DƯỚI MÁI NHÀ KHÔNG CÓ TÌNH THÂN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:09:16
Là một bức ảnh chiếc ấm đun nước.
Kèm theo tin nhắn thoại đầy giận dữ:
“Nhìn xem, ấm nước con mua hỏng .”
“Chẳng dùng gì cả.”
“Chiếc đồ phế thải mang về , chỉ tổ chọc tức .”
phóng to bức ảnh.
Phát hiện đường dây điện nối với ấm còn vết nước loang.
Lửa giận dâng lên.
“Có đổ nước quá đầy, lúc sôi trào , chảy mạch điện ? Lần con , bảo đừng đổ đầy quá mà.”
Mẹ lập tức phủ nhận, chẳng hề đổ nhiều.
khoanh tròn chỗ vết nước, gửi cho bà xem.
Bà liền tức tối gọi điện tới:
“Hoàn lý do đó, mà do con mua hàng dỏm! Con tiếc tiền, chẳng chịu mua đồ cho , đưa mấy thứ rác rưởi để đối phó thôi!”
“Tan thì lập tức qua đây, mang cái của nợ .”
thấy tiếng ba ở bên cạnh cố gắng giảng hòa:
“Con mua cho mà, tấm lòng thì đừng trách nó.”
Đêm hôm , chồng dẫn con gái công viên dạo chơi, thì thẳng đến nhà .
Bà ném ấm nước cửa như vứt rác.
Trong lòng bừng bừng lửa giận, giơ tay gõ cửa.
nhất định mở, chỉ giọng the thé từ trong vọng :
“Đồ ở ngoài , lấy luôn, thấy mặt cô.”
“Mẹ, mở cửa ! Con !”
Chìa khóa nhà, từ khi lấy chồng thu , lấy lý do con gái lấy chồng thì giữ chìa khóa nhà , sẽ xui xẻo cho gia đình.
Nực .
Rõ ràng là một hủ tục buồn , mà từng tin đến khắc cốt ghi tâm.
Cuối cùng, chính ba mở cửa.
Ông khẽ chỉ tay trong phòng, hạ giọng:
“Mẹ con đang giận đó. Đừng chọc thêm.”
“Nghe con đem cái áo lông về ? Sao ? Thật trả ?”
đáp, bước nhanh bếp.
Ngay nơi dễ thấy nhất, đặt chiếc ấm đun nước mà em trai mua, ba dùng suốt hai, ba năm nay.
cúi sát .
Đường dây sạch bong, một vết nước.
vẫn chịu, nhấc ấm lên.
Bên trong nước đúng tám phần.
Ba tưởng khát, vội :
“Muốn uống thì rót , là nước mới đun, còn ấm đấy.”
Trái tim lạnh hẳn.
Cười nhạt: “Ấm nước của em trai, các đổ tám phần. Đến lượt con, thì cứ ngược . Năm nào con cũng dặn mở điều hòa cho ấm, tiếc tiền điện, rốt cuộc bệnh viện. Chỉ duy nhất năm ngoái, viện phí hai tự bỏ tiền, thì năm nay lập tức mở điều hòa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/duoi-mai-nha-khong-co-tinh-than/chuong-4.html.]
“Ba , hai giỏi thật đấy.”
Ánh mắt ba thoáng lảng tránh, rõ ràng chột :
“Nói gì đó, ba chẳng hiểu.”
“Nước con đun, ba là đàn ông, bếp, đổ mấy phần. Đừng lôi ba chuyện giữa hai con. Cửa là ba mở cho con, thế thôi.”
Ông lẩm bẩm, như một đứa trẻ trốn tránh trách nhiệm.
Một ba vĩnh viễn gánh nổi bổn phận gia đình.
Một chỉ trút gánh nặng cho con gái, đẩy con cái cọc chống đỡ.
Trong lòng , chỉ còn thất vọng.
6
thêm, lặng lẽ bước ngoài.
Ba đoán ý , rón rén theo :
“Đi luôn hả? Không thêm lát nào ? Mẹ con còn đang giận, con định dỗ bà ?”
“Không dỗ cũng . Nói cho cùng, cũng vì cái áo lông. Dạo con chẳng dám đánh bài, gặp ai cũng hỏi cái áo lông, mà bà mặc khoe . Thế nên mới cáu thôi.”
“Ba , con đem trả cho . Dỗ bà một cái, cả nhà đều yên . Bằng , chẳng ai sống yên .”
tới cửa.
Động tác nhấc cái ấm nước dường như gợi nhắc ba điều gì đó, ông vội vã thêm:
“À, mang áo về thì nhớ mua cái ấm khác, với cả giấy vệ sinh trong nhà cũng sắp hết. Mai con ghé mang qua nhé, mấy thứ cần gấp.”
mím môi, ngẩng đầu:
“Ba, ngay nhà siêu thị ? Ấm nước giấy vệ sinh, ba mua ba phút là xong, còn nhanh hơn đợi con mang tới.”
Ba khựng , như từng nghĩ sẽ .
Lúng túng gãi đầu:
“Ba nghĩ con vẫn thường đến, thì tiện thể thôi… Nếu con thấy bất tiện thì…”
Ông liếc , thăm dò.
Tốc độ chậm rãi, như chờ ngắt lời.
Và thật sự mỉm , cắt ngang:
“Bất tiện. Sau đều bất tiện. Nhà thiếu gì, ba tự mua. Hoặc nhờ em trai, đồ nó mua dùng còn hơn.”
Nói xong, đầu thẳng.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Mặc cho ba gọi giật tên trong hoảng hốt.
Từ dạo đó, chủ ý giữ cách với nhà đẻ.
Cuối tuần còn đưa con sang ăn cơm.
Không còn mua sắm đủ thứ lặt vặt cho ba .
Ba cũng ít dò hỏi.
Ba nhiều gọi điện: “Con giận hả? Con là giận chứ giận ba. Sao cả ba cũng đoái hoài? Tin nhắn cũng trả lời.”
Nghe giọng còn mang chút ấm ức.
Nếu hầu như tin nhắn nào ông gửi cũng kèm link mấy thứ mua, lẽ còn tin thật.
Mẹ thì kín đáo hơn.
Bà chẳng bao giờ thẳng.
Chỉ chụp những chỗ hỏng hóc trong nhà gửi cho .
Hoặc là cái hộp trống rỗng của đồ dùng hết.