhưng cảnh tượng trước mắt càng làm tôi tức giận hơn.
Khắp giường toàn là đồ của con cô ta, thậm chí cả bỉm bẩn cũng vứt ngay trên gối.
Quần áo trên người đứa bé, tôi càng nhìn càng thấy quen.
Cho đến khi thấy túi bao bì dưới đất, tôi mới chắc chắn – đó chính là quà đầy tháng mà bạn tôi tặng cho Quả Quả.
Rõ ràng là lục tung cả nhà tôi lên rồi!
Tôi quay ra phòng khách chất vấn, nhưng Vu Gia Doanh chỉ nhún vai, thản nhiên nói:
"Hôm nay vội đến, em không mang theo quần áo. Bộ kia rộng quá, Quả Quả mặc không vừa, để Thắng Nam mặc thì vừa đẹp."
"Ai cho cô vứt bỉm bẩn lên giường tôi?"
"Trẻ con trong nhà mình, có gì mà bẩn? Đợi tối em dọn là được. Người quê bọn em ai cũng vậy, đâu có cầu kỳ như mấy người thành phố các chị."
Nhìn vẻ mặt đắc ý và giọng điệu móc mỉa của cô ta, tôi thực sự muốn tát cho một cái.
Đúng lúc này, mẹ chồng bưng ra một bát canh gà, thấy tôi, bà ta sững sờ một giây, nhưng ngay sau đó lập tức đeo lên bộ mặt "mẹ chồng tốt bụng".
"Song Song, mau lại đây! Xem mẹ làm gì cho con này! Mẹ nấu một bàn thức ăn, mệt không ít đâu nhé!"
Vừa nói, bà ta vừa cố tình lau mồ hôi trên trán.
Vu Gia Doanh đứng bên cạnh phụ họa:
"Chị xem mẹ đối xử với chị tốt thế nào! Biết chị không có sữa, không chỉ bảo em đến mà còn làm cho chị bao nhiêu đồ ăn ngon, vậy mà chị vẫn còn kén chọn."
Tôi nhướng mày, hỏi cô ấy: "Chắc chắn đây là món cho tôi đúng không?"
"Chắc chắn rồi."
Cô ấy từ dưới bàn lấy ra một chiếc ghế nhỏ và đẩy về phía tôi.
"Nhanh lên ăn đi, tôi sắp chết đói rồi."
Sau đó, cô ấy gắp một miếng thịt kho đưa lên miệng.
"Khoan đã, cô không phải nói là món này cho tôi sao? Tôi chưa ăn mà cô đã mở miệng trước rồi."
Miếng thịt đưa lên miệng bị cô ấy hạ xuống, khuôn mặt không vui nhìn tôi một cái.
Nhận thấy không khí giữa chúng tôi căng thẳng, bà nội lập tức ra mặt giải hòa:
"Được rồi Gia Doanh, con ở nhà chị dâu, đừng làm chị dâu không vui, để chị dâu ăn trước đi."
Bà ta đẩy tôi đến bên bàn ăn: "Mấy món này đều là mẹ mới đi chợ mua hôm nay, tươi ngon lắm."
"Khoan đã." Tôi dừng bước.
"Hôm nay có món ngon như vậy, làm con dâu cũng phải thêm một món cho bữa cơm thêm ngon."
Tôi từ phòng ngủ mang ra những miếng tã lót đã dùng, ném hết vào món ăn.
Những miếng tã lót đầy bẩn ngâm trong canh gà, hút hết nước canh.
Vu Gia Doanh ngay lập tức bật dậy khỏi ghế, hét lên như sấm: "Cô làm cái gì vậy!"
"Thêm món thôi, con nhà mình mà, đâu có sợ bẩn."
Cô ta bị phản đòn nhưng không thể làm gì.
Nhìn món ăn mà bà ta vất vả làm bị phá hoại, mẹ chồng bất ngờ ngã quỵ xuống đất, nước mắt lại trào ra.
Tôi vớ lấy bát cơm trên bàn, ném xuống trước mặt bà, những mảnh sứ vỡ văng ra làm bà ta bị thương, máu đỏ hòa lẫn với nước canh phủ đầy mặt.
