Dưỡng Tử Vi Hoạn
Chương 15
35.
Lúc này đã chạng vạng tối, giống như tường vi mệt mỏi, dù rực rỡ nhưng vẫn mệt, ta nhìn mãi cũng bị thôi miên, cảm giác buồn ngủ ập đến.
Ta chống cằm, nhắm mắt một lúc, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong giấc mơ, môi ta được bao phủ bởi một sự mềm mại.
Không biết đã qua bao lâu, đối phương bóp nhẹ phần thịt mềm trên eo ta. Giọng nói khàn khàn, thấp trầm, có vẻ bối rối: “Mập lên nhiều rồi.”
Ta trong giấc mơ tức giận phản bác: “Liên quan gì đến ngươi?”
Đối phương cười thầm một tiếng: “Sờ vào rất mềm, ta thích.”
Ta nhỏ giọng nói: “Ngươi tốt hơn tên khốn đó.”
“Tên khốn nào?”
“Tên khốn nói ta mập đó.”
Hắn lại cười, nhưng nụ cười rất bất đắc dĩ: “Tên khốn đó sai rồi, ta xin lỗi thay hắn ta.”
Ta đỏ mắt: “Hắn không sai.”
Đối phương im lặng, hồi lâu.
“Hắn như vậy là điều nàng muốn thấy, đúng không?”
Ta khịt mũi: “Phải, hắn không quan tâm đến ta, không có chút tình cảm nào với ta, ta rất vui. Đúng vậy, mọi người đều nói đúng, thật sự, đây chính là sống sót sau hoạn nạn.”
Đối phương nâng mặt ta, lau nước mắt: “Nhưng nàng đã khóc.”
Ta bướng bỉnh cười: “Vì điều đúng đắn không nhất định làm người ta vui vẻ mà.” Nước mắt tí tách, tiếp tục rơi. “Không vui, vẫn phải làm, đây chẳng phải là cuộc sống sao?”
Hắn hôn lên nước mắt ta, giọng điệu thỏa hiệp: “Ta muốn nàng vui, nhưng nàng không thể hiểu, ta cũng không có cách nào, chỉ có thể không vui cùng nàng.”
Hắn dừng lại một lúc, giọng khàn khàn: “Thôi, ít nhất nàng ở đây, nhớ nàng rồi, có thể gặp một lần, cũng được mà.”
…
Khi tỉnh dậy, bên cửa sổ hoa hải đường vẫn chưa nở, trà đã nguội, bánh đào đã cắn một miếng, trầm mặc trong bóng tối.
Ta hơi hoảng hốt, người đó đã đến chưa? Khi nào đi? Đi mà không nói một lời, thật là khốn nạn.
…
Thanh Xuyên bày tỏ tình cảm với Lam Nhược rồi, nhưng Lam Nhược từ chối, cô nương ngốc này, quyết tâm đi theo ta.
“Làm ơn đi, nô tỳ mới quen Thanh Xuyên được bao lâu, quen nương nương bao lâu rồi, tất nhiên là nô tỳ theo người rồi.”
“Qua thôn này sẽ không có cửa hàng khác đâu, Thanh Xuyên đơn thuần lại trẻ trung tài giỏi, người như vậy không có nhiều đâu.”
“Chủ tử như nương nương giàu có lại rộng lượng, cũng không có nhiều.”
“…”
Cứ như vậy, vào một đêm đen gió lớn, khi lầu các không người, chúng ta phóng hỏa nhưng không ai bị thương, giả chet trốn thoát.
36.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, tiếng pháo nổ vang lên, lại đến dịp cuối năm.
Ta ngồi trước gương trang điểm, Lam Nhược đẩy cửa bước vào thúc giục.
“Ôi chao, nương nương đừng làm đẹp nữa, trên cầu Tương Tư đã đông kín người rồi, nếu muộn thêm chút nữa thì sẽ không có chỗ tốt để xem pháo hoa đâu.”
Ta lại tô thêm chút son: “Chờ thêm chút nữa thôi.”
Đoàn Tử đang ngồi trên đùi ta chơi với chuỗi ngọc, nhìn Lam Nhược, vẻ mặt nghiêm túc: “Lam di, pháo hoa năm nào cũng có, năm nay không xem thì năm sau xem cũng được, mẫu thân vui là quan trọng nhất, chúng ta đừng thúc giục mẫu thân nữa được không?”
Lam Nhược xoa trán: “Được rồi, cháu cứ chiều mẫu thân cháu đi.”
Đoàn Tử lắc đầu, thở dài, lại nhìn ta: “Mẫu thân ơi, năm ngoái mẫu thân bỏ lỡ pháo hoa, buồn cả một ngày, lần này chúng ta đi sớm một chút, không để mẫu thân phải hối tiếc nữa được không?”
