Dưỡng Tử Vi Hoạn
Chương 14
33.
Ta thực sự đã nói đúng. Trong khi chọn phi tần, Lệ Trì đã rơi vào lưới tình với một cô nương.
Cô nương ấy là nữ nhi của Thượng Thư Lễ Bộ, tên là Nguyễn Nguyễn, xinh đẹp và dịu dàng, mọi người đều hài lòng với nàng.
Nhưng chỉ vài ngày trước hôn lễ, nàng ấy bị ốm nặng, buộc phải hoãn lễ cưới.
Thái hậu đặc biệt mời thái y tới chẩn đoán, thái y nói rằng cô nương đó mắc phải căn bệnh không thể chữa khỏi. Thái hậu tức giận, mắng Thượng Thư Lễ Bộ một trận, và bắt ta đến thuyết phục Lệ Trì, chọn người khác thay thế.
“Không thể chọn ai khác ngoài nàng ấy sao?”
Lệ Trì vùi đầu vào bàn giấy, không ngẩng đầu lên, bằng một giọng lạnh lùng, hắn trả lời ta: “Mẫu phi không thể bắt nhi thần làm một con rối, thậm chí cả Hoàng hậu của mình cũng không thể tự chọn sao?”
Trái tim ta như bị kim đâm.
Ta lặng lẽ nói: “Mẫu phi không có ý đó, nàng ấy bị mắc bệnh không thể chữa khỏi, thái y nói không thể sống qua năm nay.”
“Ta biết rồi.”
Hắn không chút dao động. Ta cảm thấy bản thân lúc này thực sự khó chịu, nhưng ta vẫn phải thuyết phục hắn.
“Ngươi có thể chọn người khác được không?”
Hắn cười một tiếng, như đang cười nhạo ta: “Đổi người khác? Đây là chuyện cưới thê tử không phải lựa đồ ở chợ, không thích hợp thì đổi, nhi thần đã chọn ai thì sẽ cưới người đó, mẫu phi không cần khuyên ta.”
Chỉ mới mấy ngày đã lún sâu như vậy. Ta vừa cảm thấy may mắn lại vừa cảm thấy bất hạnh.
May mắn ta đã nhận ra đây là một tình yêu ngộ nhận. Nhưng bất hạnh chính là, người khiến tim hắn rung động lại không cùng hắn đi hết năm tháng dài đằng đẵng. Số phận luôn trêu đùa con người.
“Chỉ mới mấy ngày mà đã lún sâu như vậy sao?”
Hắn ném một quyển tấu chương sang một bên, cuối cũng cũng chịu ngước mắt lên nhìn ta: “Không thể sao? Mẫu phi đối với việc ta yêu người khác, có ý kiến gì sao?”
Ta hít một hơi thật sâu: “Không có ý kiến, ta chỉ thấy vui mừng, ngươi gặp được người mình thích, nhưng ta không muốn ngươi chịu đau khổ vì mất đi nàng.”
Sắc mặt hắn trầm xuống: “Thạch tín của ta, mẫu phi nói về đau khổ, cái này nhi thần cam tâm chịu đựng.”
Ta biết ta không khuyên được hắn. Người hắn nhất quyết chọn, ai có thể khuyên được chứ.
Ta gật đầu: “Được, coi như mẫu phi xen vào việc của người khác. Nếu hôn sự này đã thành, ta cũng sẽ không đợi nữa, ngày mai ta sẽ khởi hành đến chùa Đại Chiêu tu hành, hôm nay cố ý tới nói với ngươi một tiếng.”
Hắn ngửa ra phía sau, nhìn ta: “Thật ra không cần phải đi, mẫu phi không phải là sợ ta không quên được nàng sao?”
Hắn đang cười nhạo ta tự mình đa tình. Ta cắn cắn môi, hạ mắt: “Ta không có lo lắng chuyện này.”
“Vậy thì đừng đi.”
Ta cười cười: “Ta ở trong cung đến phiền rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Hắn dừng một chút, hỏi theo thông lệ: “Không định trở về?”
