Em Không Cần Cố Gắng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:47:08
đối diện với tấm gương lớn trong phòng khách, ngắm chiếc áo dài lụa màu ngọc bích phẳng phiu giá. Chỉ vài giờ nữa thôi, chiếc áo sẽ khoác lên , đưa đến buổi gặp mặt định mệnh với đàn ông mà sẽ gọi là chồng. Duy Khang, trưởng nam nhà họ Nguyễn, cái tên trở thành một phần quen thuộc trong những cuộc trò chuyện của gia đình suốt mấy tháng qua. hít một thật sâu, cố gắng nén nỗi lo lắng đang cồn cào trong lòng.
“Nguyệt, con sẵn sàng ?” Giọng vang lên từ phía cửa, chất chứa sự mong đợi và cả chút ưu tư. Mẹ bước , vuốt nhẹ lên mái tóc , ánh mắt trìu mến nhưng cũng giấu vẻ sốt ruột. “Hôm nay quan trọng, con đấy.”
gật đầu, cố nở một nụ thật tự nhiên. “Con mà . Con chuẩn xong cả .”
Mẹ khẽ thở dài, kéo ghế xuống cạnh . “Ta con vui. đây là điều nhất cho gia đình chúng , con ạ. Nhà họ Nguyễn là gia tộc danh giá, Duy Khang là một bác sĩ giỏi giang, đức độ. Con sẽ chịu khổ.”
“Con hiểu mà ,” đáp, giọng nhỏ dần. “Con chấp nhận cuộc hôn nhân , vì con tin rằng sẽ là bến đỗ bình yên của đời con.” Niềm tin đó, dù mong manh, vẫn là thứ duy nhất thể bám víu lúc . Gia đình từng một thời lẫy lừng ở Hà thành, nhưng biến cố kinh doanh khiến chúng bờ vực. Cuộc liên hôn , xét cho cùng, là một lối thoát danh dự.
Buổi gặp mặt diễn tại một nhà hàng sang trọng ven Hồ Tây, nơi ánh đèn vàng lấp lánh phản chiếu xuống mặt nước tĩnh lặng. Cha và cha Khang sẵn. Khi bước , ánh mắt của đổ dồn về phía , và cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên vai.
Duy Khang đối diện . Anh mặc bộ vest xám lịch lãm, mái tóc cắt gọn gàng, toát lên vẻ điềm đạm, trí thức. Anh mỉm chào , một nụ nhẹ nhàng, đúng mực nhưng hề thiết. “Chào cô Ánh Nguyệt. Rất vui gặp cô.”
“Chào Duy Khang. cũng ,” đáp , cố giữ cho giọng run rẩy. Bàn tay siết chặt vạt áo dài, cảm nhận sự xa cách hiện hữu giữa chúng , dù chỉ là đầu gặp mặt.
Suốt bữa ăn, cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh công việc của Duy Khang ở bệnh viện, những dự án kinh doanh của nhà họ Nguyễn, và vài câu chuyện phiếm về tình hình kinh tế. Anh ít, chủ yếu lắng và thỉnh thoảng đưa những nhận xét ngắn gọn, sắc sảo. nhận thấy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng ánh mắt tập trung và thấu đáo khi cha kể về những ca bệnh khó mà cứu chữa thành công.
“Khang nhà từ nhỏ ham học, tấm lòng bao dung,” mỉm , đầy tự hào. “Nó chọn nghề y, ngày đêm bận rộn trong bệnh viện, nhưng bao giờ than vãn một lời.”
Cha Khang tiếp lời, giọng trầm ấm. “Đó là cái phúc của gia đình. Có thằng con trai như nó, chúng cũng yên tâm phần nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-khong-can-co-gang/chuong-1.html.]
lặng lẽ quan sát . Duy Khang chỉ khẽ gật đầu, hề tỏ vẻ tự mãn. Anh đúng là một đàn ông trưởng thành, chín chắn, và vẻ đáng tin cậy. Liệu đây thực sự là bến đỗ bình yên mà hằng mong đợi ?
Sau bữa ăn, khi cha hai bên bàn bạc về những chi tiết cuối cùng của hôn lễ, Duy Khang chủ động mời ban công hóng gió. Ánh trăng vằng vặc chiếu sáng mặt Hồ Tây, tạo nên một khung cảnh lãng mạn đến nao lòng, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch vì sự căng thẳng.
“Cô Ánh Nguyệt vẻ thoải mái lắm,” , giọng điềm tĩnh, chút phán xét. “Nếu cô bất kỳ băn khoăn nào về cuộc hôn nhân , cô thể với .”
giật sang . Anh thẳng mắt , ánh mắt sâu thẳm khó đoán. “Không, gì cả,” vội vàng đáp. “Chỉ là… chút hồi hộp. Đây là một quyết định lớn trong đời.”
Anh khẽ gật đầu, gì thêm. Sự im lặng giữa chúng kéo dài, nhưng hề ngượng ngùng, mà mang đến một cảm giác lạ lẫm, như một sự chấp nhận ngầm. cảm thấy đang quan sát , đánh giá , nhưng hề phô trương. Duy Khang là tuýp nhiều, thể hiện cảm xúc bên ngoài.
“Cha quý cô,” bất ngờ phá vỡ sự im lặng. “Họ tin rằng cô sẽ là một vợ , và một thành viên xứng đáng của gia đình Nguyễn.”
Tim khẽ nhói. Lời của giống như một lời khẳng định về sự chấp thuận của gia đình, hơn là một lời khen ngợi dành cho . , hôn nhân chỉ là chuyện của hai cá nhân, mà là sự liên kết giữa hai gia tộc. Trách nhiệm đè nặng lên vai .
“ sẽ cố gắng hết sức để phụ lòng mong mỏi của ,” , giọng kiên quyết. ngẩng đầu , cố gắng truyền tải sự chân thành trong lời của . “ hứa sẽ là một vợ .”
Duy Khang , ánh mắt vẻ dịu một chút. Anh gì, chỉ khẽ gật đầu. Chúng đó, cùng Hồ Tây, mỗi mang một nỗi niềm riêng. tự hỏi, liệu đàn ông điềm tĩnh thể thực sự mang cho bình yên , chỉ là một sự sắp đặt của phận mà buộc chấp nhận?
Đêm đó, trằn trọc ngủ. Hình ảnh Duy Khang, đàn ông lịch lãm nhưng xa cách, cứ hiện lên trong tâm trí . Anh hào nhoáng, lãng mạn, nhưng toát lên vẻ tin cậy, vững vàng. Có lẽ, đối với một con gái thấm thía sự phù phiếm của tiền tài như , một bến đỗ bình yên, dù lạnh lẽo, cũng hơn vạn một cuộc sống chênh vênh, bão tố. tự nhủ chấp nhận, tin tưởng lựa chọn . sẽ là vợ của Duy Khang, và sẽ cố gắng hết sức để thành vai trò đó.
Sáng hôm , khi ánh nắng đầu tiên len lỏi qua khung cửa sổ, thể mỉm . chấp thuận. Cuộc đời , từ giờ phút , sẽ gắn liền với Duy Khang và gia tộc Nguyễn. tương lai sẽ , nhưng sẽ đối mặt với nó bằng tất cả sự kiên cường mà . Chiếc áo dài ngọc bích vẫn đó, chờ đợi . Một chương mới của cuộc đời sắp bắt đầu, với hy vọng về một bến đỗ bình yên, dù chỉ là trong mơ.