Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Đừng Chạy, Em Nợ Anh Một Đứa Con - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Anh về rất muộn.

 

 

 

Tôi đang mơ màng ngủ, nghe thấy tiếng động dưới lầu.

 

 

 

Anh chắc hẳn vẫn đi công tác, tôi nghe thấy tiếng vali.

 

 

 

Mơ màng ngủ thêm một lúc, phát hiện anh vào phòng rồi.

 

 

 

Ban đầu tôi nghĩ anh chỉ như trước đây, nhìn một cái rồi đi.

 

 

 

Không ngờ anh lại vén chăn nằm xuống.

 

 

 

Lưng tôi theo bản năng căng cứng.

 

 

 

"Tôi không đụng vào em."

 

 

 

Giọng anh ấy hơi khàn, nghe có vẻ rất mệt.

 

 

 

Thật ra tôi không căng thẳng vì sự gần gũi của anh.

 

 

 

Ngược lại, mùi gỗ đàn hương trên người anh ta khiến tôi cảm thấy an tâm.

 

 

 

Tôi chỉ là...

 

 

 

"Hôm nay có đến nhà cũ sao?"

 

 

 

"Ừm."

 

 

 

"Ông cụ nói gì vậy?"

 

 

 

"Thì... nhắc nhở một chút, bảo em đừng mơ mộng hão huyền."

 

 

 

"Đừng quan tâm ông ấy."

 

 

 

"Ồ."

 

 

 

Nói như thể tôi có thể mơ mộng hão huyền vậy.

 

 

 

Tôi lật người lại, tiếp tục ngủ.

 

 

 

Phó Thời Nghiêu lại nói: "Em đưa nhiều tiền cho Chu Thừa làm gì?"

 

 

 

Tôi sững người.

 

 

 

Anh giải thích một câu:

 

 

 

"Trước đó quên rút người theo dõi Chu Thừa."

 

 

 

"Vậy anh không thể điều tra ra sao?"

 

 

 

"Tôi muốn nghe em tự nói."

 

 

 

"Ồ."

 

 

 

Thật ra cũng không phải là bí mật gì: "Anh biết đấy, em lớn lên trong trại mồ côi."

 

 

 

“Năm đó có gia đình nhận nuôi em, sau đó lại sinh con. Họ đã bỏ rơi em trước cửa trại mồ côi.”

 

 

 

"Em muốn đầu tư vào một số trại trẻ mồ côi, viện phúc lợi như vậy."

 

 

 

Phó Thời Nghiêu im lặng một lát.

 

 

 

"Ông ta không giữ được số tiền đó."

 

 

 

Tôi cũng im lặng.

 

 

 

Tất nhiên tôi biết.

 

 

 

Số tiền ba mươi triệu tệ năm đó, một phần dùng để chữa bệnh cho Tần Tư Miểu.

 

 

 

Phần còn lại đều đầu tư vào trại trẻ mồ côi.

 

 

 

Nhưng chúng tôi vừa không giỏi quản lý, lại không giỏi kiếm tiền từ tiền.

 

 

 

Trại trẻ mồ côi chỉ có chi mà không có thu, tiền tiêu rất nhanh.

 

 

 

"Em hãy nghỉ việc đi."

 

 

 

"Hả?"

 

 

 

"Tôi sẽ tìm người quản lý chuyên nghiệp, hướng dẫn em."

 

 

 

Tôi lập tức tỉnh táo: "Thật sao?"

 

 

 

Tôi và Phó Thời Nghiêu rõ ràng không cãi nhau.  

 

 

Nhưng dường như đã từng cãi nhau, rồi lại làm lành. 

 

 

Và nhanh chóng tìm ra cách chung sống mới.  

 

 

Anh thực sự đã tìm cho tôi một quản lý cực kỳ xuất sắc.  

 

 

 

Tôi không đi làm nữa, anh cũng không đưa đón tôi nữa.  

 

 

Mà dành toàn bộ thời gian buổi tối cho tôi.  

 

 

Nói ra có chút kỳ lạ.  

 

 

 

Chim hoàng yến nhà người khác đều theo chủ nhân ăn chơi hưởng lạc.  

 

 

Còn tôi...  

 

 

Lại theo chủ nhân học bổ túc kiến thức.  

 

 

Ban ngày quản lý dạy, tối lại được thiên tài thương trường kèm cặp, tôi như học xong hai bằng MBA, tiến bộ thần tốc.  

 

 

 

Sau đêm đó, Phó Thời Nghiêu dọn vào phòng tôi.  