"Lần này là trả thù cho Quả Quả đấy, đừng có làm vẻ mặt đáng thương."
"Còn nữa, nhà này tôi mới có quyền quyết định, tôi bảo cô ta không được vào, tức là cô ta không vào được. Bây giờ cô ta đi hoặc cả hai người cùng rời đi!"
"Nếu các người không vui lòng, tôi chỉ có thể ly hôn với Vu Gia Quang, đường đường chính chính mời các người ra khỏi nhà tôi."
Nói xong, tôi vào phòng lấy quần áo của con, không ngoảnh đầu lại mà bước đi.
Xem ra Vu Gia Quang đã nhận được tin, sáng sớm đã đứng đợi dưới nhà tôi.
Hai tay anh ta cầm đầy hoa và quà, vừa thấy tôi liền "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.
"Vợ ơi, về nhà với anh đi, Gia Doanh anh đã đưa đi rồi. Nhà cửa anh cũng dọn dẹp sạch sẽ, chăn gối, bát đũa đều thay mới, bình sữa cũng mua cái mới rồi, mọi thứ đều đã khôi phục như cũ, em đừng giận nữa mà."
Tôi không đáp lời. Anh ta lộ vẻ khó xử, tiếp tục nói:
"Nếu em không thích mẹ, anh sẽ bảo bà về, mọi thứ đều theo ý em."
Anh ta tỏ ra chân thành tha thiết, đến mức người đi đường cũng không kìm được mà lên tiếng giúp:
"Cô gái à, tha thứ cho cậu ấy đi, cậu ấy biết sai rồi, vợ chồng với nhau quan trọng nhất là thấu hiểu, hãy cho cậu ấy một cơ hội đi."
Tôi cười khẩy. Anh ta mà biết sai ư? Anh ta chỉ sợ tôi sẽ lấy mất căn nhà, khiến bản thân mất chỗ ở mà thôi.
Chỉ cần không đụng đến lợi ích của mình, anh ta vĩnh viễn giữ thái độ "chuyện không liên quan đến tôi".
Người xung quanh ngày càng đông, khí thế càng lúc càng lớn, cuối cùng đẩy tôi về lại căn nhà đó.
Mẹ chồng đứng ngay cửa, cười tươi đón tôi. Tôi không để ý bà ta, đi thẳng vào phòng ngủ.
Tối đến, điện thoại Vu Gia Quang nhận được một tin nhắn.
【Anh trai, ngày mai anh đến ở đúng không?】
Người gửi tin nhắn có tên "Gia Hòa Ngự Viên Cho Thuê" – Gia Hòa Ngự Viên chính là tên khu chung cư nhà chúng tôi.
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi khiến tôi có chút ngẩn người. Tôi nghi ngờ kéo lên xem lịch sử tin nhắn, đọc hết nội dung thì tức đến run rẩy cả người.
Vị "anh trai chu đáo" này đã thuê hẳn một căn hộ ngay tòa nhà bên cạnh, chỉ để cho em gái mình dọn vào ở ngay lập tức.
Căn hộ giá 1500 tệ, anh ta chẳng thèm chớp mắt, lập tức thanh toán.
Tôi còn đang thắc mắc, sao mẹ chồng lại thay đổi thái độ 180 độ, bưng trà rót nước hầu hạ tôi tận tình—hóa ra là lý do ở đây.
Tôi hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc, giả vờ như không biết gì khôi phục điện thoại về trạng thái ban đầu rồi đặt lại chỗ cũ.
Vu Gia Quang tắm xong bước ra, tôi làm bộ cầm điện thoại anh ta kiểm tra thông tin vận chuyển bình sữa, rồi cố ý đọc to tin nhắn kia.
Anh ta ấp úng trả lời: "Dạo này anh toàn làm ca đêm, về nhà muộn, sợ ảnh hưởng đến em và con nên mới thuê một căn gần công ty. Anh định sáng nay nói với em, mà bận quá lại quên mất."
Tôi giả vờ bừng tỉnh, tiếp tục hỏi: "Vậy khu đó cũng tên là Gia Hòa Ngự Viên à?"
