Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Đừng Chạy, Em Nợ Anh Một Đứa Con - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Người ta nói bây giờ ai trong giới kinh thành nhắc đến Phó Thời Nghiêu cũng biến sắc.

 

Phật tử trút bỏ lớp vỏ lạnh lùng, vô dục vô cầu, trở thành kẻ sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn.

 

Tôi siết chặt lòng bàn tay đến mức móng tay gần như đâm thủng lớp da, giọng hơi run:

 

“Phó tiên sinh chưa từng điều tra sao?”

 

“Năm đó sau khi anh nộp tiền chuộc, chị tôi phát hiện bị ung thư, rồi ra nước ngoài.”

 

“Chưa đến một năm, chết ở San Francisco.”

 

Tôi móc điện thoại ra:

 

“Trong máy tôi vẫn còn báo cáo tử vong của chị ấy.”

 

“Phó tiên sinh muốn xem không?”

 

Không khí lập tức rơi vào yên lặng.

 

Lạnh lẽo trên tay Phó Thời Nghiêu dần buông lỏng:

 

“Ngẩng đầu, nhìn tôi.”

 

Mi mắt tôi khẽ run.

 

Tôi ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.

 

Phó Thời Nghiêu cũng nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

Sắc mặt anh từng chút một trở nên lạnh băng.

 

“Cút.”

 

Tôi như được đại xá.

 

Về đến nhà, tôi uống liền hai cốc nước lớn mới đè xuống được nỗi sợ.

 

Việc đầu tiên là tra chuyến bay quốc tế gần nhất.

 

Điện thoại của Ôn Noãn gọi đến khi tôi vừa tắt trang web.

 

“Miểu Miểu, anh ta thực sự đi điều tra rồi sao? Vậy phải làm sao? Hay là trốn đi! Visa của cậu…”

 

“Không trốn.” Tôi ném hộ chiếu sang một bên.

 

Giờ mà chạy, càng khiến anh ta nghi ngờ.

 

“Vậy thì…”

 

“Anh ta tra không được đâu.”

 

Kế hoạch năm xưa được bày ra hoàn hảo.

 

Có nhà họ Phó đứng sau, lại có sự phối hợp của Tần Tư Miểu, anh ta chỉ có thể tra ra đúng như những gì tôi nói.

 

Huống hồ, Tần Tư Miểu thực sự đã chết ở San Francisco.

 

Tôi không lừa anh ta.

 

“Vậy cậu định làm sao? Phó Thời Nghiêu mấy năm nay… hơi điên rồi. Cảm giác như anh ta sẽ không dễ dàng buông tha vậy đâu.”

 

“Thì cứ làm như bình thường thôi.”

 

Chỉ cần tôi không thừa nhận, ai có thể nói người năm xưa là tôi?

 

Tôi vẫn sống như cũ.

 

Ban ngày làm ở công ty quảng cáo, ban đêm đi làm thêm ở quán bar.

 

Tôi luôn thiếu tiền.

 

Rất thiếu.

 

Phó Thời Nghiêu quả nhiên không dễ buông bỏ.

 

Gần như mỗi ngày, chiếc Maybach đó đều theo sát tôi.

 

Tôi cũng không cần phí công ứng phó.

 

Năm đó ở bên anh ta, tôi dùng tên không phải của mình, giọng không phải của mình, tính cách cũng không phải của mình.

 

Anh ta thích những cô gái dịu dàng như hoa nhài, thơm ngát và mềm mại.

 

Nụ cười trong veo, như chứa đựng cả thế giới.

 

Đó là Tần Tư Miểu.

 

Không phải tôi.

 

“Nhiều nhất một tháng, anh ta sẽ chán tôi thôi.”

 

Tôi nói với Ôn Noãn.

 

Phó Thời Nghiêu không phải người chỉ biết nhìn bề ngoài.

 

Năm đó tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới dụ được anh ta, chỉ có tôi mới biết rõ.