 

 

 

Nhưng chúng tôi không xảy ra chuyện gì.  

 

 

 

Kỳ thực cũng bình thường.  

 

 

 

Lão đại khiến người ta khiếp sợ, trong xương tuỷ lại là một vị phật tử không ham muốn gì.  

 

 

Giữa tôi và anh cũng trở nên hòa hợp một cách khó hiểu.  

 

 

 

Tôi không còn sức lực để khéo léo chiều chuộng anh, anh lại không còn thất thường nữa.  

 

 

Anh dường như rất thích dạy riêng cho tôi.  

 

 

Ba mươi triệu tệ một tháng nuôi một học sinh?  

 

Phiền não duy nhất là...  

 

 

Tôi cũng rất thích được anh dạy riêng.  

 

 

Anh phân tích vấn đề trông thật đẹp trai.  

 

 

Đẹp hơn cả lúc chép kinh năm xưa.  

 

 

Đôi mắt sâu thẳm như vũng nước tĩnh lặng, khiến người ta chìm đắm.  

 

 

May mỗi lần tôi mất tập trung, anh đều vỗ một cái khiến tôi tỉnh lại.  

 

 

Quả là một "chủ nhân" nghiêm khắc.  

 

 

Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, hôm nay khi công việc sắp kết thúc, tôi nhận được tin nhắn của Phó Thời Nghiêu:  

 

 

[Tối nay về sớm.]  

 

 

Sư phụ chính thức của tôi họ Hà, khoảng bốn mươi tuổi, cực kỳ tinh anh.  

 

 

 

Vừa thấy nụ cười trên mặt tôi đã hỏi: "Tổng giám đốc Phó?"  

 

"Đi đi, tôi sẽ thu xếp phần sau."  

 

 

 

Dù hơi ngại ngùng, tôi vẫn về trước.  

 

 

 

Tưởng Phó Thời Nghiêu có việc quan trọng, không ngờ anh ta chỉ đưa tôi đi ăn.  

 

 

Anh hiếm khi đưa tôi đến nhà hàng sang trọng.  

 

 

 

Dù có đi, cũng ân cần gọi món trước cho tôi.  

 

 

 

Nhưng quán ăn bình dân thế này càng hiếm hơn.  

 

 

 

"Lần trước em nói với anh về quán này, anh còn nhớ chứ?"  

 

 

 

Khi thảo luận về viện mồ côi với Phó Thời Nghiêu, khó tránh khỏi nhắc đến cuộc sống trước đây.  

 

 

 

Khi đó lũ trẻ chúng tôi bám vào hàng rào, háo hức ngắm nhìn thế giới bên ngoài.  

 

 

 

Mùi thức ăn thoảng qua, đã là món ngon nhất trong giấc mơ.  

 

 

Ăn xong Phó Thời Nghiêu lại đưa tôi đi ăn bánh kem.  

 

 

"Chúc mừng sinh nhật."  

 

 

Anh thắp nến sinh nhật cho tôi. 

 

Trên bánh kem viết chữ "Miểu Miểu" kìa.  

 

 

 

Ăn xong bánh anh đưa tôi lên đỉnh núi, khi sao băng lướt qua bảo tôi ước điều ước.  

 

 

 

Rồi lại dẫn tôi đi bắn pháo hoa.  

 

 

Đêm tối đen, từng chùm ánh sáng rực rỡ.  

 

 

Tôi chưa bao giờ vui như thế.  

 

 

Tôi chưa từng có một sinh nhật như vậy.  

 

 

Trước đây thậm chí không biết ngày sinh của mình.  

 

 

Lần duy nhất tổ chức sinh nhật, là ở trong núi sâu.  

 

 

 

Khi đó chỉ để gây ấn tượng với Phó Thời Nghiêu, trên bánh kem viết chữ "Miểu Miểu".  

 

 

Phó Thời Nghiêu luôn nắm tay tôi.  

 

 

Khi gió đêm đầu thu thổi qua, anh đột nhiên ôm chặt lấy tôi.  

 

 

"Miểu Miểu"  

 

 

Ánh pháo hoa chiếu rọi gương mặt anh.  

 

 

Không biết từ lúc nào, anh ngày càng dịu dàng.  

 

 

Càng khiến người ta không thể rời mắt.  

 

 

"Hôn tôi."  

 

 

Tôi nhìn đôi môi gần trong gang tấc.  

 

 

Rõ ràng nửa năm trước, trong phòng VIP quán bar, tôi còn biết rất rõ mình là Chu Miểu.  

