Dưới Ánh Đèn Lồng Cũ - Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:18:12
5
Sau khi công chúa hoảng sợ nơi trại ngựa, lòng nàng u sầu suốt cả ngày dài. Hoàng hậu vì thương con nên sai đem châu báu, ngọc ngà đến dâng tặng tại cung của công chúa, tựa suối tuôn dứt. Thế nhưng, gương mặt công chúa vẫn chẳng hé nụ .
Duy chỉ khi ánh mắt nàng mơ hồ bắt gặp Nhạc Huệ, thần sắc nàng mới ánh lên tia sáng. Diện mạo rạng rỡ như tùng xanh giữa tuyết, khiến công chúa khỏi động lòng. Nàng đem lòng ngưỡng mộ, mà cũng đỏ mặt thẹn thùng.
Nhạc Huệ từng cứu nàng khỏi nguy nan, song vì mà vết thương cũ nơi cánh tay trái tái phát, suýt nữa mất cả cánh tay. Hay tin, công chúa nghẹn ngào xúc động.
Hôm , giữa đại điện, vóc dáng thẳng tắp như tùng, khí chất hiên ngang. Công chúa quỳ long nhan, thưa rằng:
“Nhi thần chẳng mong gì cao sang, chỉ ước nam tử nhất thiên hạ phu quân.”
Lời nàng chân thành, cảm động lòng . thuở đầu, hoàng đế vẫn thuận. Tuy Nhạc Huệ trung nghĩa nhưng chẳng dòng dõi hoàng tộc, khó lòng xứng đôi với cành vàng lá ngọc. Ngài vốn ý gả công chúa cho Vĩnh Bình hầu.
Ba chữ "Vĩnh Bình hầu" khiến công chúa kinh hãi đến rơi lệ.
“Nhi thần gả cho kẻ lòng hiểm độc ! Chỉ mong nên duyên cùng con thương, xin phụ hoàng ban phước!”
“Nếu chẳng thể lấy , thà rằng con xin đoạn tuyệt duyên trần, sống nốt đời còn trong cửa Phật!”
Hoàng đế vẫn cứng lòng, chịu lay chuyển. Công chúa liền cự tuyệt ăn uống, thể hao gầy từng ngày.
Nhạc Huệ tin, cũng lập tức tuyệt thực theo. Chàng quỳ suốt ba ngày ba đêm cung Vị Ương, mặt mày tái nhợt, dùng hành động chứng minh tình nghĩa sâu nặng với công chúa.
Chân tình cuối cùng cũng cảm động thiên tử. Tại Kim Loan điện, hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, ban thành hôn sự giữa công chúa và Nhạc Huệ.
Thiên hạ đều ngợi ca họ là phu thê trời định, xứng đôi lứa.
Sau khi thành , công chúa e rằng Nhạc Huệ chịu oan ức, liền dâng biểu thỉnh cầu phụ hoàng sắc phong chức vị cho phu quân. Trong đầy nửa tháng, Nhạc Huệ trở thành tân quý nhân của triều đình, là bách quan kính trọng, muôn dân mến mộ.
6
Một tháng , công chúa cùng phò mã kết thành phu thê. Pháo hoa rực sáng giữa bầu trời hoàng đô suốt ba đêm liền, ánh sáng chiếu rọi cả thành trì, tạo nên cảnh tượng tráng lệ từng thấy.
Sau khi thành hôn, Nhạc Huệ cực kỳ sủng ái công chúa. Giữa canh ba, công chúa ngẫu hứng dùng cá thu đao, liền quản gió sương, thúc ngựa thẳng tới Qua Châu, chọn mua con cá tươi ngon nhất từ phiên chợ sớm.
Trời đông giá buốt, chờ giữa rừng mai, chỉ mong thấy hoa đầu mùa nở rộ trong tuyết, khiến nàng khẽ mỉm . Dẫu giày tất của công chúa vương đầy bụi đất, cũng cam lòng cúi lau sạch từng chút một.
Kiếp , nguyện dốc lòng đền bù cho nữ tử từng vì mà nôn huyết bỏ mạng ở tiền kiếp.
