Đừng Chạy, Em Nợ Anh Một Đứa Con - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Phó Thời Nghiêu, với tư cách là cháu đích tôn lớn nhất trong gia đình, ngay từ khi sinh ra đã được yêu thương và kỳ vọng.
Anh ấy cũng không làm phụ lòng mọi người.
Làm gì cũng xuất sắc hơn người thường.
Nhưng bố của anh ấy thì không như vậy.
Ông ta là một kẻ ăn chơi trác táng.
Từ khi mẹ anh ấy về làm dâu, những người phụ nữ bên ngoài của ông ta chưa bao giờ dứt.
Khi Phó Thời Nghiêu bảy tuổi, anh ấy đã được mẹ dẫn đi bắt quả tang cha và dì út ngoại tình trên giường.
Khi Phó Thời Nghiêu mười tuổi, cả gia đình đều biết bố anh ấy và hai người hầu gái trong nhà đang "chơi trò chơi" trong phòng ngủ.
Khi Phó Thời Nghiêu mười lăm tuổi, bố anh ấy đã không còn về nhà nữa.
Mẹ anh ấy chưa bao giờ khóc lóc hay làm loạn.
Bà ấy chỉ tập trung vào việc nuôi dạy anh ấy, và quán xuyến mọi việc trong nhà.
Mọi người đều nói thiếu gia lớn nhà họ Phó phóng đãng, nhưng con dâu cả thì thông minh, thùy mị, là tấm gương cho các tiểu thư khuê các.
Thế nhưng, vào thời điểm then chốt của sự chuyển giao quyền lực trong gia đình họ Phó.
Một người chú đã nhảy ra, nói rằng Phó Thời Nghiêu căn bản không phải là con của ruột của bố anh ấy.
Mẹ của Phó Thời Nghiêu kiên quyết phủ nhận.
Nhưng bà ấy cũng kiên quyết không chịu đưa anh ấy đi xét nghiệm ADN.
Cuối cùng, bà ấy đã tự tử để chứng minh sự trong sạch của mình.
Thi thể là do Phó Thời Nghiêu phát hiện.
Máu đỏ tươi nhuộm đầy cả bồn tắm.
Nhưng bố của Phó Thời Nghiêu vẫn đưa anh ấy đi xét nghiệm ADN.
Đêm đó không ai dám lại gần phòng nghị sự.
Chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ của ông ta: "Các người thật vô liêm sỉ!"
Sau đó bất tỉnh nhân sự rồi ngã lăn ra.
Trên đường đưa đi cấp cứu, đã tắt thở.
Phòng nghị sự đêm đó, chỉ có cha Phó, Phó Thời Nghiêu và ông cụ Phó là ba người.
Sau đó Phó Thời Nghiêu bỏ đi.
Anh ấy nói anh ấy mang tội.
Tội nguyên thủy.
"Cô Chu, cô không biết tiên sinh đã sống cuộc sống như thế nào từ khi còn nhỏ đâu."
Dì Lưu vừa nói vừa lau nước mắt: "Đâu có thiên tài bẩm sinh nào đâu."
"Một đứa trẻ nhỏ như vậy, chẳng qua là muốn bố về nhà nhiều hơn, nhìn cậu ấy và mẹ nhiều hơn một chút."
"Cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy."
"Nhưng cậu ấy có lỗi gì chứ?"
Dì Lưu nắm lấy tay tôi:
"Cô Chu, tôi biết ông cụ muốn đuổi cô đi."
"Nhưng nhiều năm qua, chỉ có những ngày này, tôi thấy tiên sinh là vui vẻ nhất."
"Tiên sinh đã tìm cô khắp thế giới suốt ba năm, ngày đầu tiên cô đến, tôi đã nhận ra rồi."
"Ba năm nay, ngày nào tiên sinh cũng vẽ một bức tranh của cô, trước đây khóe mắt cô có một nốt ruồi lệ đúng không?"
"Một tháng trước khi cô trở về, không biết tại sao, tiên sinh lại tự nổi giận với chính mình."
"Đốt hết những bức tranh đó, đồ đạc trong nhà cũng đập phá gần hết."