 

 

Chu Miểu và Phó Thời Nghiêu, không có bất cứ quan hệ gì.  

 

 

Nhưng bây giờ.  

 

 

Nhìn đôi môi đó, tôi gần như không chút do dự, hôn lên.  

 

 

Phó Thời Nghiêu khẽ run.  

 

 

Nâng mặt tôi, hôn lại càng say đắm hơn.  

 

 

Dường như tôi đang yêu.  

 

 

Muốn lúc nào cũng dính lấy Phó Thời Nghiêu.  

 

 

Hôn không muốn rời.  

 

 

Tôi không muốn nghĩ xem trong mắt Phó Thời Nghiêu, tôi là Tần Tư Miểu hay Chu Miểu.  

 

 

Dù sao trên chiếc bánh đó cũng viết "Miểu Miểu" mà?  

 

 

Thoáng cái đã đến tháng chín.  

 

 

Đây là tháng rất quan trọng với tôi. 

 

 

Những viện mồ côi đầu tư trước đây, đều mua lại rồi tái cơ cấu.  

 

 

Tháng này, viện mồ côi do chính tay tôi xây dựng sắp khánh thành.  

 

 

 

Tôi đặc biệt chọn ngày Trung thu.  

 

 

Ngày đoàn viên, trao cho lũ trẻ một mái nhà.  

 

 

Lúc ra khỏi nhà, Phó Thời Nghiêu đè tôi ở hành lang hôn rất lâu.  

 

 

"Thật sự không muốn tôi đi?"  

 

 

Hơi thở tôi có chút gấp gáp, chỉ lắc đầu.  

 

 

Tôi và anh xuất hiện cùng nhau hơi nhiều, trước đây đã bị truyền thông chụp được, suýt bị lộ.  

 

 

"Vậy tối nay ăn cùng nhau?"  

 

 

"Ừ."  

 

 

"Hôn thêm chút nữa?"  

 

 

Cuối cùng lúc lên xe, hai má tôi đều đỏ ửng.  

 

 

Phải hứng gió mát rất lâu mới hạ nhiệt.  

 

 

Lễ khánh thành diễn ra suôn sẻ.  

 

 

Dù có mưa một lúc, nhưng nhanh chóng tạnh. 

 

Trên trời còn xuất hiện cầu vồng.  

 

 

Điềm lành.  

 

 

Kết thúc lẽ ra nên ăn cơm cùng mọi người, nhưng lại có người tìm đến tôi.  

 

 

Tôi biết vì sao lão gia lại tìm tôi thêm một lần nữa/

 

Chuyện hôn sự giữa Phó Thời Nghiêu và cô tiểu thư họ Lâm kia đã không thành.

 

Sau đó, lão gia lại sắp xếp vài vị tiểu thư khác đến gặp, nhưng Phó Thời Nghiêu đều từ chối hết.

 

Chuyện này thật ra không phải điều tôi có thể can thiệp.

 

Tôi bước vào tổ trạch nhà họ Phó với vẻ thản nhiên.

 

Nhưng lại quên mất, lão gia nhà họ Phó đã một mình nắm giữ quyền lực trong nhà suốt mấy chục năm, đến tận bây giờ cũng chưa hoàn toàn giao lại cho Phó Thời Nghiêu.

 

Ông đâu dễ đối phó như vậy?

 

Lúc rời khỏi tổ trạch, toàn thân tôi run rẩy.

 

Bên tai vẫn vang vọng tiếng cười nhẹ nhàng của lão gia:

 

“Cô Chu bây giờ sự nghiệp và tình yêu đều như ý, đúng là đáng mừng.”

 

“Cô còn trẻ, không cưỡng lại được cám dỗ, tôi hiểu mà.”

 

“Nhưng cô chắc sẽ không quên, vì sao khi đó lại kiên quyết, bất chấp tất cả, tự mình đi đập tan cái hố không đáy mang tên cô nhi viện ấy chứ?”

 

Tôi run rẩy mở điện thoại ra.

 

Muốn xóa đoạn kia đi, nhưng đó là đoạn video do đối phương gửi, tôi không thể xóa được.

 

Muốn xóa lịch sử trò chuyện, lại vô tình bấm vào nút phát.

 

Tiếng khóc thét của bé gái và tiếng cười cợt vô nhân đạo của đàn ông đột ngột vang lên bên tai.

 

Tôi hoảng loạn tắt điện thoại.