 

Một khi anh ta phát hiện bên dưới vẻ ngoài này, linh hồn không phải người anh ta yêu, anh ta sẽ xem tôi như người xa lạ.

 

Sự thật là mới nửa tháng, chiếc Maybach kia đã không còn xuất hiện nữa.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Cuộc sống trở lại bình thường.

 

Gặp lại Phó Thời Nghiêu, vẫn là ở quán bar.

Tối đó có một vị khách khó chịu.

 

Bình thường có gì bất thường, quản lý sẽ ra mặt.

 

Nhưng hôm đó quản lý xin nghỉ.

 

Khi tay tên khách kia sắp chạm đến mu bàn tay tôi, hắn đã bị một cú đá ngã lăn ra đất.

 

Chỉ trong chớp mắt, hắn bị hai người mặc đồ đen kéo đi.

 

Quán bar ồn ào náo nhiệt cũng không át được tiếng hét thảm của hắn.

 

Hai người còn lại đưa tay về phía tôi:

 

“Cô Chu, mời theo chúng tôi.”

 

Phó Thời Nghiêu ngồi trên chiếc sofa rộng lớn, áo sơ mi cài kín đến cổ, khuy măng sét chỉnh tề.

 

Ánh trăng chiếu xuống.

 

Thánh khiết như một vị thần không thể xâm phạm.

 

Tôi cúi đầu, biết điểm không hài lòng của anh ta nằm ở đâu.

 

Có lẽ anh không thể chấp nhận khuôn mặt mà anh ấy yêu quý này lại xuất hiện ở những nơi đầy cám dỗ.

 

"Cô thiếu tiền à?" Phó Thời Nghiêu nhấp một ly rượu.

 

Trước đây anh không hề đụng đến rượu.

 

Tôi cụp mắt: "Phó tiên sinh chắc hẳn đã điều tra tôi rồi, biết rõ tình hình của tôi."

 

Tôi và Tần Tư Miểu là chị em sinh đôi, nhưng không lớn lên cùng nhau.

 

Tôi bị lạc từ khi còn rất nhỏ.

 

"Miểu" vốn là tên của tôi, sau khi tôi bị lạc, bố mẹ đổi tên chị thành "Tư Miểu".

 

Nhưng mẹ tôi vẫn vì lo lắng mà lâm bệnh, qua đời sớm.

 

Bố tôi một mình gánh vác mười năm, không đợi được đến khi nhận lại tôi.

 

Tôi không có người thân, lại không được học hành nhiều.

 

Muốn sống ở thành phố này không phải là chuyện dễ dàng.

 

Phó Thời Nghiêu trầm tư nhìn tôi.

 

Tôi thản nhiên nhìn anh ta.

 

Anh chắc hẳn đã có thể phân biệt rõ ràng tôi và Tần Tư Miểu.

 

Tần Tư Miểu được giáo dục tốt.

 

Bố mẹ đã dành hết tình yêu thương dành cho tôi sang chị ấy.

 

Giáo dục chị ấy trở nên dịu dàng, lương thiện, rạng rỡ, trong sáng.

 

Anh không biết tôi đã phải vất vả thế nào để giả dạng chị ấy.

 

Những cuốn sách anh tặng chị ấy, tôi đã phải nghiền ngẫm ba tháng mới hiểu được chút ít.

 

Những bức thư anh viết cho chị, tôi phải tra cứu từng câu từng chữ mới có thể hiểu sâu sắc.

 

"Nếu Phó tiên sinh cảm thấy chướng mắt, tôi sẽ đổi công việc khác."

 

Thật ra quản lý ở đây rất tốt, đồng nghiệp cũng hòa thuận.

 

Tôi không muốn nghỉ việc như vậy.

 

Nhưng tôi càng không muốn dây dưa với Phó Thời Nghiêu.

 

Phó Thời Nghiêu không trả lời.