Người đều bảo rằng hoàng phò mã sủng ái thê tử vô cùng. Các nữ tử chốn kinh kỳ hễ nhắc đến Nhạc Huệ đều khỏi ghen tị thốt lên: “Nếu gả chồng, nguyện lấy như Nhạc Huệ !”
Ngay hôn lễ, tiết Đoan Ngọ, công chúa mở tiệc nơi Thanh Lương Đài ở ngoại ô, mời các phu nhân quý tộc đến cùng túi thơm. Ta cũng tên trong danh sách thỉnh mời.
Lúc , một cung nữ tới truyền lời, hạ giọng hỏi: “Tiểu thư, nơi giữ vật nào của Nhạc phò mã chăng?”
Ta hiểu. Công chúa vốn chẳng thể để hạt bụi nào vướng đôi mắt ngọc ngà của . Những gì từng trao cho trong quá khứ, nay nàng đều lấy cả.
Ta gật đầu khẽ khàng: “Ta rõ.”
Đợi hầu lui , Hồng Anh tức giận : “Thật quá đáng! Đến chút tình nghĩa cũng để ?”
Giữ vật, nếu chẳng còn, thì giữ gì?
Tiết Đoan Ngọ, chuẩn từ sớm. Thật chẳng bao nhiêu—một chiếc trâm gỗ đào, mấy tập giấy thư và một chiếc quạt lụa, đều là quà sinh thần năm nào.
Phụ nhiều môn đồ, đến ngày sinh thần, lễ vật chất thành núi. Món nào cũng tinh xảo, tỉ mỉ hơn những gì từng dâng đáp . thuở , trong mắt chỉ Nhạc Huệ. Một món quà tặng cũng khiến tim đập rộn ràng như thể đó là châu báu nhân gian.
Ta đống đồ mắt, lòng bỗng tỏ tường. So với những gì tặng công chúa, thật chẳng đáng nhắc tới. Hóa , chỉ đang tự dối lòng mà thôi.
Thực , càng dốc lòng vì , càng chẳng hề bận tâm đến .
Công chúa hẹn đến gặp ở Lạc Hà Các, phía Thanh Lương Đài. Nàng lướt qua lễ vật mang đến, mỉm ngọt ngào: “Chàng quả lừa , chính là những thứ .”
nàng bỗng cất tiếng khẩy, ánh mắt hàm chứa giận dữ: “Chàng từng sẽ tặng một vật quý, tham lam, chỉ mong chút đồ chơi nhỏ thôi. Ấy thế mà một mực đến Thanh Châu, mua chiếc hộp trang điểm bằng mai rùa từ nước Lưu Cầu, giá cả cao đến dọa .”
Dứt lời, nàng tiện tay ném từng món đồ lò sưởi. Ngọn lửa bùng cháy, lụi tàn. Ta lớp tro tàn trong chậu đồng, nghĩ bụng: Công chúa, nay hẳn thể an lòng .
Các cung nữ bước đến, vây quanh công chúa, dìu nàng kiệu.
“Khuỵu gối hành lễ.”
“Người , hộ tống cô Lâm rời khỏi Thanh Lương Đài.”
Cung nữ nọ dẫn xuống núi, ngang qua một chiếc cầu gỗ nhỏ. Khi đến, cầu vẫn nguyên vẹn. đến giữa cầu, tiếng “rắc” vang lên, sàn gỗ đột ngột sập xuống.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống nước, nàng cung nữ nọ vẫn nở nụ đắc ý: “Hồng Anh, xin chăm sóc tiểu thư , gọi .”
Nàng , chậm rãi bỏ .
Nước sông lạnh buốt tràn khoang mũi, khiến ngạt thở. Hồng Anh vốn bơi, chỉ bờ, nước mắt tràn mi.
“Tiểu thư!”
Ngay lúc gần chìm xuống đáy nước, một bàn tay to lớn bất ngờ kéo khỏi mặt nước. Một chiếc áo choàng phủ lên , nhưng khi kịp rõ diện mạo ân nhân, tránh gốc cây.
Chàng cao lớn, nhưng chẳng để lộ dung nhan. Nếu cố tình, ắt thể nhận .
