Đừng Chạy, Em Nợ Anh Một Đứa Con - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
"Chu Miểu, chú cô lại đến nữa rồi."
Một đồng nghiệp khẽ nhắc nhở khi đi ngang qua tôi.
Tôi cau mày.
Cầm khay rượu đi tới.
Vừa đến cửa, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Yên tĩnh quá.
Tôi nhẹ nhàng hé cửa một khe nhỏ.
Trong căn phòng riêng không lớn, một đám người mặc đồ đen vây quanh.
Chu Thừa và mấy tên đàn em co rúm lại như gà con dính nước.
Vừa kinh hãi vừa sợ sệt nhìn bóng người mặc đồ đen đang quay lưng về phía họ.
Tôi định bước vào giải vây thì một tiếng lên đạn lạnh lẽo vang lên, người đó quay lại.
Một k h ẩ u s ú n g dí vào cằm Chu Thừa: "Người đâu?"
Tim tôi gần như ngừng đập vài giây.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên vài khung cảnh.
Trong khu rừng xanh tươi, cậu thiếu niên hiền lành với nụ cười trên môi đang thả chim.
Dưới ánh nến vàng vọt, cậu thiếu niên trầm tĩnh cúi đầu chép kinh.
Trong cơn mưa xối xả, cậu thiếu niên yếu đuối với dụ c v ọn g ẩn hiện trong đáy mắt.
Cuối cùng, tất cả đều hội tụ trên gương mặt lạnh lùng, âm u trước mắt.
"Phó thiếu gia, cái cô Tần Tử Miểu mà cậu nói, tôi căn bản không hề nghe qua!"
"Cái người tôi không quen biết này, cậu có đánh c h ế t tôi, tôi cũng không giao ra được!"
Giọng Chu Thừa run rẩy như sàng gạo.
Ngón tay tôi cầm khay rượu trắng bệch, cúi đầu định rời đi.
"Chu Miểu, cô đứng ngây ra đó làm gì?"
Quản lý đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đẩy cửa ra: "Còn không mau..."
Có lẽ nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, anh ta im bặt.
"Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền rồi."
Vừa nói vừa kéo tôi lui ra.
Tôi muốn chôn đầu vào chai rượu, định bước đi.
"Đứng lại."
Phó Thời Nghiêu đột nhiên lên tiếng, hướng về phía tôi:
"Cô, quay người lại."
"Phó thiếu gia, cô bé này mới đến, không hiểu chuyện."
"Ngài đại nhân đại lượng, để tôi tự tay mang rượu đến cho ngài."
Quản lý tiếp nhận khay rượu từ tay tôi, dùng khuỷu tay chạm mạnh vào tôi.
Tôi đưa khay rượu rồi bỏ chạy.
Mãi đến khi ra đại sảnh, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tin tức Phó Thời Nghiêu đến đã lan truyền nhanh chóng.
"Thiếu gia nhà họ Phó lại đến chỗ này à! Có gọi cô gái nào không?"
"Chà chà, vị phật tử bước xuống thần đàn rồi, ba năm trước còn ở cửa Phật không đụng đến rượu thịt..."
"Nhà họ Phó vừa mới đính hôn với Lâm thị mà? Tiểu thư Lâm không gây chuyện sao?"
"Gây chuyện cái gì? Phó thị thông cả trắng lẫn đen, thiếu gia Phó một người chống nửa bầu trời kinh thành, chỉ là tìm hoa hỏi liễu thôi, cô ta có tư cách gì mà gây chuyện?"
Tôi bỏ qua những lời này, thu mình dưới quầy bar nhắn tin:
[Các người thế nào đây? Anh ta tìm đến rồi!]
Như mọi người nói, ba năm trước, Phó Thời Nghiêu là một vị phật tử không đụng đến rượu thịt.
Anh ta không màng gia nghiệp, không cần người thân, tu hành thanh tịnh nơi cửa Phật.
Khi đó, tôi dùng tên Tần Tư Miểu, đã làm một chuyện tày trời.
Tôi dùng mọi thủ đoạn, kéo chàng trai thuần khiết ấy vào chốn phàm trần.
Khi anh ta từ bỏ kiên định của mình, quyết định cùng tôi sống cuộc đời bình thường.
Theo kế hoạch, tôi cho anh ta một đòn chí mạng.
Những ngày đó, anh ta đã chuẩn bị xong bất động sản ở nước ngoài, chỉ chờ visa được cấp, sẽ đưa tôi đi.