Tim ta như tan chảy, lập tức ôm lấy nhi tử của mình: “Đi đi đi, mẫu thân phải để Đoàn Tử của chúng ta xem pháo hoa đẹp nhất.”
Chợ đêm Lạc Thành nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trưng, tiếng sáo trống rộn rã, khung cảnh thịnh vượng thái bình.
Lệ Trì đã làm rất tốt trách nhiệm của một đế vương, trong ba năm qua, hắn đã nỗ lực quản lý đất nước, tạo nên một thời đại thịnh trị.
Thứ dân chúng ta nghênh đón năm mới, so với năm cũ càng náo nhiệt hơn.
Ta cảm thấy có chút may mắn, may mà năm đó quyết định dứt khoát, mỗi người đều đi trên con đường của mình, hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.
Ừ, có vẻ ta có chút lạc lõng, nhưng không hối tiếc.
Dòng người đông đúc, ta ôm chặt Đoàn Tử: “Đi theo mẫu thân, con có vui không?”
Thằng bé ôm chặt cổ ta, hôn ta một cái: “Mẫu thân nói xem?”
Lam Nhược thở dài: “Ta có thừa không?”
Đoàn Tử ghé mặt sang, hôn Lam Nhược một cái: “Tất nhiên là không.”
Đây có lẽ là món quà thần linh ban tặng cho ta, tặng ta một nhi tử siêu ngọt ngào, một muội muội siêu ấm áp.
Trên cầu Tương Tư đông đúc người, giống như đang chống lại dòng bùn lũ vậy, sau bao nỗ lực, cuối cùng ba người chúng ta cũng lên được cầu Tương Tư, vừa thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, có quan binh vung đại đao, hô to mở đường: “Mọi người trên cầu đều xuống hết.”
Dưới cầu là xe ngựa hoa lệ, tiếng nhạc nhẹ nhàng, trận thế rầm rộ. Bên cạnh có người xì xào bàn tán: “Ai đây nhỉ?”
“Tiểu thư nhà Thái Thú.”
“Kiêu ngạo vậy sao?”
“Nghe nói là thân thích của Thái Hậu, vào cung làm nương nương.”
Mọi người xung quanh như thủy triều rút, đều xuống hết.
Chỉ còn lại ba chúng ta. Tiểu thư nhà Thái Thú xuống xe ngựa, bước lên cầu, thấy chúng ta vẫn đứng đó, lập tức nhíu mày.
Nàng ta đánh giá ta từ đầu đến chân: “Ngươi là ai?”
“Mẫu thân dẫn nhi tử nhà mình đi xem pháo hoa.”
Nàng ta không ngần ngại: “Người đâu, đuổi mấy tên tiện dân này xuống.”
Mấy tên quan binh cầm đao tiến đến đuổi chúng ta. Lam Nhược bước lên chắn trước: “Ai dám động đến chủ tử của ta?”
Ta đẩy Lam Nhược ra sau: “Tiểu thư, ngươi xem pháo hoa của ngươi, chúng ta xem pháo hoa của chúng ta, không ai ảnh hưởng đến ai, đúng chứ?”
“Các ngươi cũng xứng?” Nàng ta nhìn quan binh, giận dữ quát: “Còn đứng đó làm gì, đuổi người xuống.”
“Ai dám?” Một giọng nói lạnh lùng, non nớt vang lên.
Ta toát mồ hôi lạnh. Giọng này phát ra từ miệng Đoàn Tử trong lòng ta.
Mấy tên quan binh ngẩn người. Tiểu thư nhà Thái Thú tức giận đỏ mặt: “Các ngươi có bệnh hả? Một đứa trẻ ba tuổi mà cũng làm các ngươi khiếp sợ.”
Mấy tên quan binh cuối cùng cũng tỉnh lại, lập tức giương đao tiến tới.
“Cút.” Đoàn Tử nheo đôi mắt phượng lạnh lùng giống hệt phụ thân nó, giọng lạnh băng: “Các ngươi thử động đến mẫu thân ta xem.”
Sự uy hiếp của đứa trẻ không có tác dụng. Tên quan binh dẫn đầu tức giận, vung tay định đánh xuống.
Trong chớp mắt, ta nhanh chóng bảo vệ Đoàn Tử dưới thân, nhắm mắt lại, tiếng gió lạnh lẽo rít qua tai.
Cái tát mà ta tưởng tượng không rơi xuống. Ta nghe thấy tiếng kêu đau đớn của tên quan binh.
Ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ đâu có một chiếc phi tiêu xuyên thẳng qua lòng bàn tay hắn, thủng một lỗ đầy máu.
Khi ta còn đang ngẩn ngơ, Lam Nhược nhìn xuống cầu, sắc mặt thay đổi.