Ta gật đầu: “Ừ.”
Im lặng hồi lâu. Hắn lại cầm một quyển tấu chương khác lên, cúi đầu xuống, không nhìn ta mà nói với giọng bình tĩnh: “Được thôi, tùy nàng.”
Ta hơi hoảng hốt. Cuối cùng, mối quan hệ vốn nương tựa vào nhau của chúng ta trong nhiều năm lại kết thúc như thế này.
34.
Sau ba tháng, bụng ta đã bắt đầu lộ rõ lên như một quả bóng, thân hình của ta trở nên xấu xí.
Ta không thể nhịn được lên tiếng than phiền với Lam Nhược vài câu. Nàng ấy dựa vào cửa sổ, đôi mắt trong veo như nước không biết đang nhìn cái gì, nói chuyện với ta một cách lơ đãng: “Dù sao nương nương cũng không có nam nhân nào, không cần phải lấy lòng ai nữa.”
“Ngươi có người trong lòng rồi sao?” Nàng nhìn đến say sưa, ta nghi hoặc nhẹ nhàng đi tới phía sau nàng ấy, nhìn theo ánh mắt của nàng.
“Thanh Xuyên và người đó lại đến thăm Nguyễn Nguyễn. Thật là trùng hợp, từ khi ta đến chùa Đại Chiêu, nàng ấy cũng đến đây để điều trị.”
Có nên nói không, ban đầu ta từng nghi ngờ người đó có ý định cố ý? Nhưng sớm thôi, ta đã tự bào chữa là mình quá ngộ nhận.
Hắn hầu như quên mất ta là mẫu phi của hắn, khi đến thăm Nguyễn Nguyễn, đôi khi hắn cũng không để ý đến ta.
Ta nhìn nam nhân đó, bánh hoa đào trong tay ta đột nhiên không còn thơm ngon nữa.
Lam Nhược quay đầu lại, bị ta làm cho giật mình: “Nương nương, người đột nhiên xuất hiện sau lưng nô tỳ như vậy, sẽ hù chet người đó.”
Ta hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có phải thích Thanh Xuyên rồi không?”
Lam Nhược đỏ bừng mặt: “Nương nương nói bậy bạ gì vậy, ai lại đi thích cái tên đầu gỗ kia chứ?”
Được, tám chín phần mười là thích rồi. Người kia gần như đã quên mất ta, nhưng Thanh Xuyên mỗi lần đều sẽ mang theo bánh hoa đào đến thăm ta và Lam Nhược. ==Đọc chính chủ và ủng hộ nhà dịch tại metruyen.me==
Thanh Xuyên luôn nhìn lén Lam Nhược, vừa nhìn lén đã đỏ mặt. Người ngoài cuộc luôn tỉnh táo, hai người này rất rõ ràng chính là đang thầm mến lẫn nhau. Ta cắn một miếng bánh hoa đào, bắt đầu suy nghĩ.
Cái bụng này của ta cũng sắp không che được, tuy rằng người nọ mặc kệ ta, nhưng ta cũng không thể sinh đứa nhỏ này ra dưới tầm mắt hắn.
Ta cùng Lam Nhược mấy ngày nay đã lên kế hoạch tìm một cơ hội trốn đi. Nhưng hiện tại nhìn Lam Nhược như vậy, rất rõ ràng nàng luyến tiếc Thanh Xuyên.
Ta quyết định trở thành bà mối. Một lát sau, Lam Nhược đi ra ngoài, Thanh Xuyên đưa bánh hoa đào tới, hắn không thấy Lam Nhược tỏ ra rất mất mát.
“Nương nương, ta đi trước.”
Ta vội ngăn hắn lại: “Lam Nhược mấy ngày nữa phải về quê gả cho biểu ca của nàng, nếu như ngươi thích nàng, vậy hãy nhanh chóng đi tìm nàng, giữ nàng lại đi.”
Thanh Xuyên vừa nghe, mặt đã đỏ bừng, trên trán đổ nhiều mồ hôi, vừa định chạy đi tìm Lam Nhược lại dừng bước.
