ĐỪNG CHỈ VÀO MẶT TRĂNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:07:20
2.
che mặt, nước mắt lời chảy xuống.
Hóa đều là lừa dối , hóa lớn cũng dối.
tức giận chạy thẳng về phòng, cuộn trong chăn.
quên mất ngủ lúc nào, đến khi thấy tiếng kêu thảm thiết của em họ, mới tỉnh dậy.
"Tai , tai !"
Khi và ông bà chạy đến bên em họ, chỉ thấy cô dùng tay che tai, tay và đất đầy máu.
"Sao , , chuyện gì xảy ?"
Bà lo lắng đến mức lời. Ông lao đến bên em họ, cố gắng tách tay em mới thấy, tai của em họ biến mất.
"Cái ... cái là ? Tiểu Linh, tai của con ?"
Bà hoảng hốt , lúc em họ đau đớn đến mức mặt mày biến dạng.
"Bà ơi, tiên hãy đưa em đến bệnh viện!"
" đúng đúng, bệnh viện!"
tưởng bà sẽ đưa em họ đến bệnh viện lớn ở thành phố. Không ngờ đến nhà thầy lang trong làng.
"Bà ơi, em họ thương nặng như , chúng nên đưa em lên thành phố!"
bụng nhắc nhở bà, kết quả là bà mắng một trận.
"Con hiểu cái gì, thì đừng mở miệng! Giữa đêm khuya còn xe cộ gì lên thành phố, chuyện của em con chỉ đơn giản là mất tai!"
Bà mặt mày nghiêm trọng, cũng dám gì thêm.
Em họ ngất , gương mặt tái nhợt của em , cảm thấy trong lòng khó chịu.
Thầy lang trong làng băng bó tai của em họ một cách đơn giản, gì với ông bà .
Ban đầu họ còn nhíu mày, nhưng đó thả lỏng.
Trên đường về, hỏi bà: "Chúng nên báo cho chú hai và thím hai ? Đợi trời sáng hãy để họ đưa em họ lên thành phố chữa trị nhé!"
Vừa xong, bà tát một cái.
"Con nhiều lời quá, về nhà bà sẽ với con!"
Về đến nhà, em họ vẫn tỉnh. Bà khóa em họ trong phòng, thậm chí còn dán giấy bùa lên cửa sổ và cửa . bà với vẻ nghi hoặc.
"Bà ơi, bà đang gì ?"
Bà kéo sang một bên, cúi đầu thì thầm bên tai : "Người đang trong phòng đó thật là em họ con! Chỉ ma quỷ chỉ mặt trăng mới cắt tai, em họ con chắc chắn ma quỷ nhập!"
“ con cũng đừng quá sợ hãi, chúng tìm cách thu phục , con chỉ cần giả vờ như gì, nếu nó phát hiện điều gì, sẽ lộ nguyên hình, lúc đó chúng thoát ! Còn những gì nó , con cũng tin!"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bà, cảm thấy sợ hãi, mà ngược , cảm thấy chút khó hiểu.
3.
“Từ lúc em họ con trở về nhà, bà cảm thấy con bé gì đó kỳ lạ. Lần trở về, chỉ tính cách đổi lớn mà ngay cả món ăn mà đây con bé thích nhất cũng động đến chút nào. Thay đó, con bé ăn những món cúng tế cho mặt trăng nhiệt tình. Điều đáng sợ nhất là, ánh trăng, con bé bóng!”
Bà nội càng càng huyền bí. Những điều bà , cũng để ý lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dung-chi-vao-mat-trang/chuong-2.html.]
Thời gian tiếp xúc với em họ vốn ít, cũng hiểu rõ tính cách của em .
"Bây giờ con tại bà với con rằng trẻ con chỉ mặt trăng ? Thực bà lừa con , trẻ con dương khí yếu, dễ những thứ bẩn thỉu quấn lấy. Nếu nhiễm quỷ khí, chỉ mặt trăng, dương khí cực đại mặt trăng sẽ thiêu đốt thể của con. Em họ con bây giờ chính là thiêu đốt thể!"
“Hôm nay, thầy lang băng bó vết thương cho con bé, thực là một tiên trong làng, ông rắc thuốc phong tỏa hồn thể lên vết thương của em họ con. Hồn thể phong tỏa thì nó thể hấp thụ tinh khí, đợi vài ngày nữa, khi nó yếu , Trần bán tiên sẽ đến thu nó !"
Thấy ngẩn phản ứng, bà nội nhấn mạnh dặn dò .
"Nhớ là những gì con bé con đừng tin, càng chuyện cho chú hai và thím hai, rõ ?"
Nếu còn phản ứng, chắc bà nội tát , gật đầu thật mạnh.
Sáng hôm , khi dậy vệ sinh, qua phòng em họ, thấy tiếng xào xạc bên trong.
định thẳng, ngờ em họ gọi .
"Anh Tuấn, em ở ngoài cửa, đừng , em chuyện với !"
bước một chân khỏi cửa phòng, đang do dự nên ở thì cô .
"Anh nhanh chóng gọi điện cho bố em, bảo họ đến cứu chúng !"
Cứu chúng ? Ý là ? nhịn sự tò mò, quanh một lượt .
"Em gì ? Tại là cứu chúng ?"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Em họ hạ thấp giọng.
"Bây giờ ông bà của chúng ở bên cạnh là ! Họ hại chúng ! Tai của em chính là bà nội cắt !"
Nghe em họ , choáng váng. định gần hơn để em giải thích rõ ràng chuyện gì đang xảy , nhưng trong phòng động tĩnh.
"Sao em chỉ một nửa ! Nói rõ ràng !"
gọi trong hai , em họ tuy vẫn gì nhưng phía tiếng.
"Con ở đây gì? Con bảo con bé gì? Nói cho bà thử?"
Là giọng của bà nội, bà từ lúc nào lưng , thật sự nhận .
"Không... gì, em họ em đói ăn gì đó, con hỏi em ăn gì mà em cũng ."
với giọng lắp bắp vì lo lắng. May mắn là bà nội chỉ hai cái trong phòng.
theo bà trong, em họ giường.
Thấy chúng , em mới mở mắt.
"Bà nội, tai của con thế nào ? Tại con cảm nhận sự tồn tại của nó nữa?"
Giọng của em họ lúc khác so với lúc .
Bây giờ em trông giống như một đứa trẻ đáng thương và bất lực.
Bà nội ôm em họ với vẻ đầy thương xót.
"Không , Tiểu Linh, tai của con , đợi vài ngày nữa khỏi là thể tháo băng ."
hai họ, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ. Rốt cuộc ai đang diễn kịch?