Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Đức Hạnh Của Một Gia Đình - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Im lặng hai ngày, cuối cùng Vu Gia Quang cũng bùng nổ.

Anh ta mở cửa bước vào nhà, mặt mày u ám đến đáng sợ.

Mẹ chồng đang giặt tã trong nhà vệ sinh nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức chạy ra đón:
"Sao hôm nay về sớm vậy? Mẹ còn chưa nấu cơm nữa."

Anh ta không đáp, đẩy mẹ chồng qua một bên rồi đi thẳng vào trong.

Chưa được mấy bước, anh ta giẫm phải chiếc xe đồ chơi của Tiểu Thắng Nam, trượt chân ngã sấp mặt.

Vu Gia Doanh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh trai, liền ngồi xổm xuống cười ha hả.

Vu Gia Quang ngồi bệt dưới đất một lúc, sau đó đứng dậy, liền mắng cô ta xối xả:
"Cô xem cô biến cái nhà này thành cái gì rồi! Nếu không sống tử tế được thì biến sớm đi! Tôi làm việc quần quật cả tháng, tiền kiếm được còn không đủ nhét vào cái miệng cô! Đồ ăn còn không đủ cô ăn, ngày nào cũng đòi thịt, kén cá chọn canh như thế thì tốt nhất về mà bắt chồng cô nuôi đi!"

Vu Gia Doanh bị anh trai quát cho sững sờ, vừa khóc vừa gào lên, túm một nắm vỏ hạt dưa trên bàn ném thẳng vào người anh ta.

"Anh lấy tư cách gì mà mắng tôi? Lúc đầu là do chính anh muốn tôi dọn vào! Giờ thấy tôi vô dụng thì muốn đuổi đi, đừng có mơ! Có phải con hồ ly tinh kia nói gì không? Tôi đã bảo từ đầu là nó không phải người tốt mà!"

Vu Gia Quang tức điên, cầm lấy cái ghế trên sàn định quật xuống.

Mẹ chồng lập tức ngồi phịch xuống trước mặt anh ta, há miệng gào to:
"Hôm nay nếu con dám đánh nó, thì trước tiên đánh c.h.ế.t mẹ đi! Hồi đó để có tiền cho con đi học, Gia Doanh phải nghỉ học từ cấp hai để đi làm! Bây giờ con không cần nó nữa thì xem nó như gánh nặng, còn định động tay động chân? Mẹ thấy lương tâm con bị chó ăn mất rồi!"

Mẹ chồng luôn lấy lý do này ra để áp chế anh ta, trong khi thực tế Vu Gia Doanh nghỉ học là vì năm lớp tám cô ta bỏ trốn theo một tên lưu manh vào Nam.

Thế mà trong miệng mẹ chồng, chuyện này lại biến thành vì đi làm kiếm tiền đóng học phí cho anh trai nên bị lừa.

Vu Gia Quang lại sẵn sàng tin vào câu chuyện này. Trong mắt anh ta, có lẽ bản thân là một người biết ơn có tình nghĩa.

Nhưng trong mắt người khác, nói thẳng ra thì anh ta chẳng khác gì một kẻ ngu si dễ bị lợi dụng.

Cuối cùng, Vu Gia Quang bất lực đặt ghế xuống, như quả bóng xì hơi, gục xuống ghế sofa.

"Mẹ, con bị đuổi việc rồi. Dạo này công ty làm ăn không tốt, chuẩn bị cắt giảm nhân sự hàng loạt.

Chỉ vì hôm đó con lén trốn ra ngoài đưa Gia Doanh đi khám bệnh, sếp liền xếp con vào danh sách sa thải. Từ giờ trong nhà không còn ai kiếm tiền nữa."

Công ty của anh ta đang trong giai đoạn nâng cấp công nghệ, liên tục tuyển dụng nhân tài kỹ thuật. Có người vào thì ắt sẽ có người ra.