“Làm sao vậy?”
“Chủ tử vẫn đang chờ ta trở về.”
“…… Ta sẽ nói giúp ngươi, bảo ngươi giúp ta làm chút việc, tối nay về.”
Ở kinh thành hoa đào đã tàn, trên núi hoa đào mới nở, lúc ta tìm tới, người nọ đang dựa vào gốc cây ngửi mùi hương ngào ngạt của hoa đào, ôm hai tay, tựa như đang trông về phía lầu các xa xa, nhìn phương hướng kia…là Quy Hề Lâu của Đại Chiêu Tự, nơi ta ở.
Chắc hẳn là đang bực bội vì phải chờ Thanh Xuyên. Ta có một cảm giác buồn bã mất mát, hắn tình nguyện ở đây chờ, cũng không muốn đi nhìn một cái, giống như sợ nhìn thấy ta.
Ta từ phía sau hắn ho nhẹ một tiếng. Hắn nghe thấy, chậm rãi xoay người lại, rơi vào mắt ta đầu tiên là nốt ruồi nhỏ so với hoa đào còn kiều diễm hơn.
Cứ như vậy nhẹ nhàng mà khiến lòng người rộn ràng một chút.
“Mẫu phi, sao người lại tới đây?”
Ta tỉnh táo lại. Lại nhìn khuôn mặt mê hoặc lòng người của hắn, có một cảm giác xa lạ.
Ta xa lạ gật đầu với hắn: “Ta đã sai Thanh Xuyên đi làm chút việc giúp ta, tối nay mới về.”
Ánh mắt hắn nhìn ta cũng rất xa lạ: “Ừ.”
Bầu không khí chìm vào yên lặng giữa rừng hoa đào rực rỡ, không hợp cho lắm. Ta mở miệng phá vỡ sự im lặng này, hỏi: “Nguyễn Nguyễn khá hơn chưa?”
“Rồi.”
“Khi nào thì có thể thành hôn?”
“Không chắc.”
Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, cố gắng tìm lời nói: “Ngươi đã gầy đi rồi.”
Hắn im lặng một lát, nhìn ta từ đầu đến chân, lời nói chậm rãi: “Mẫu phi béo lên rồi, thắt eo cũng không còn.”
Quả thực là đả kích trí mạng.
Không có một nữ nhân nào có thể chấp nhận bị gọi là béo phì, cho dù đó là sự thật cũng không thể chấp nhận.
Thần kinh ta nhảy dựng lên, một cơn giận không kiểm soát được bùng lên: “Vậy thì sao? Béo thì liên quan gì đến ngươi, ta ăn hết gạo nhà ngươi à?”
Hắn ngơ ngác một chút, mặt bất lực nói: “Nhi thần chỉ nói sự thật thôi, mẫu phi sao lại tức giận như vậy?”
Ta cắn răng nói: “Bản cung không tức giận.”
Đúng lúc đó, một cành hoa đào rũ xuống, ta chán ghét lấy tay hất đi.
“Bang!” Cành đào đó bắn trở lại, bay thẳng qua ta, chọc trúng vào mắt hắn.
“Xì!” Hắn hít một hơi. Cây đào này, ít nhiều cũng có chút linh tính. Ta giả tạo hỏi: “… Ngươi có sao không?”
Hắn che mắt lại, nhăn mày, dường như rất đau: “Không thấy rõ lắm.”
Hắn do dự hỏi: “Phòng mẫu phi có thuốc giảm sưng, giảm máu bầm không?”
“Có lẽ là không có.”
Hắn gật đầu một cái, không nhanh cũng không chậm nói: “Thanh Xuyên sao lâu vậy vẫn chưa về?”
“…”
Hắn xui xẻo, tâm trạng không tốt thì Thanh Xuyên chắc chắn sẽ cũng không có một ngày tốt lành.
Ta chỉ có thể nhanh chóng thay đổi giọng điệu: “Ta nhớ ra rồi, trong phòng của ta có, nếu ngươi không phiền, ta sẽ giúp ngươi thoa thuốc.”
