Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Đừng Chạy, Em Nợ Anh Một Đứa Con - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Phiên ngoại

 

 

 

 

 

 

 

1

 

 

 

Phó Thời Nghiêu phát hiện, gần đây dường như thường xuyên có một cô bé đi theo anh.  

 

 

 

Gương mặt có chút quen thuộc.  

 

 

 

Dường như đã gặp ở đâu đó.  

 

 

 

Nhưng anh không nhớ ra.  

 

 

 

Anh cũng không cố ý hồi tưởng.  

 

 

 

Đã quyết định tu hành nơi cửa Phật rồi, không muốn nghĩ nhiều về chuyện phàm trần nữa.  

 

 

 

 

 

 

 

2  

 

 

 

 

 

 

 

Mãi đến khi thấy cô bé kia tìm một vị sư phụ viết dải lụa cầu phúc.  

 

 

 

"Tần Tư Miểu."  

 

 

 

Cô bé cố ý nâng cao giọng khi nhắc đến cái tên này.  

 

 

 

Anh chợt nhớ ra.  

 

 

 

Hồi cấp ba có một nữ sinh khoá dưới từng viết thư cho anh, hỏi kinh nghiệm học tập.  

 

 

 

Thấy bức thư viết khá thú vị, anh có qua lại vài lần thư từ.  

 

 

 

Cô ấy từng gửi anh một tấm ảnh.  

 

 

 

Giống hệt cô bé trước mặt.  

 

 

 

Dưới mắt có nốt ruồi.  

 

 

 

Tên cũng y hệt - Tần Tư Miểu.  

 

 

 

Nhưng anh không định làm quen.  

 

 

 

Anh bỏ cả gia đình, huống chi chỉ là một người bạn qua thư?  

 

 

 

 

 

 

 

3  

 

 

 

Nhưng cô bé chủ động tiếp cận.  

 

 

 

"Phó Thời Nghiêu, anh không nhớ em rồi sao?"  

 

 

 

Anh định nói không nhớ, cô bé đã đỏ mắt:  

 

 

 

"Em đến cầu phúc cho bố mẹ, cũng sẽ ở lại đây một thời gian."  

 

 

 

Anh nhớ mẹ cô bé mất từ rất sớm.  

 

 

 

Bố thì mất hai năm trước.  

 

 

 

Anh gật đầu, rồi bước qua cô bé.  

 

 

 

 

 

 

 

4  

 

 

 

 

 

 

 

Cô bé thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.  

 

 

 

Điều này khiến anh nghi ngờ cô bé có ý đồ gì.  

 

 

 

Nhưng cô bé cũng không có hành động gì quá đáng.  

 

 

 

Chỉ hỏi xem giấy mực của anh còn không, nếu hết cô bé xuống núi sẽ mua giúp.  

 

 

 

Hỏi anh có gì muốn ăn không, cô bé nấu ăn khá ngon, có thể nấu chung.  

 

 

 

Anh đều từ chối.  

 

 

 

Cô bé cũng không nhắc lại.  

 

 

 

 

 

 

 

5  

 

 

 

Cứ thế kéo dài ba tháng.  

 

 

 

Một hôm cô bé bỗng trượt chân ngã trên bậc thềm.  

 

 

 

Anh đi ngang qua.  

 

 

 

Cô bé vô ý rơi xuống vũng nước.  

 

 

 

Anh đi ngang qua.  

 

 

 

Cô bé xách hai xô nước đi ngang.  

 

 

 

Anh đi ngang qua.  

 

 

 

Một ngày nọ, cô bé lại "vô tình" làm rơi đầy giấy tờ trước mặt anh.  

 

 

 

Anh đi vòng qua đống giấy.  

 

 

 

Chiều hôm đó, anh bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ.  

 

 

 

Cô bé vốn nhẹ nhàng nho nhã, giọng nói mềm mại, đang chỉ vào hình nộm rơm sau núi mắng:  

 

 

 

"Em làm quá rõ rồi, anh không thấy sao?"  

 

 

 

"Anh mù à?"  