“Tiểu thư!”
Hồng Anh chạy tới, vội quấn áo choàng quanh . Lúc sang hạ, y phục mỏng manh ướt sũng, nếu ai thấy, e là chẳng thể giữ thanh danh.
Nào ngờ cảnh tượng lọt mắt kẻ khác.
Không rõ từ khi nào, Nhạc Huệ bên bờ, ánh mắt dừng nơi tà váy ướt đẫm, sang ẩn gốc cây. Mày khẽ chau .
“Sư .”
“Muội cần hành hạ bản như .”
Toàn đông cứng. Ngước ánh mắt phức tạp của , chỉ thấy giọng trầm khàn:
“Ta thành cùng công chúa. Đừng như nữa. Có cố ý tìm nam nhân để khiến tức giận cũng vô ích thôi.”
“Ta từng thề với công chúa, đời chỉ nàng, tuyệt đối nạp thêm phi tần.”
Ta lặng như hóa đá. Trong mắt , chỉ là nữ tử tìm cách gây chú ý, ?
Sắc mặt dần tái nhợt, tim nhói lên từng đợt, cổ tay run rẩy ngừng.
Chiếc vòng ngọc từng trao, nay là của công chúa. Trên cổ tay , vết sẹo năm xưa vì đỡ kiếm cho giờ lộ .
Nhạc Huệ thấy, yết hầu khẽ động, nhưng cuối cùng chỉ chắp tay lưng, rời .
Không ai thêm lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-anh-den-long-cu/phan-2.html.]
Một hồi lâu , đưa khăn tay đến, khẽ :
“Tiểu thư, lệ rơi ướt cả hài thêu .”
Tầm mắt mờ nhòe, chẳng thể rõ hoa văn khăn. Ta chỉ kịp khẽ đáp:
“Đa tạ.”
7
Sau khi trở về phủ, căn dặn Hồng Anh chớ đem chuyện kể với bất kỳ ai. Người nam tử cứu hôm , chẳng qua là vì lòng . Ta chịu liên lụy, cũng chẳng gây nên điều thị phi giữa chốn kinh thành.
Thế nhưng, chẳng đầy ba hôm, tin đồn lan khắp nơi.
“Ngươi gì ? Cô nương nhà họ Lâm rơi xuống nước, áo quần xốc xếch, một nam nhân bồng ngang hông đưa lên bờ.”
“Trước những tiểu thư khuê các còn giữ lễ giáo, nay thì đường cũng chẳng cần giữ nữa .”
Sau rơi nước , thể vẫn còn nóng sốt, thì nhận một phong thư từ Nhạc Huệ, mời đến quán đàm đạo. Lời bàn tán trong các tửu lâu, thất như gió thổi mây bay, từng chút một rơi tai .
Tại quán, Nhạc Huệ nơi cửa sổ, đẩy ly Quân Sơn Ngân Châm về phía , khẽ :
“Là tại . Thứ .”
Chuyện rơi xuống nước, ngoài bốn , chẳng ai . Những kẻ liên quan đều kẻ nhiều lời. Vậy mà lời đồn đầu tiên xuất phát từ Cung Vị Ương.
“Công chúa chẳng cố ý tiết lộ, chỉ là nha rõ tầm quan trọng mà lỡ miệng truyền .”
“Cô tuổi trẻ, từng trải sự đời, nhất thời sơ suất, xin đừng trách tội.”
Nhạc Huệ lên tiếng biện hộ cho công chúa.
Còn thì ? Không ai bênh vực. Không sự bao dung nào dành cho , chỉ tiếng nhạo và ánh thương hại. Thật nực .
Phụ bệnh tình ngày một trầm trọng, chỉ mong mặt nữ nhi khi nhắm mắt. Ta từng nguyện vì mà buông tay thứ, thậm chí là gả cho kẻ yêu.
Thế nhưng chuyện , danh dự của tổn hại. Các công tử quyền quý đều lượt tránh xa.
Hôm qua, phụ ho máu, nước mắt giàn giụa, khàn giọng thốt:
“A Vũ, phụ lo cho con quá...”