 

Không kìm được mà ngồi thụp xuống, nước mắt rơi từng giọt lớn.

 

Tất cả chỉ là một giấc mộng rực rỡ.

 

Tôi không phải là Tần Tư Miểu.

 

Dù tôi có mong muốn đến đâu,

 

Tôi cũng là đứa trẻ năm xưa bị bắt cóc.

Tôi cố gắng tự nhủ với mình rằng không sao đâu.

 

Chuyện đã qua rồi.

 

Lỗi không phải do tôi.

 

Tôi đã từng nghe Phó Thời Nghiêu tụng rất nhiều kinh Phật.

 

Cũng từng cùng anh chép không ít.

 

Từng chữ từng chữ đều là “buông bỏ”.

 

Khi Phó Thời Nghiêu hỏi tôi, ông cụ lại tìm tôi làm gì,

 

Tôi vẫn có thể giả vờ như không có gì mà nói: “Mấy chuyện cũ rích thôi.”

 

Tôi vẫn như thường ngày, ngồi bên anh đọc sách, gặp gì không hiểu thì hỏi anh.

 

Vẫn sáng đi tối về, cười cười nói nói với anh.

 

Vẫn cuốn quýt, hôn nhau như đôi tình nhân.

 

Nhưng tôi biết, tôi không thể buông bỏ.

 

Dây thần kinh của tôi lúc nào cũng căng như dây đàn.

Tôi sợ điện thoại anh reo.

 

Sợ anh phải về tổ trạch.

 

Thậm chí sợ anh chỉ cần nhìn vào điện thoại.

 

Cho đến một ngày, khi anh như thường lệ cầm điện thoại lên xem một tin nhắn.

 

Chỉ cần thấy anh cau mày, tôi theo bản năng liền lao đến đánh rơi điện thoại trong tay anh.

 

Màn hình vỡ tan thành từng mảnh.

 

Giống như lòng tự trọng mỏng manh của tôi.

 

Tôi biết, giấc mơ của mình… nên tỉnh lại rồi.

 

Tôi gọi điện cho lão gia.

 

Giao lại giấy tờ, để người của ông ấy làm hộ tôi visa.

 

Lấy cớ muốn nghỉ ngơi một thời gian, “tạm thời” giao cô nhi viện vốn do tôi toàn quyền quản lý cho quản lý Hà.

 

Sau đó hẹn Ôn Noãn ăn vài bữa cơm.

 

Ngay cả cô ấy tôi cũng không nói.

 

Còn về phía Phó Thời Nghiêu, tôi từ lâu đã quen với việc diễn kịch trước mặt anh.

Giả vờ mọi chuyện yên ổn chẳng phải việc gì khó.

 

Ngày rời đi, tôi để lại thẻ ngân hàng và mật khẩu trong phòng.

 

Trong đó vẫn còn một nửa số tiền.

 

Phần còn lại, coi như anh quyên góp cho bọn trẻ.

 

Tôi cũng thu dọn hết đồ của mình, trả lại căn phòng về nguyên trạng.

 

Cũng chẳng còn gì nhiều để mang theo.

 

À đúng rồi, tôi đã lấy đi những cuốn sổ ghi chép trong những ngày qua.

 

Và cả những bản phác thảo anh vẽ cho tôi.

 

Lúc xuống lầu, người giúp việc nhìn tôi từng bước kéo vali xuống.

 

Dì ấy họ Lưu, là người làm lâu năm trong nhà họ Phó.

 

Thấy ánh mắt bình thản của dì ấy, tôi bỗng hiểu ra — dì ấy là người của lão gia.

 

Vậy thì những lời tôi chuẩn bị để che giấu, cũng chẳng cần phải nói nữa

 

Nhưng khi sắp đến cửa, dì ấy lại gọi tôi lại:

 

“Cô Chu.”

 

“Có thể nói chuyện với cô một chút không?”

 

Dì Lưu bình thường rất ít nói.

 

Hầu hết thời gian đều âm thầm làm việc.

 

Sau khi tôi ngồi xuống, dì ấy cũng có vẻ hơi bối rối.

 

"Cô Chu, cô có biết tại sao tiên sinh lại lên núi tu hành không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

Ông cụ không nói với tôi nhiều như vậy.

 

Ban đầu tôi còn chê anh ta bị bệnh nữa chứ.

 

Dì Lưu lo lắng siết chặt ngón tay, hít sâu một hơi.

 

Và rồi, từ miệng dì ấy, tôi nghe được một vở kịch luân lý của giới hào môn.

Loading...