"Cô Chu, tôi không biết ông cụ đã dùng thủ đoạn gì để cô rời đi."
"Cô có thể bàn bạc với tiên sinh một chút được không?"
"Tiên sinh cậu ấy... trong lòng trong mắt đều là cô đó."
Tôi ngồi trên taxi, đầu óc rối bời.
Lúc thì là lời của dì Lưu.
Lúc lại là lời đe dọa của lão gia.
Rõ ràng đã quyết định rồi.
Tôi không thể để Phó Thời Nghiêu nhìn thấy quá khứ tồi tệ của mình.
Không thể để lão gia làm những chuyện điên rồ hơn.
Tôi không thể tiếp tục ở bên Phó Thời Nghiêu.
Anh là vị phật tử thuần khiết vô ngần.
Tôi đã kéo anh xuống phàm trần, không thể lại đẩy anh vào vũng lầy.
Dù sao, người có nốt ruồi dưới mắt cũng không phải tôi.
Dù sao, người anh thực sự yêu thích, là Tần Tư Miểu.
Tôi rời đi, anh cũng sẽ không đau lòng đâu.
Nhưng dì Lưu nói đúng.
Anh có tội tình gì chứ?
Tôi có tội tình gì chứ?
Tại sao chúng tôi phải bị cuốn vào tội lỗi của người lớn?
Tôi rời đi vì sợ video bị phát tán?
Hay vì mặc cảm tự ti đã ăn sâu vào xương tủy?
Dì Lưu còn nói gì nữa nhỉ?
"Trước khi cô quay về một tháng, tiên sinh không hiểu sao tự nổi giận với bản thân."
"Đốt hết những bức chân dung, đập phá gần hết đồ đạc trong nhà."
Tại sao anh tự nổi giận với bản thân?
Tại sao anh đốt hết bức tranh chân dung?
"Ba năm nay tiên sinh mỗi ngày đều vẽ một bức chân dung cô, trước đây dưới mắt cô có nốt ruồi phải không?"
Bởi vì...
Bởi vì anh phát hiện mình vẽ nhầm người?
Bởi vì anh phát hiện từ đầu đến cuối, đều là tôi?
"Lại đây, hôn tôi."
"Miểu Miểu, hôn tôi."
"Tôi hỏi 'em' muốn ăn gì!"
"Ba mươi triệu tệ của em đâu?"
"Không đủ xài lúc đó không biết đòi thêm à?"
"......"
Da đầu tôi như có kiến bò.
Vậy là...
Phó Thời Nghiêu từ đầu đã nhận ra tôi rồi sao?
Anh chưa từng coi tôi là "Tần Tư Miểu" sao?
“Bác tài, làm ơn quay đầu xe."
"Cháu không đi sân bay nữa!"
Tay run rẩy lấy điện thoại, vừa định bấm gọi thì màn hình đã sáng lên.
"Chu Miểu, em lại định đi đâu?"
Chưa kịp mở miệng, giọng Phó Thời Nghiêu đầy phẫn nộ đã vang lên:
"Chu Miểu, em đã bỏ rơi tôi một lần, còn định bỏ thêm lần nữa à?"
"Chu Miểu, em dám đi, Chu Thừa đợi chết đi!"
"Phó Thời Nghiêu, em..."
Ầm——
"Phía trước xảy ra tai nạn rồi, không đi tiếp được nữa."
"Cô bé, có sốt ruột cũng đành chịu thôi."
"Vậy cháu mượn điện thoại của bác được không?"
Từa nói ra đã nhận ra, tôi không đặc biệt nhớ số của Phó Thời Nghiêu.
Cú va chạm vừa rồi quá mạnh, tay tôi đầy mồ hôi, điện thoại văng ra, màn hình đen xì..
Ấn thử vài lần nữa.
Vẫn không phản ứng.
Phó Thời Nghiêu không phải người nóng vội.
Lát về, nói chuyện trực tiếp cũng được.
Tôi tự an ủi mình như vậy.
Nhưng vụ tai nạn phía trước khá nghiêm trọng, có thể thấy khói đen và ánh lửa.