 

 

 

"Con gái như thế nghĩa là gì, anh cũng không hiểu sao?"  

 

 

 

"Người ta thích anh đó!"  

 

 

 

"Anh nói xem, sống tốt đẹp không ở, lên núi này tu cái gì?"  

 

 

 

"Doanh nghiệp nhà anh lớn cỡ nào anh không biết sao?"  

 

 

 

"Bọn họ đang tranh giành nội bộ anh không biết sao?"  

 

 

 

"Nếu sụp đổ, bao nhiêu nhân viên thất nghiệp anh không biết sao?"  

 

 

 

"Học nhiều sách vở, trách nhiệm xã hội cơ bản cũng không có sao?"  

 

 

 

"Anh đây gọi là tu hành? Rõ ràng là - Trốn! Chạy!"  

 

 

 

Ban đầu anh nghe thấy buồn cười.  

 

 

 

Càng về sau, càng không cười nổi.  

 

 

 

Thậm chí quay đi luôn.  

 

 

 

Anh đúng là đang trốn chạy.  

 

 

 

Anh lại bị một cô bé chọc trúng nỗi đau.  

 

 

 

 

 

 

 

6

 

 

 

 

 

 

 

Sau lần đó, anh dứt khoát tránh mặt mỗi khi thấy cô.

 

Cô lại như chẳng hề nhận ra thái độ ấy.

 

Vào một buổi chiều nào đó, cô vẫn gõ cửa nhà anh.

 

“Hôm nay là sinh nhật em đấy.”

 

“Em không muốn ăn bánh một mình.”

 

“Mình cùng ăn nhé?”

 

Rồi cô nói thêm: “Em tự làm đấy, không có kem tươi đâu.”

 

Lại nói thêm: “Sau khi bố em mất, đã hai năm nay em toàn ăn bánh một mình.”

 

Anh nhìn vành mắt đỏ hoe của cô, lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Khi ăn bánh, cô hỏi vì sao anh hay lên đỉnh núi vào nửa đêm.

 

Anh buột miệng: “Trên đó sao sáng hơn.”

 

Thế là cô lại nắm được cái cớ.

 

Không biết cô tìm đâu ra những dây leo khô có gai, ngồi trước nhà anh, nói là muốn tặng anh một dây đèn hình ngôi sao.

 

“Như vậy, anh sẽ luôn có thể nhìn thấy những vì sao sáng nhất.”

 

Giọng nói của cô dịu dàng, nhưng chẳng thể giấu được vẻ ranh mãnh trong mắt.

 

Quả nhiên, chưa đan được một nửa thì cô cứ “á” một tiếng, “á” một tiếng vì bị gai đâm.

 

Anh hết cách, đành ngồi xuống đan cùng cô.

 

Cô lại tìm chuyện để nói.

 

Anh im lặng không đáp.

 

Không muốn cho cô thêm bất kỳ cơ hội nào.

 

Nhưng cơ hội cuối cùng này, lại là chính tay anh trao cho cô.

 

Anh đang chép kinh.

 

Cô đi ngang qua, vô thức dừng bước.

 

“Chữ anh viết bằng bút lông đẹp quá.”

 

Rồi cứ đứng đó nhìn anh viết, đầy ngưỡng mộ.

 

Đến mức quên cả việc mình định đi treo đèn.

 

“Em muốn học không?”

 

Cô nhìn mãi, anh buột miệng hỏi.

Cô lập tức rạng rỡ: “Anh chịu dạy em sao?”

 

Khi người ta thật lòng yêu thích một điều gì, đôi mắt sẽ không biết nói dối.

 

Thứ tình cảm nồng nhiệt đó, anh không thể từ chối.

 

Thế là, chính tay anh đã xé mở một khe cửa nhỏ.

 

Một khe nhỏ để cô len vào cuộc sống của anh.

 

Đến khi anh nhận ra…

 

Trước mắt anh, trong tim anh, đâu đâu cũng không thấy cô.

 

Nhưng đâu đâu… cũng đều là hình bóng cô.

 

(Hoàn toàn văn)

Loading...