Mà một nhân viên kho như anh ta, chẳng có chuyên môn gì, chắc chắn là đối tượng bị loại đầu tiên.

Chỉ là vụ nghỉ làm không lý do hôm nọ đã cho phòng nhân sự một cái cớ, giúp họ sa thải anh ta sớm hơn.

Mẹ chồng trợn to mắt, miệng lẩm bẩm mãi mà chẳng nói được câu nào.

Vu Gia Doanh, lúc nãy còn gào thét om sòm, bây giờ cũng câm như hến.

Cô ta ngoan ngoãn ngồi im không dám thở mạnh, sợ anh trai nổi giận rồi tiện tay tuyên án luôn cả mình.

Vu Gia Quang hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
"Từ giờ không thể tiêu tiền như trước nữa, chúng ta phải tiết kiệm. Ở nhà thì yên ổn đi, đừng gây chuyện nữa."

Nghe giọng điệu có vẻ dịu xuống, Vu Gia Doanh lập tức giơ tay cam đoan:
"Anh yên tâm đi, từ nay em sẽ tiết kiệm, không cần mua đồ bổ nữa. Đợi Tiểu Thắng Nam lớn một chút, em sẽ cai sữa cho con rồi đi làm với anh phụ giúp gia đình."

Mẹ chồng đứng bên cạnh gật đầu hài lòng:
“Gia Quang, con thấy không? Gia Doanh hiểu chuyện lắm, có chuyện gì cả nhà mình cùng gánh. Con cứ yên tâm ra ngoài làm việc, đừng lo lắng gì hết."

Ra ngoài làm việc cho hai mẹ con bà ở nhà phá, rồi ôm nợ chứ gì?

Gánh vác chung? Cùng nhau vượt qua? Nghe thì hay lắm, chỉ sợ đến lúc anh ta kiệt sức. Cả nhà vẫn sẽ nâng anh ta lên đầu, bắt anh ta che chở cho họ như một cái khiên rách.

Nhìn đám người này diễn cảnh gia đình hòa thuận, tôi không nhịn được mà bật cười.

Mấy lời hứa hẹn của Vu Gia Doanh, ngay cả một cơn gió thoảng qua tôi cũng thấy còn nặng ký hơn.

Với sự ủng hộ từ gia đình, Vu Gia Quang ngay lập tức lấy lại tinh thần, ngày nào cũng đi tìm việc.

Anh ta đã nhờ tôi giúp đỡ nhưng tôi chẳng buồn để ý, chỉ nói một câu: "Ai làm mất thì người đó đi tìm"

Thế là anh ta không nhắc lại chuyện này nữa.
Một tuần sau, anh ta trở về nhà với khuôn mặt hồng hào, nói rằng mình đã tìm được việc.

Mẹ chồng nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vỗ tay tán thưởng, ca ngợi con trai mình thật có phúc.

Vu Gia Doanh vội vã chạy đến bỏ cả con cái để chạy lại, xoa bóp vai cho anh trai tỏ vẻ chăm sóc.

Anh ta nói rằng một đồng nghiệp cũ giới thiệu cho anh ta một người tên là "Vương ca", người này có liên hệ với các công ty trong khu vực.
Chỉ cần làm thân với Vương ca, công việc sẽ không thành vấn đề.

Anh ta còn có vài cơ hội kiếm tiền, nếu làm tốt thì mỗi năm có thể kiếm được cả triệu.

Vu Gia Quang đứng đợi tôi khen ngợi, tôi giả vờ không nghe thấy, ôm con vào lòng dỗ dành nó ngủ.

Thấy tôi không có ý chúc mừng, anh ta khoanh tay trước ngực bước đến gần tôi, liếc tôi một cái đầy khinh miệt, rồi hừ nhẹ một tiếng:
"Đến lúc cần giúp đỡ, người ngoài mới là đáng tin, người càng gần gũi càng tính toán chi li, chỉ sợ tôi sống tốt hơn họ."