 

Có lẽ vừa uống một ly rượu, ánh mắt anh ta có chút mơ hồ.

Khóe mắt ửng một vệt đỏ.

 

Tôi bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên của chúng tôi.

 

Anh cũng như thế này.

 

Ánh mắt vốn luôn trong sáng giờ sâu nông xen kẽ, vật lộn chìm nổi.

 

Tôi nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt anh, một vệt đỏ đậm, tiếp theo là hơi nóng bao trùm.

 

Tim đập nhanh một cách khó hiểu, tôi đứng dậy.

 

Xoay người định bỏ đi.

 

"Ba mươi vạn tệ." Phó Thời Nghiêu bỗng nhiên lên tiếng.

 

Tôi khựng lại.

 

"Không phải cô thiếu tiền sao?" Phó Thời Nghiêu tiếp tục "Giả dạng Tần Tư Miểu, một tháng ba mươi vạn tệ."

 

Tôi cau mày, nhanh chóng đi về phía cửa.

 

"Ba trăm vạn tệ."

 

Bước chân tôi nhanh hơn.

 

"Ba nghìn vạn tệ."

 

Tôi không đi nổi nữa.

 

Phòng bao quá yên tĩnh, tiếng Phó Thời Nghiêu đặt ly rượu xuống cũng rõ ràng.

 

Tiếp theo là tiếng sột soạt của quần áo.

 

Tôi quay người lại.

 

Anh đã cởi cổ áo, đặt đồng hồ xuống.

 

"Lại đây." Anh tựa lại vào ghế sofa, từ yết hầu đến ngực, uể oải mà quyến rũ, "Hôn tôi."

 

Ánh sáng trong phòng bao vốn đã mờ ảo.

 

Phó Thời Nghiêu chỉ bật một ngọn đèn nhỏ rất yếu.

 

Hòa quyện với ánh trăng, bỗng nhiên biến thành một màu sắc vô cùng ám muội.

 

Tôi ngồi bên cạnh anh.

 

Tim đập nhanh một cách bất thường.

 

Anh dường như đã quyết định không động đậy, tôi chỉ có thể tiến lại gần.

 

Chỉ là một nụ hôn thôi.

 

Trước đây đã làm không biết bao nhiêu lần.

 

Tôi gần như vẫn còn nhớ đường cong cơ bắp dưới lớp áo sơ mi của anh ta và độ nóng của làn da.

 

Bàn tay đẫm mồ hôi nắm lấy cổ áo anh, anh ta thuận thế hạ xuống, ánh mắt liền rơi vào mặt tôi.

 

Quen thuộc, lại xa lạ.

 

Hơi thở giao hòa, anh ta nắm lấy eo tôi.

 

Hơi nóng từ lòng bàn tay gần như bỏng rát hơn cả hơi thở hòa quyện.

 

Tôi lại gần thêm một chút.

 

Trong mắt anh, tôi nhìn rõ được hình ảnh phản chiếu của mình.

 

Cũng quen thuộc, lại xa lạ.

 

"Xin lỗi." Tôi quay mặt đi. "Làm ơn cho tôi một chút thời gian chuẩn bị."

 

Phó Thời Nghiêu gần như ngay lập tức đẩy tôi ra.

Đột ngột đứng dậy, sải bước bỏ đi.

 

Tôi lại trở thành "Tần Tư Miểu"  

 

Dù không quá "ngoan ngoãn", nhưng tối hôm đó Phó Thời Nghiêu vẫn chuyển cho tôi ba mươi triệu tệ.  

 

 

Ngày hôm sau, tôi chuyển ra khỏi căn phòng tồi tàn, thuê một căn hộ gần tập đoàn Phó thị.  

 

 

Nhưng Phó Thời Nghiêu không hài lòng với căn hộ đó.  

 

Anh ta trực tiếp đưa tôi đến biệt thự của mình.  