“Sao vậy?”
Ta nghi ngờ nhìn xuống cầu theo ánh mắt muội ấy. Tim ta lập tức như bị một bàn tay to bóp chặt, suýt ngạt thở.
Dưới cầu người đi lại tấp nập, người đó đứng trong ánh đèn lờ mờ, áo bào đen đỏ, mày sâu mắt đẹp, lạnh lùng nhìn ta.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, u ám, như có cơn bão đang âm thầm dâng trào. Thế giới xung quanh dường như đang rơi vào hỗn loạn.
Ta không tự chủ lùi một bước.
“Bùm.”
Màng nhĩ rung lên. Pháo hoa rực rỡ bùng nổ trên bầu trời đêm, nở rộ dữ dội, nhiệt tình vô cùng.
Khuôn mặt người đó thỉnh thoảng được chiếu sáng bởi pháo hoa, cảm giác tuyệt mỹ đến choáng ngợp, nhưng khiến người ta sợ hãi.
Dân chúng bắt đầu hoan hô, dưới cầu sôi động.
Đoàn Tử trong lòng ta cũng bị pháo hoa thu hút, vỗ tay: “Mẫu thân ơi, nhìn kìa, năm nay chúng ta kịp xem pháo hoa rồi.”
Ta như đang ở trong một thảm họa khủng khiếp: “Ừ, pháo hoa năm nay, chúng ta đã kịp xem.”
Người đó bước lên cầu, từng bước tiến về phía ta. Nốt ruồi lệ trên mặt hắn như một giọt nước mắt cố níu kéo thời gian, mang theo một nỗi buồn sâu thẳm.
Pháo hoa nở rộ sau lưng hắn, nở rồi tàn. Mỗi bước chân của hắn như dẫm lên trái tim ta, đạp nát trái tim mong manh của ta.
Ta nín thở, ôm chặt Đoàn Tử, chậm rãi lùi lại, rồi trong ánh pháo hoa rực rỡ, ta liều mạng chạy về hướng khác: “Mẫu thân ơi, tại sao chúng ta phải chạy?”
“Vì đây là trò chơi đầu năm mới, ai chạy nhanh thì sẽ gặp may mắn.”
“Kỷ Vân Phù, đứng lại.”
Ta không nghe thấy gì, chỉ có một suy nghĩ trong đầu, chạy.
“Nàng không chạy thoát được đâu.”
Như một lời tiên tri đáng sợ, không, không thể dừng lại.
Một chiếc phi tiêu sượt qua tóc ta, cây trâm vàng lấp lánh rơi xuống đất. Đoàn Tử ôm chặt cổ ta: “Mẫu thân ơi, cây trâm vàng của người rơi rồi.”
“Nàng bước thêm một bước nữa, thứ rơi xuống không chắc là cây trâm vàng đâu.”
Đôi chân ta bị giọng nói đầy uy hiếp này đóng đinh tại chỗ. Ta không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân run rẩy.
“Chạy đi? Sao không chạy nữa?” Tiếng cười lạnh từ phía sau vang lên, cực kỳ tra tấn người.
“Mẫu thân ơi, tại sao chúng ta không chạy nữa?”
“Mẫu thân ơi, thúc thúc này là ai?”
“……”
Ta thực sự mệt mỏi, không còn sức lực để trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Người đó đã đứng trước mặt ta, cái bóng cao lớn che phủ cả ta và đứa bé: “Nhi tử của ai vậy?”
Ta hít một hơi lạnh, “Dù sao cũng không phải của ngươi.”
Bàn tay to lớn của hắn vươn tới, bắt đứa bé ra khỏi vòng tay ta.
“Đừng.”
“Buông ra, nếu không ta sẽ không khoan nhượng với ngươi đâu.”
Thằng bé cắn chặt vào cánh tay hắn, nhưng hắn vẫn không hề động lòng.
Thằng bé cuối cùng vẫn chỉ là một đứa bé, nhanh chóng bị hắn dọa khóc lớn.
“Kẻ xấu, bỏ ra… Kẻ xấu, ta không muốn ngươi, ta muốn mẫu thân.”
“Mẫu thân của ngươi hiện tại thuộc về ta.” Người đó lạnh lùng nói.
Hắn ném đứa bé cho hộ vệ, sau đó bước đến gần, ôm ngang eo ta: “Lệ Trì, kẻ hèn hạ!”
Hắn lạnh ,ặt: “Còn có những kẻ còn hèn hạ hơn nữa phía trước.”
Chưa đi được mấy bước, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu gọi hộ vệ: “Vừa nãy cô nương kia không phải thích ngắm pháo hoa một mình sao? Ném xuống sông cho nàng ta thưởng thức thoải mái.”