Tôi không trả lời anh ta lùi lại một bước, quay người ôm con đi ra ban công tắm nắng.

Mẹ chồng nghe thấy lời con trai, vội vàng dẫn theo con gái đến để biểu lộ lòng tốt:
"Gia Quang con yên tâm, chúng ta đều mong con tốt, nếu con cần chúng ta giúp gì cứ nói ra. Chúng ta sẽ đảm bảo đáp ứng."

Vu Gia Doanh mỉm cười nịnh nọt: "Đúng vậy, anh à, em thà ăn cám uống nước cũng muốn anh có cuộc sống tốt, làm sao có thể sợ anh sống tốt hơn em được."

Đúng rồi, sao lại sợ anh sống tốt hơn cô ấy chứ, cuối cùng vẫn phải bám vào anh ta để hút m.á.u.
Tôi nhìn những gương mặt giả dối của họ, cảm thấy thật ghê tởm.

Vu Gia Quang thì lại rất thích thú, ánh mắt ánh lên vẻ đắc ý.

Anh ta đứng giữa hai người, hùng hồn kể về cuộc sống thành công mà mình sẽ có.

Tôi chẳng thèm quan tâm, chuyện còn chưa thành mà đã vội ăn mừng, mở sâm-panh từ sớm, mấy người như vậy hầu hết chẳng có kết quả tốt đẹp đâu.

Vu Gia Quang tâm trạng rất tốt, đã mời vài người bạn thân đến nhà ăn cơm.

Họ chỉ nói vài câu là đã tâng bốc anh ta lên tận mây xanh, nói rằng nếu sau này phát đạt thì đừng quên kéo anh em một tay.

Anh ta không thể chịu nổi lời này, suýt nữa là muốn tuyên thệ kết nghĩa huynh đệ ngay tại chỗ.
Để đảm bảo mọi việc tiến triển thuận lợi, Vu Gia Quang còn đặc biệt mua hai chai Moutai.

Trước khi đi, anh ta còn đốt một nén hương cho cha, mong ông ở dưới âm phủ có thể giúp đỡ mình.

Mẹ chồng và cô em chồng trong nhà thì vừa cầu nguyện vừa hướng về các hướng khác nhau, mong các thần linh trên trời bảo vệ nhà họ Vu
Chưa đầy một giờ, Vu Gia Quang, nổi bật với ánh hào quang, quay về với khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi.

Mẹ chồng và em chồng vui vẻ chạy ra đón: "Sao rồi? Vương ca có sắp xếp cho con công việc tốt nào không?"

"Con hình như đã làm mất lòng Vương ca rồi," Vu Gia Quang buồn bã nói.

Cả hai người há hốc miệng, không thể tin nổi, vội vã hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Co cũng không biết, ông ấy bảo con thiếu thành ý, nói rượu của con là giả."

"Thật không thể nào, con đã mua ở cửa hàng chính hãng mà, hai chai rượu đã tốn gần năm nghìn rồi."

Ánh mắt của Vu Gia Doanh lóe lên sự bất ngờ, lẩm bẩm: "Làm sao có thể chứ, Tiêu Vĩ nói sẽ không ai phát hiện đâu."

"Cô nói gì cơ?"

"Cái gì mà không ai phát hiện?" Vu Gia Quang mắt đỏ ngầu hỏi.

Vu Gia Quang co rúm lại, trốn sau lưng mẹ chồng, nói nhỏ:
"Tiểu Vĩ đã đưa cho em hai chai rượu giá rẻ, bảo là giống nhau cả thôi, nếm không ra, em mới đổi rượu."

Anh ta tức giận đến mức suýt ngất đi, răng cắn chặt kêu lạo xạo.

"Ai cho phép cô động vào đồ của tôi vậy? Cô không biết chuyện này quan trọng với tôi sao?”