Tôi ngồi trong xe sốt ruột không yên.
Không lâu sau, phía trước xôn xao.
Tôi càng không thể ngồi yên.
Xuống xe định đi bộ vòng qua đoạn này, liền thấy bóng người quen thuộc phía trước.
Chưa bao giờ thấy Phó Thời Nghiêu hoảng hốt như vậy.
Anh vốn là người điềm tĩnh nhất.
Nhưng giờ khuôn mặt anh tái nhợt.
Như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.
Chỉ dán mắt vào hiện trường vụ tai nạn.
Bất chấp tất cả định lao tới.
Xung quanh toàn người ngăn cản.
Nhưng ngăn được anh lại chẳng có mấy ai.
Năm đó tôi đột nhiên biến mất.
Anh cũng sốt ruột như vậy, cũng mất phương hướng như vậy sao?
Hay thậm chí, còn hơn thế nữa?
"Phó Thời Nghiêu!" Tôi gọi lớn.
Anh quay lại, đôi mắt đỏ ngầu.
Sau khi đóng cửa, Phù Thời Nghiêu mạnh mẽ cắn xuống.
"Tôi không nên khách sáo với em như vậy."
"Tôi đáng lẽ phải xây một cái lồng nhốt em lại!"
"Lại chạy."
"Lần này em muốn chạy đi đâu? Đi mấy năm?"
Anh ấy không khách khí x é r á ch quần áo của tôi.
"Người không vừa mắt, tiền em cũng không vừa mắt sao?"
"Lại là giả sao?"
"Những ngày này, đều là giả sao?"
"Em không đi diễn thật đáng tiếc!"
Anh ấy rút thắt lưng trói chặt tay tôi lại.
"Đừng quên em còn nợ tôi một đứa con."
"Không phải đã mang thai rồi sao?"
"Con đâu?"
"Tôi không đụng vào em, em liền cho rằng không cần phải trả sao?"
Anh ấy trực tiếp đẩy tôi ngã xuống giường.
Đè người xuống.
Thật ra tôi không phản kháng.
Nhưng động tác của anh ấy vẫn chậm lại.
Vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng nói nghẹn ngào khàn đặc:
"Miểu Miểu, em thích kiểu người nào?"
"Tôi có thể thay đổi."
"Em không thể trêu chọc rồi lại..."
"Em chỉ thích kiểu người như anh thôi mà." Tôi cắt ngang lời anh ấy.
Phó Thời Nghiêu khựng lại, đứng dậy nghiến răng siết chặt cằm tôi: "Lại muốn lừa tôi?"
Tôi bỗng nhiên muốn khóc.
"Tại sao anh không nói cho em biết, anh đã sớm nhận ra em rồi?"
"Tôi tàn nhẫn như vậy, em chỉ muốn tiền, nói cho em biết, không phải em sẽ sợ mà chạy mất sao?"
"Anh thích không phải là Tần Tư Miểu sao?"
"Em là Tần Tư Miểu thì tôi mới thích Tần Tư Miểu." Phó Thời Nghiêu siết chặt hơn nữa.
"Tôi chỉ mới thư từ qua lại với cô ấy vài lần thôi. Chu Miểu, trong mắt em, tình yêu của tôi nông cạn đến vậy sao?"
Thì ra là như vậy sao?
Tôi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Anh ấy nghĩ tôi không hề có chút tình cảm nào với anh ấy.
Tôi thì nghĩ anh ấy luôn yêu Tần Tư Miểu.
Hai người cứ thế không rõ ràng mà đoán già đoán non lẫn nhau.
Tiếp cận nhau bằng cách mà mình cho rằng đối phương sẽ chấp nhận.
Cuối cùng vẫn là nước mắt chiếm ưu thế.
Chảy dài xuống gò má
Tôi tưởng vầng trăng cao không thể với tới, hóa ra đã sớm vì tôi, một ngọn cỏ nhỏ bé này mà cúi xuống rồi.
Phó Thời Nghiêu quay mặt đi: "Không đụng vào em, đừng khóc."
"Em đau tay."
Anh ấy cởi thắt lưng ra.