Đêm trước khi rời núi, anh ta đi chép bộ kinh cuối cùng.
Tôi hôn lên mắt anh ta, vui vẻ nói: "Chờ anh về, em có một bất ngờ dành cho anh."
Sau đó, tôi làm ba việc.
Đặt một tờ giấy xét nghiệm có thai dưới gối anh ta.
Để lại một bức thư tống tiền "của kẻ bắt cóc" trong phòng tôi.
Gửi một tin nhắn thoại giọng khóc thảm thiết vào điện thoại anh ta:
"Phó Thời Nghiêu, cứu em!"
Rồi biến mất không một dấu vết.
Tất nhiên, tất cả đều là giả.
Cuộc gặp gỡ của tôi và anh ta là giả, tình cảm dành cho anh ta là giả.
Có thai cũng là giả, bị bắt cóc cũng vậy.
Gia đình họ Phó muốn con trưởng này về nắm quyền.
Còn tôi, muốn ba mươi triệu tệ mà họ Phó hứa hẹn.
"Miểu Miểu, xin lỗi nhé, tôi không biết lần này chú cô lại đắc tội với..."
Đồng nghiệp vừa mới báo tin cho tôi đến xin lỗi.
"Tôi vừa thấy quản lý đi ra, mặt tái mét."
"Cô không sao chứ?"
Tôi lắc đầu, tiếp tục làm việc.
Chỉ là khi tan ca, tôi cố ý chậm rãi một chút.
Ra về cuối cùng.
Quả nhiên, vừa ra cửa đã thấy một chiếc Maybach.
Bên hông xe, gương mặt của Phó Thời Nghiêu lạnh lùng như một con yêu tinh ẩn mình trong đô thị.
Móng tay tôi cắm vào lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, tự giác lên xe
Trong xe có mùi trầm hương quen thuộc.
Nhưng Phó Thời Nghiêu lại không phải là hình ảnh quen thuộc ngày xưa.
Anh là kẻ thống trị kiêu ngạo.
Từ sợi tóc đến móng tay, đều toát lên khí chất cao cao tại thượng.
Anh dựa vào ghế ngồi, nhìn tôi từng chút một.
Không nói gì.
Tôi đã chuẩn bị sẵn, chủ động mở lời:
"Phó tiên sinh, ngài nhầm người rồi."
Vừa mở miệng, trong mắt Phó Thời Nghiêu đã lóe lên một tia u ám.
"Tần Tư Miểu là chị gái tôi."
Tôi lấy ví ra, rút tấm ảnh bên trong: "Tôi là Chu Miểu."
Trong ảnh là tôi và Tần Tư Miểu chụp chung.
"Tuy là sinh đôi cùng trứng, nhưng tôi và chị ấy vẫn có chút khác biệt nhỏ."
Tôi ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt sạch sẽ của mình:
"Chị gái từng nói với tôi, ngài thích nhất nốt ruồi phía dưới mắt chị ấy."
Ngay từ đầu, tôi đã tiếp cận Phó Thời Nghiêu với thân phận Tần Tư Miểu.
Bởi vì thời còn đi học, chị ấy từng có chút giao tình với Phó Thời Nghiêu.
Trước khi anh lên núi tu hành, việc duy nhất mà anh ấy dặn quản gia làm, chính là gửi một thùng sách cho Tần Tư Miểu.
Người nhà họ Phó đều nghĩ rằng, Phó Thời Nghiêu có tình cảm đặc biệt với Tần Tư Miểu.
Dùng thân phận của chị ấy, khả năng thành công sẽ cao hơn.
Trước khi đi tìm Phó Thời Nghiêu, tôi đã đặc biệt luyện giọng.
Từ câu đầu tiên nói với anh ta, tôi đã không dùng giọng thật của mình.
Tôi cũng đã luyện tập hàng trăm lần để vẽ nốt ruồi lệ nơi khóe mắt giống hệt chị ấy.
Đảm bảo mỗi ngày đều có thể vẽ đúng vị trí, đúng kiểu như nhau.
Phó Thời Nghiêu nắm vô lăng, tay xương khớp rõ ràng, gân xanh nổi lên.
“Cô ấy thì sao?”
Tất nhiên là hỏi đến Tần Tư Miểu.
Tôi cụp mắt xuống:
“Chị ấy chết rồi.”
Áp suất trong xe lập tức giảm mạnh.
Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu, cái lạnh băng đã kề sát trán tôi:
“Cô nói lại lần nữa xem.”