Anh ta chột dạ, đưa tay gãi mũi, cười gượng hai tiếng, giả ngơ đáp: "Em cũng thấy trùng hợp đúng không?"
Tôi gật đầu: "Đúng là trùng hợp thật. Thấy anh chu đáo như vậy, em đồng ý cho Gia Doanh dọn vào, cũng coi như giúp anh giảm bớt gánh nặng."
Tôi dừng một chút, rồi mỉm cười nói tiếp: "Anh cũng không cần ra ngoài thuê nữa, cả nhà mình chen chúc một chút là được."
Anh ta mắt sáng rỡ, ôm chặt lấy tôi, lập tức thông báo tin này cho mẹ chồng và em gái.
Tôi híp mắt nhìn anh ta, lạnh lùng hừ một tiếng.
Vị "thần" này tôi đã sẽ mời vào, nên để anh ta dọn ra ngoài chẳng phải là lợi cho anh ta quá sao? Giờ thì tốt rồi, các người phải tự tay hầu hạ lấy nhau.
Tôi và Vu Gia Quang quen nhau từ thời đại học, khi đó anh ta là chủ tịch câu lạc bộ guitar của trường.
Trong một buổi văn nghệ chào đón tân sinh viên, chúng tôi cùng nhau song ca một bài hát, từ đó mà nên duyên.
Lễ tốt nghiệp, anh ta quỳ xuống trước toàn thể sinh viên, cầu hôn tôi.
Tôi cứ ngỡ mình đã gặp được tình yêu đích thực, nên cố tình bỏ qua tất cả những điều xấu ở anh ta, bao gồm cả gia đình tồi tệ đó.
Bố mẹ khuyên nhủ, tôi chỉ cho rằng họ muốn giữ chân tôi mãi bên cạnh, nên cãi nhau một trận lớn, rồi bất chấp tất cả mà đi đăng ký kết hôn với anh ta.
Không sính lễ, không quà cưới, chúng tôi kết hôn trong căn nhà mà bố mẹ tôi đứng tên mua, tôi là người gánh nợ trả góp.
Không ngờ rằng sau khi cưới, anh ta thay đổi hoàn toàn, lúc nào cũng thiên vị mẹ mình còn soi mói bắt bẻ tôi từng chút một.
Tôi nằm mơ cũng không ngờ rằng, chuyện "cưu mang kẻ vong ân" này lại xảy ra trên chính người mình.
Tôi không cho Vu Gia Doanh dọn vào, anh ta liền cho rằng tôi nhỏ nhen, không biết cảm thông.
Anh ta đâu có biết, cô em gái của anh ta ở ngoài xã hội lăn lộn đến mức nhiễm đầy thói lưu manh, lần nào gây chuyện cũng chẳng phải chuyện nhỏ.
Có lần còn cầm cả chai rượu đập vỡ đầu người ta.
Cảnh sát gọi điện đến, tôi nghĩ dù gì cũng là người một nhà, bèn đi bảo lãnh cô ta ra ngoài.
Từ sau lần đó, cô ta mới chịu đối xử khách sáo với tôi một chút.
Chồng cô ta cũng chẳng phải loại tử tế gì, tụ tập một đám anh em, rảnh rỗi là lôi nhau ra cá cược đánh bạc.
Để Vu Gia Doanh dọn vào nhà chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ.
Nhưng mà, cả nhà bọn họ cứ nhất quyết đòi như vậy, tôi cũng vui vẻ chiều theo.
Chỉ có điều, hậu quả thế nào, chính họ phải tự mình gánh lấy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày thứ hai sau khi Vu Gia Doanh dọn đến, nhà cửa đã bị cô ta làm náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
Cô ta miệng lưỡi chua ngoa, đòi bữa nào cũng phải có thịt, nếu bữa nào không có liền nổi giận với mẹ chồng mắng bà ta bạc đãi mình.
Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị, cô ta thậm chí có thể trực tiếp lật cả bàn cơm.