Ông hiểu rõ thế gian bạc bẽo với nữ nhân như thế nào, nên chỉ khẽ thở dài:
“Chỉ là một sai sót thôi, đừng nghĩ nhiều...”
Ta cúi đầu, thấy gương mặt tái nhợt của chính phản chiếu trong tách .
Khi Nhạc Huệ dậy cáo từ, bất chợt cất tiếng:
“Nhạc Huệ, ... ngươi cũng tái sinh.”
Hắn sững .
“Tại ?”
Tại ư?
Ta và từng là phu thê hai mươi năm, đồng môn mười năm, tổng cộng ba mươi năm cùng chung một con đường. Chúng từng yêu tha thiết.
Vậy cớ gì... đổi ?
Ta siết chặt ngón tay run rẩy, từ miệng một lời giải thích.
Chiếc chén mặt bất ngờ rơi xuống, nâu chảy loang mặt bàn.
Hắn nhặt chén lên, giọng trầm mặc:
“Kiếp , công chúa vì mà chết. Trước phần mộ nàng, từng thề: nếu thể một nữa, nhất định phụ nàng.”
Nói đoạn, khoé môi khẽ mỉm nhẹ nhõm, ánh mắt ngập tràn tình cảm sâu đậm mà từng thấy bao giờ.
Ta chấn động.
Thì , cảm tạ trời xanh lời cầu khấn của , ban cho một kiếp tái sinh.
“Kiếp , thuận theo ý nguyện sư phụ, cưới . Suốt đời nạp , cho một cuộc sống thanh thản, lòng thẹn với lương tâm.”
“Ngươi từng hứa sẽ cùng sống đến bạc đầu. kiếp , ngươi chọn báo đáp ân tình cho Thanh Ca.”
Ngoài trời bắt đầu mưa, từng cơn gió mát lùa lạnh buốt.
Nhạc Huệ mái hiên, bóng dáng thẳng tắp như tùng xanh, ánh mắt lạnh như sương giá mùa đông:
“A Vũ, nợ gì cả.”
“Kiếp , chỉ sống cho chính bản .”
Ta bỗng nhiên bật .
Tiếng bật , nước mắt rơi đầy má, bỏng rát như lửa cháy.
Công chúa nôn máu, khiến đau đớn suốt hai kiếp.
Còn , ba mươi năm chờ đợi, hóa chỉ là vật cản bước chân tìm đến chân tình.
8
Lời đồn vẫn như gió, mỗi lúc một lan xa. Có lẽ kiếp , khó lòng kết tóc se tơ cùng ai nữa.
Trời đổ cơn mưa nặng hạt. Ta loạng choạng rời khỏi quán , một bước con đường lát đá xanh trơn trượt. Mưa mỗi lúc một dày, từng hạt nặng nề như đè xuống tâm tư. Đầu óc mụ mẫm, đến cả việc bung ô cũng quên mất. Trong cơn xuất thần, cứ thế men theo đường mái hiên cầu gỗ. Bên bờ sông, cây táo dại đang mùa trổ hoa rực rỡ. Năm , Nhạc Huệ từng dắt tay đến đây, còn đích hái một nhành hoa trao tặng.
“Cẩn thận!”
Một viên đá trơn tuột chân, ngã chúi về phía , may một bàn tay vững chãi kịp thời đỡ lấy.
“Trời mưa, đường trơn. Cô nương chớ bất cẩn.”
Ta ngẩng đầu, bắt gặp một công tử trẻ tuổi, dáng cao lớn rắn rỏi, khuôn diện tuấn tú khó bề xao nhãng. Hương trầm mát lạnh thoảng qua cánh mũi, thanh nhã mà vững chãi.
Tựa hồ ma xui quỷ khiến, vội nắm lấy tay áo , giọng yếu ớt thốt khi ngất lịm:
“Công tử… nguyện lấy chăng?”
“Ta gảy đàn, đánh cờ, thư pháp, vẽ tranh. Quản việc trong ngoài, nấu nướng giặt giũ đều thông tường…”
Chỉ là… thanh danh chẳng mỹ miều cho lắm.