"Vương ca quen biết rất nhiều người, công việc thời nay khó tìm, giờ tôi lại đắc tội ông ta, ai còn dám nhận tôi? Cô thật là hại tôi rồi!"

Vu Gia Doanh hếch cằm, cứng đầu nói:
"Tiêu Vĩ nói rồi, uống không ra. Rượu đắt như vậy, mang đi cho người ngoài uống là phí phạm, thà để cho người trong nhà."

Có vẻ như Vu Gia Quang sẽ không lấy lại được chai rượu này, vì nó đã vào bụng em rể của anh ta từ lâu.

Vu Gia Quang liếc nhìn mẹ chồng đang che chở cho mình, rồi nói thêm:
"Biết đâu người ta căn bản là không quan tâm đến anh, chỉ lấy rượu làm cớ thôi."

Vu Gia Quang tức giận túm lấy cổ áo cô, kéo cô về phía cửa:
"Thế mà cô còn cãi, hôm nay tôi không thể chịu nổi cô nữa rồi."

Anh ta mở cửa, căng sức muốn quăng Vu Gia Quang ra ngoài.

Mẹ chồng ôm lấy chân anh, khóc lóc như mưa, cầu xin anh đừng đuổi con gái.

Vu Gia Quang lúc này tức giận đến mức không quan tâm gì nữa, đá mạnh mẹ chồng ra, rồi thô bạo ném Vu Gia Doanh ra hành lang, đóng sầm cửa lại.

Sau đó, anh ta chắn cửa không cho mẹ chồng đưa cô ta vào lại.

Mẹ chồng thấy con trai đã quyết tâm không cho Vu Gia Doanh quay lại, liền chạy vào bếp lấy con d.a.o, áp vào cổ mình, đe dọa anh:
"Con không cho Gia Doanh quay về, mẹ sẽ c.h.ế.t cho con xem.

"Ngày hôm nay con dám đuổi em gái con, ngày mai con cũng dám đuổi mẹ con, lúc đó, mẹ già này sẽ lang thang ngoài đường, không bằng chết luôn đi."

Thấy Vu Gia Quang mặt mày bất lực, tôi ở bên cạnh bắt đầu nói lời châm biếm:
"Đây là lỗi của anh đấy, lúc trước anh nhất quyết muốn Gia Doanh ở lại nhà ta. Giờ lại muốn đuổi Gia Doanh đi, mọi chuyện anh tự quyết cả. Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá nhà mình như thế nào ?"

Mẹ chồng nhanh chóng phụ họa theo tôi: "Sương Sương đã nói rồi, con phải tha cho Gia Doanh, cho con bé một cơ hội nữa đi."

Khóe miệng của Vu Gia Quang giật giật, không biết có phải anh ta đang hối hận vì lúc trước đã để em gái mình ở lại hay không ?

Mẹ chồng cứ ép mãi, cuối cùng Vu Gia Quang đành phải chịu thua, mở cửa cho Vu Gia Doanh vào lại.

Vu Gia Quang mất việc, nhưng cũng không ra ngoài tìm, cả ngày chỉ ở nhà ngủ vùi.

Mẹ chồng không còn tiền để mua gà vịt cá thịt, mỗi ngày chỉ ăn tiết kiệm, chỉ có thể xào một món rau.

Cô em chồng khó tính của tôi cũng không giận, ăn gì cũng được, còn chủ động đòi ăn cơm thừa.
Cô ta thậm chí còn nhường phòng của mình cho anh trai, mình cô ấy cùng con ngủ ngoài phòng khách.

Cô em chồng trước kia ngỗ ngược giờ bỗng chốc trở thành cô gái ngoan, nhìn vào thì có vẻ mọi thứ đã trở nên tốt đẹp lên.

Nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, vẫn cảnh giác luôn cảnh giác với cô ta.