Mẹ chồng hết cách, đành mỗi ngày thay đổi món cho cô ta, nhưng tiền Vu Gia Quang đưa đâu đủ để ngày nào cũng ăn toàn sơn hào hải vị.
Thế là bà ta liền ra chợ nhỏ trước cửa, tìm mua những loại thịt sắp hết hạn hoặc bắt đầu ôi để tiết kiệm chi phí.
Ai ngờ đâu, vừa ăn vào, cô con gái bảo bối của bà ta lập tức bị đau bụng dữ dội, nôn tháo không ngừng.
May mà tôi khẩu vị nhạt, không ăn nổi đồ dầu mỡ, nên tránh được tai họa này.
Vu Gia Doanh nằm trên giường, đau đến mức không ngừng kêu la, trên trán vã đầy mồ hôi.
Không chỉ bị viêm dạ dày, mà do dạo gần đây ăn quá nhiều thịt, cô ta còn bị nóng trong đến mức tắc tia sữa.
Nằm thẳng thì đau bụng, nằm nghiêng thì đau ngực, làm thế nào cũng không dễ chịu.
Mẹ chồng ngồi sát bên giường, nhìn con gái mà đau lòng không thôi.
"Con gái ngoan của mẹ, mẹ có lỗi với con, tất cả đều do cái lão tiểu thương c.h.ế.t tiệt kia! Ngày mai mẹ sẽ đi tìm hắn tính sổ!"
"Đúng vậy, Gia Doanh, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi, chuẩn bị cả bàn thức ăn này là để bồi bổ cho em mà, đừng giận mẹ nhé."
Tôi cũng phụ họa theo lời mẹ chồng.
Vu Gia Doanh không có chỗ để trút giận, tức đến nghiến răng, nhưng lại chẳng nói được gì, chỉ có thể trừng mắt lườm tôi một cái.
Nhưng cái lườm này so với những gì cô ta đang chịu đựng bây giờ thì chẳng đáng gì.
Nhìn khuôn mặt đau đớn đến méo mó của cô ta, trong lòng tôi thấy thật sảng khoái.
Mẹ chồng thấy sắc mặt Vu Gia Doanh ngày càng tái nhợt, vội vàng gọi điện cho Vu Gia Quang, hai người lập tức đưa cô ta đến bệnh viện.
Sau khi nằm viện một ngày rưỡi, mẹ chồng và Vu Gia Doanh vui vẻ xách theo một đống đồ bổ trở về.
Vừa về đến nhà, họ không ngừng khen ngợi "người anh trai tốt" và "đứa con hiếu thảo" của mình biết quan tâm, rồi quay sang nói với tôi:
"Ốm một trận xong sữa của Gia Doanh ít hẳn đi, không đủ cho Quả Quả bú nữa."
Tôi không nói gì, nhưng Vu Gia Quang thì lại không giấu được sự khó chịu.
Lần này nào là viện phí, thuê chuyên gia thông tắc sữa, mua thuốc bổ, tiêu tốn không ít tiền.
Dù anh ta không nói gì, nhưng mặt đã dài như cái bơm.
Tôi và mẹ chồng đều nhìn ra anh ta không vui, chỉ có Vu Gia Doanh là không thấy điều đó, ngày nào cũng bám lấy anh trai vòi tiền mua cái này cái kia.
Cuối cùng, Vu Gia Quang tìm tôi bàn bạc bảo tôi nói chuyện với Vu Gia Doanh, khuyên cô ta đừng tiêu xài hoang phí nữa.
Tôi chẳng cần suy nghĩ đã từ chối ngay.
Cô ta bệnh phải vào viện, mẹ chồng ngày nào cũng kè kè hầu hạ, còn hai đứa nhỏ thì ném hết cho tôi, đến mức tôi bận đến không kịp ăn cơm.
Bây giờ còn muốn tôi đóng vai người xấu để anh ta tiếp tục giữ hình tượng "anh trai tốt"? Đúng là tính toán giỏi thật.
Mới có bấy nhiêu thôi mà đã chịu không nổi? Vu Gia Doanh cứ tiếp tục tiêu tiền nữa đi, để xem anh ta còn chịu được đến khi nào.