 

"Phó tiên sinh, nuôi chim hoàng yến trong nhà, không phù hợp chứ?"  

 

Tôi ngồi trong xe, không mấy muốn vào.  

 

 

 

Phó Thời Nghiêu quay đầu: "Cô ấy từng gọi tôi là 'Thời Nghiêu'."  

 

Tôi giật mình.  

 

 

Phó Thời Nghiêu nhìn tôi chằm chằm vài giây, tự mình bước xuống xe. 

 

Tôi đành phải theo.  

 

Trong biệt thự chỉ có một người giúp việc, nhìn thấy tôi vô cùng kinh ngạc, mắt chữa A mồm chữ O không nói nên lời.  

 

"Chu tiểu thư." Phó Thời Nghiêu bỏ lại ba chữ này rồi xách vali lên lầu.  

 

Khác với vẻ sửng sốt của người giúp việc, căn phòng dường như đã được chuẩn bị sẵn.  

 

Vừa nhìn thấy, mắt tôi đã cay cay.  

 

Từ khi tôi cố ý tiếp cận Phó Thời Nghiêu đến lúc rời đi, hơn một năm trời. 

 

Thực ra giữa chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm.  

 

Ngôi nhà nhỏ chúng tôi là cùng nhau dùng cành cây dựng nên. 

 

Chiếc đèn ngôi sao đan bằng dây leo.

 

Bộ ấm trà làm từ đất sét.  

 

Ngay cả những chiếc lá chúng tôi nhặt trên núi, anh cũng đem về phòng.  

 

Tôi vội vàng quay đi: "Đây là phòng của Phó tiên sinh?"  

 

Phó Thời Nghiêu không đáp, chỉ đẩy vali vào tủ.

Bạn không thể yêu cầu chủ nhân đi nịnh bợ chim hoàng yến.  

 

Tôi không để ý đến thái độ của anh, tự giác cất quần áo vào phòng tắm.  

 

 

Trước khi ra ngoài, do dự mãi, cuối cùng vẫn điểm nốt ruồi phía dưới mắt.  

 

Nhưng Phó Thời Nghiêu đã không còn trong phòng.  

 

Mở điện thoại, anh nhắn cho tôi:  

 

[Có việc, em ngủ trước đi.]  

 

Tôi thở phào.  

 

Giống như hôm đó trong quán bar, dù thế nào cũng không hôn được.  

 

Có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng dùng thân phận "Chu Miểu" để có hành vi thân mật với Phó Thời Nghiêu.  

 

Suốt đêm, Phó Thời Nghiêu không quay lại.  

 

Nhưng tôi vẫn ngủ không ngon.  

Lúc 3 giờ sáng, tôi tỉnh dậy một lần.  

 

Tôi ngồi dậy, bật chiếc đèn ngôi sao lên. 

Tôi vẫn nhớ, chiếc đèn này là vì Phó Thời Nghiêu nói ngôi sao trên đỉnh núi rất đẹp, tôi đan cho anh ta.  

 

Đặc biệt chọn loại dây leo có gai, rồi trước mặt anh "vô tình" để lộ đôi tay đầy thương tích.  

 

Anh quả nhiên không thể làm ngơ, nhíu mày cùng tôi đan.  

 

Cũng dưới ánh đèn này, lần đầu tiên tôi hôn anh.  

 

Thật đáng ghen tị.  

 

Phó Thời Nghiêu trân trọng chúng đến thế.  

 

Chúng liên quan đến tôi.  

 

Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi.  

 

Thực ra tôi đã quen làm những việc thô ráp từ lâu.  

 

Đôi tay tôi cũng không mềm mại như thế.  

 

Để không lộ sơ hở, trước khi lên núi, tôi đã dành vài tháng chăm sóc.  

 

Giờ đây, nó đã trở lại như cũ.  

 

Tôi chỉ là đánh cắp một đoạn đời từ "Tần Tư Miểu" mà thôi.

Loading...