“Nếu không ta vẫn nên đứng đây chờ Thanh Xuyên đi? Không tiện làm phiền mẫu phi.”
“… Không phiền.” Ta vội vàng nắm lấy cánh tay hắn. Chỉ là va chạm nhẹ một cái, một cảm giác nóng ran lan khắp ngón tay.
Nhiệt độ cơ thể hắn cao, đã cách một lớp áo…vẫn giống như cầm một củ khoai lang nóng.
Cuối cùng cũng đến phòng khách, ta vội vàng lục thuốc, ném cho hắn: “Dùng đi.”
“Ta không nhìn thấy gì hết, ta vẫn nên chờ Thanh Xuyên đến thôi.”
“…”
Thanh Xuyên Thanh Xuyên, vì hạnh phúc của Lam Nhược, ta gắng chịu đựng: “Ta sẽ giúp ngươi thoa, không cần phải chờ hắn.”
Nên hình dung loại cảm giác này như thế nào đây? Giống như lo lắng trước mối nguy hiểm.
Hắn ngồi đó, ngửa đầu lên, ta đứng đó, cúi xuống, gần mặt hắn, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hắn thở đều, còn hơi thở của ta, không hiểu sao lại rối loạn. Giống như đang bị tra tấn.
Đột nhiên, yết hầu của hắn lăn lên lăn xuống một chút. Trái tim cứ như đang bị trêu chọc.
Ta ngẩn ngơ một chút, nhìn đôi môi khô cằn của hắn, hỏi: “Khát không?”
Hỏi xong câu này ta lập tức hối hận, không nên nói nhiều cùng hắn.
Giọng nói của hắn trầm thấp: “Khát và đói.”
Trái tim lại thấp thỏm, ta không kiềm chế được miệng mình, lại hỏi thêm một câu. “… Khi ngươi đến, không ăn gì à?”
“Ừ, để gặp người mình muốn gặp, không quan tâm chuyện khác.”
Động tác của ta ngừng lại một chút, đây có phải là sức mạnh của tình yêu không?
Ta bỗng nhiên không còn muốn quản hắn nữa: “Gần xong rồi.”
Ta ném hộp thuốc đi, chỉ vào ấm trà: “Ngươi tự rót trà đi, bên cạnh còn có bánh hoa đào nữa, tùy ý ăn.”
“Ta không nhìn rõ.”
Ta tức giận lấy ấm trà, rót trà, lấy đĩa bánh hoa đào, đặt mạnh tay xuống trước mặt hắn: “Như này là nhìn rõ rồi chứ?”
Hắn lấy ấm trà: “Chưa rõ. Ta chờ Thanh Xuyên đến rồi ăn.”
Chờ Thanh Xuyên trở về, hắn sẽ chet khát chet đói, làm gì còn sức trừng trị Thanh Xuyên.
“Ta giúp ngươi.”
Hắn lại mím môi: “Không cần phiền mẫu phi.”
Ta lạnh mặt: “Thanh Xuyên đi giúp ta làm việc, ta cũng không thể dùng không người của ngươi.”
Hắn nhắm hai mắt, ta đút hắn uống trà, lại đưa miếng bánh đào đến bên môi hắn, hắn nhai kỹ nuốt chậm, ăn rất chậm, ta phân tâm nhìn ngoài cửa sổ.
Thanh Xuyên và Lam Nhược, không biết thế nào rồi nhỉ?
Lúc ta sao lãng, đột nhiên thấy đầu ngón tay ẩm ướt, nóng lên. Ta cúi mặt xuống, như bị lửa thiêu cháy, ta vội rút tay lại, tức giận hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
Hắn lập tức tỏ ra vô tội: “Ta luôn nhắm mắt, mẫu phi cho ăn quá nhiều, ta cũng không biết.”
… Hình như đúng là ta đã mất tập trung, hắn vô tội nói như vậy, làm như thể ta cố ý lợi dụng hắn vậy.
Người này thật sự phiền phức.
Ta dứt khoát bước tới chỗ cửa sổ, không muốn lại gần hắn nữa.