Tôi ôm lấy anh ấy: "Không phải nợ anh một đứa con sao?"
Tôi hôn anh ấy: "Sinh đi."
Tôi và Phó Thời Nghiêu trở về nhà cũ.
Phó Thời Nghiêu vào gặp ông cụ, tôi đợi anh ấy ở ngoài.
Không biết họ đã nói chuyện gì.
Chỉ nghe thấy ba tiếng súng nổ, làm kinh động cả đàn chim đang đậu trên cây.
Phó Thời Nghiêu mặt lạnh lùng bước ra, nắm tay tôi rồi đi.
Sau đó anh ấy đưa tôi đến nhà tù.
Tôi vẫn không vào.
Khi anh ấy ra ngoài, người anh ấy đầy mùi máu tanh.
Tôi không hỏi, nhưng anh ấy hiểu ý trong ánh mắt tôi.
"Yên tâm, loại người đó, đánh chết là còn quá rẻ cho hắn."
Phù Thời Nghiêu đã mời luật sư, muốn kiện lại kẻ đó.
Ông cụ Phó không biết bằng cách nào mà có được những đoạn video đó.
Ba năm trước khi chúng tôi kiện, không tìm thấy bất kỳ vật chứng nào, chỉ có thể dựa vào vấn đề tài chính mà đưa hắn vào tù.
Chưa đầy nửa tháng, một vụ án xâm hại tình dục trẻ em mười lăm năm trước đã gây chấn động mạng xã hội.
Thủ phạm là viện trưởng trại mồ côi.
Lợi dụng chức vụ, đã xâm hại gần một trăm trẻ em.
Tình trạng sống của các nhóm yếu thế trong trại mồ côi, phúc lợi viện đã được quan tâm.
Xã hội này có rất nhiều người, nhiều tổ chức, nhiều doanh nghiệp thích làm từ thiện.
Nhưng lại không bao giờ biết được, ở những góc tối không nhìn thấy, đó là thiện hay ác.
Mùa xuân, tôi và Phó Thời Nghiêu đã lặng lẽ đăng ký kết hôn.
Tôi dẫn anh ấy đi thăm bố mẹ tôi, cũng đi viếng Tần Tư Miểu.
Thật ra bệnh của Tần Tư Miểu đã có dấu hiệu trước khi tôi lên núi.
Nhưng lúc đó nhà họ Tần không có trụ cột, nợ nần chồng chất, chị ấy không có thời gian để lo lắng.
Tôi còn dẫn anh ấy đi ăn một bữa với Chu Thừa và Ôn Noãn.
Chu Thừa là một bảo vệ ở trại mồ côi năm xưa.
Ban đầu tôi không họ Chu, vì chỉ nhớ được cách đọc tên mình, nên mới lấy tên "Miểu Miểu".
Chính chú ấy đã hết lần này đến lần khác bảo vệ tôi sau khi phát hiện có điều không ổn.
Chú ấy nói sẽ làm chú của tôi.
Thế là tôi theo họ chú ấy.
Ôn Noãn là một người thân cận của nhà họ Phó.
Năm đó cô ấy đã giúp tôi lập ra đủ mọi "kế hoạch" để "tấn công" Phó Thời Nghiêu.
Tôi vẫn luôn không dám để Phó Thời Nghiêu biết tôi quen thân với cô ấy.
Chưa đầy ba tháng sau khi đăng ký kết hôn, tôi thật sự đã mang thai.
Giờ đây không chỉ là "mẹ viện trưởng" của lũ trẻ ở trại mồ côi, mà tôi sắp thật sự làm mẹ rồi.
Khi đang trang trí phòng trẻ em, tôi vô tình tìm thấy "báo cáo khám thai" mà tôi để lại năm xưa trong phòng Phó Thời Nghiêu.
Chữ viết đã mờ, góc cạnh cũng bị sờn rách.
Nhưng nó vẫn được cất giữ cẩn thận như bảo bối trong ngăn đầu tiên của tủ đầu giường.
Tối trước khi ngủ, tôi quấn lấy anh ấy để được hôn.
Nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh ấy: "Em xin lỗi."
"Em yêu anh."
Hoàn chính văn