Không ngờ, dù đã đề phòng đủ mọi cách, vẫn không thể ngăn chặn được chuyện xấu.

Hôm đó, mẹ chồng và VuGia Quang đến nhà của một người chú họ, hy vọng nhờ ông ấy tìm cho anh ta một công việc.

Ở nhà chỉ còn lại tôi, cô em chồng và hai đứa trẻ.

Sau bữa trưa, tôi cảm thấy mắt mình nặng trĩu, không thể mở mắt liền nằm trên giường ru con ngủ và tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy đã là buổi tối, nhìn đồng hồ thì đã là sáu giờ tối mà con vẫn chưa tỉnh dậy để bú.

Tôi đi ra phòng bếp để pha sữa cho con, nhưng thấy nhà không có ai cả.

Chuyện này có chút lạ, tôi mở điện thoại kiểm tra camera giám sát trong nhà.

Lúc đồng ý cho Vu Gia Doanh ở lại, tôi đã cảnh giác, khi mẹ chồng và Vu Gia Quang đi đón người thì tôi đã lắp camera ở phòng khách và phòng ngủ.

Vị trí lắp đặt rất kín đáo, nếu tôi không nói sẽ không ai phát hiện ra.

Tôi kéo thanh tiến độ và xem lại camera.

Quả nhiên, tôi phát hiện có điều bất thường, Vu Gia Doanh đã bỏ thứ gì đó vào cốc nước của tôi khi tôi không để ý.

Đột nhiên tôi nhớ lại đứa trẻ vẫn ngủ, trong lòng tôi dấy lên một cảm giác không tốt.

Tiếp tục kéo tiến độ, tôi thấy cô ấy cũng bỏ thứ gì đó vào bình nước nóng của máy pha sữa.

Tôi chạy như bay ngay ra ngoài, ôm con chạy đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra và nói với tôi rằng con tôi không sao, có thể đã bị cho uống thuốc ngủ hoặc melatonin, và bảo tôi tự quyết định xem có nên báo cảnh sát hay không.

Nghe bác sĩ nói con không sao, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không biết từ khi nào mồ hôi lạnh đã ướt đẫm người tôi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của đứa trẻ trong tay, tôi cảm thấy trong lòng trào dâng một cơn thù hận sâu sắc.

Trên đường về nhà, tôi nhận ra, cô ta không thể vô cớ mà cho mẹ con tôi thuốc độc, chắc chắn còn làm chuyện gì khác.

Tôi mở lại camera vào buổi chiều.

Vu Gia Doanh thấy tôi và con ngủ say, nhẹ nhàng bước vào, trực tiếp đến bàn đầu giường, lấy đi những món đồ quý giá mà tôi đã chuẩn vị cho con như vòng vàng, khóa vàng, và cả thanh vàng tôi mua cho con mình cô ta cũng lấy.

Mấy ngày nay cô ta giả vờ ngoan ngoãn, chỉ để cho chúng tôi mất cảnh giác, rồi tranh thủ làm những chuyện lớn.

Khi tôi về đến nhà, mọi người đã trở về hết.

Tôi bế con vào phòng ngủ, sắp xếp ổn thỏa.

Sau đó, tôi điềm nhiên đi đến trước mặt Vu Gia Doanh giơ tay, vung một cái tát mạnh vào mặt cô ta.

Chưa để cô ta kịp thở, tôi lại dùng tay trái tát vào mặt bên kia của cô ta.

Sau đó, tôi túm tóc cô ta, ấn đầu cô ta vào bàn gỗ.

Vu Gia Doanh bị đánh cho choáng váng, không thể phản kháng.

Mẹ chồng tôi la hét, lao vào người tôi, muốn kéo tôi ra.

Tôi dùng khuỷu tay đẩy bà ta ngã xuống đất, bà ta ôm bụng, nằm sấp trên sàn và rên la.

Vu Gia Quang lao đến ôm lấy eo tôi, phải tốn hết sức mới kéo tôi ra được.
"Trần Sương, cô điên rồi!"

"Điên? Anh không hỏi thử em gái tốt của anh đã làm gì!

"Con trai anh suýt bị cô ta hạ đ.ộ.c c.h.ế.t, tôi đánh cô ta còn nhẹ đấy, đáng lẽ tôi phải mua một chai thuốc trừ sâu rồi đổ vào miệng cô ta."

Sau khi lấy lại tinh thần, Vu Gia Doanh biện hộ: "Cô nói bậy, cô có bằng chứng gì mà vu khống tôi!"

Khuôn mặt của cô ta sưng lên như chiếc bánh bao, nói chuyện còn không rõ ràng.

"Mẹ, anh hai. Mọi người phải làm chứng cho con!"

Tôi liếc nhìn cô ta, trong mắt đầy sự mỉa mai, đến lúc chết mà còn cố cãi.

"Muốn xem bằng chứng sao? Được tôi sẽ cho cô xem bằng chứng."

Tôi đưa đoạn video giám sát ra trước mặt cô ta, lập tức cô ta im bặt, lén lút nhìn phản ứng của mọi người xung quanh.

Khi Vu Gia Quang biết Vu Gia Doanh đã trộm vàng, anh ta tức giận đến mức nhảy cẫng lên.

"Vu Gia Doanh cô xem cô đã làm gì vậy!

"Cô tốt nhất là trả lại toàn bộ đồ đạc của tôi ngay lập tức."

Mẹ chồng tôi đẩy cô ta tới trước mặt tôi, quỳ xuống:
"Sương Sương, lần này Gia Doanh thực sự sai, là mẹ đã không dạy bảo tốt con bé.”

"Con có thể nể mặt mẹ, nể mặt nhà họ Vu. Dù gì bây giờ con cũng là con dâu nhà họ Vu, bỏ qua cho Gia Doanh lần này.”

"Tối nay mẹ sẽ đưa con bé đi, không làm phiền con nữa."

Mẹ chồng tôi liên tục xin lỗi thay Vu Gia Doanh còn cô ta chỉ đứng im lặng, che mặt.

"Tha thứ cho cô ta? Vậy bà đi hỏi xem cảnh sát có tha cho cô ta hay không."

Biết tôi định báo cảnh sát, cô ta mới bắt đầu hoảng loạn.

"Chị dâu, em thực sự sai rồi, chị không thể báo cảnh sát. Nếu báo cảnh sát thì gia đình chúng ta sẽ thế nào?"

Cô ta một lần nữa quỳ xuống, không ngừng lẩm bẩm "Em sai rồi".

Trán cô ta nhanh chóng sưng lên tím tái.
Tôi cúi người, nắm tóc cô ta, ép buộc cô ta ngẩng đầu lên.

"Yên tâm đi, nếu tôi báo cảnh sát, cô vẫn có thể nuôi con cô, chỉ là không biết khi cai sữa xong, họ sẽ xử lý cô thế nào."

Tôi lấy một tờ giấy lau tay, nhìn qua họ.

"Tuy nhiên, tôi có cách khác để tha cho cô ta."

Mẹ chồng ngừng khóc, vội vàng hỏi: "Cách gì?"

Tôi chỉ vào Vu Gia Quang và nói: "Tôi sẽ ly hôn với anh ta, tiền trong thẻ, xe của anh ta đều thuộc về tôi, anh ta phải ra đi tay trắng."

Vu Gia Quang đương nhiên không đồng ý, nhưng dưới sự ép buộc của mẹ chồng, anh ta phải trả tiền cho em gái mình.

Ngày hôm đó, tôi đã dọn hết cả ba người và hành lý của họ ra ngoài.

Chỉ còn lại tôi trong ngôi nhà, nó rộng rãi hơn rất nhiều.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bức tranh thập tự thêu trên tường.

"Nhà hòa thuận, mọi sự đều thịnh vượng."

Thật là mỉa mai.

Sau khi ly hôn với Vu Gia Quang, tôi đã bán cả nhà và xe.

Cầm số tiền đó, tôi dẫn con đi vào Nam sống một thời gian.

Giang Nam, vùng nước chảy mềm mại, là nơi tôi luôn muốn đến trước khi kết hôn.

Nhìn dòng nước êm đềm, những cây liễu rủ bên bờ, mọi quá khứ đau khổ dường như đã được vỗ về, xóa tan.

Tôi đã đổi tên của con từ "Hiếu Phi" thành một cái tên mới: Trần Cảnh Soái, hy vọng con có một tương lai sáng lạn, không lo âu và ngay thẳng.

Một năm sau, tôi mới gặp lại mẹ chồng.

Tôi đang trên đường về nhà sau giờ làm, thì nhìn thấy một người đang nhặt rác bên đường, trông rất giống bà ta.

Tôi chuẩn bị lại gần để nhìn cho rõ, thì dì bán bánh bao bên đường kéo tay tôi lại.

"Đừng lại gần bà ấy, bà ấy ở đây có chút không bình thường đâu."

Dì chỉ vào đầu mình, ra hiệu cho tôi.

"Ngày nào cũng ở đây nhặt rác, nhặt xong lại vung hết lên, có người muốn giúp bà ấy, nhưng chưa kịp lại gần đã bị bà ấy ném rác lại rồi."

"Cô gái nhỏ ở tiệm giặt đồ kế bên nói với tôi, nhà bà ấy đã xảy ra chuyện."

"Chuyện gì vậy?" Tôi hỏi vì cảm thấy thắc mắc.
Nhìn tình trạng tinh thần của bà ta, tôi đoán chắc không phải vì chuyện tôi ly hôn với Vu Gia Quang mà bà ta trở thành như vậy.

"Nghe nói là con rể bà ấy cờ bạc đến mức điên cuồng, không chỉ tiêu hết toàn bộ tài sản của mình, mà còn chạy đến nhà bà ấy đòi tiền, không cho thì lại phá hoại đồ đạc."

"Không chỉ thế, hắn ta còn đi vay nợ nặng lãi, cuối cùng không trả nổi. Những người đòi nợ tìm đến nhà, ép hắn ta trả tiền.

"Người cờ bạc thì còn tiền đâu, những người đòi nợ tức giận quá đã trực tiếp hại c.h.ế.t đứa con gái của hắn ta, chính là cháu gái của bà lão đó."

"Con trai bà lão đi giúp, cũng bị người ta đánh gãy một chân."

"Con gái của bà ấy nhìn thấy con mình c.h.ế.t trước mặt, liền phát điên. Ôm con chạy ra ngoài khi đi qua sông, không chú ý, một bước chân rơi xuống nước mà c.h.ế.t đuối."

"Con gái c.h.ế.t, con trai thì tàn tật, bà ấy trở thành người điên như vậy."

Dì ấy lắc đầu, thở dài:
"Thật là bi kịch, nghe xong mà chúng tôi không chịu nổi.”

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con dâu cũ của bà ấy lại là người có phúc. Chưa xảy ra chuyện đã ly hôn, thoát được một kiếp nạn."

Tôi mỉm cười nhẹ, đáp lại: "Quả thật, là người có phúc."

Dì tiếp tục nói:
"Người ta nói, tất cả mọi chuyện trong đời đều có nguyên nhân, là do trời định, ai mà ngờ được chuyện như thế lại xảy ra…"

Mẹ chồng dần dần đi xa, mọi người đi qua đều tránh xa bà.

Tôi quay đầu không nhìn bà ta nữa, chào dì bán bánh bao rồi bước đi nhanh.

Quả Quả vẫn đang đợi tôi về ăn cơm.
[ Hoàn ] 

Loading...